TÀN XUÂN
Thơ chu vương miện
Nàng xuân lúc nào cũng ở tuổi 16-17
Mà kỹ nữ “chị em ta“ lầu xanh
lúc nào cũng tóc điểm màu sương
ôi chuyện trần gian khăn áo chiếu giường
mà kẻ tóc hoa râm người tóc bạc
đông tàn xuân về vườn cây hốc hác
bướm với ong cũng ngại nhởn nhơ
dăm kẻ dởm đời lảm nhảm vần thơ
hết mai tới đào tới kép
hết nhai cơm đen nằm nơi gác xép
thêm thuốc lá thổi khói mù khơi
thế thì "cuột" đời cứ đẹp như dơi
bay với lượn tha hồ rộng rãi
khi hết địa túi tiền cạn lại
thì thơ vdăng lúc này chán bỏ xừ
bao nhiêu là đường? chỉ chọn đường tu
đủ thứ đồ nhai “chuối xôi + oản“
mãi còn xuân? chả có chi mà nản?
HÁI
Hết cô hái mơ đến cô hái mận
Hết cô hái trà đến ả hái hoa
Cô nào cũng xinh non cũng ả nhà quê
Mà nhòm thì cô nào cũng trẻ
Chả có ghệ nào
Xấu xí & già
Nếu như nhan sắc toàn là Chung Vô Diệm
Thì thi & nhạc sĩ bỏ chạy từ đàng xa?
O nhạc nhoẽ thơ văn gì sứt cả?
Cvm