Thơ Doãn Lê
(Kính dâng hương linh mẹ)
Mẹ là trăng nên trần gian chỉ một
Là bầu trời nên vũ trụ không hai
Mẹ huyền nhiệm như ngày đầu sáng thế
Như Cam Lồ dòng ngọt thuở xuân khai
Con dẫu lớn chẳng bao giờ thấy hết
Mẹ cả bốn mùa Xuân – Hạ - Thu – Đông
Vạn kỳ quan cũng rêu mờ phế tích
Mãi muôn đời tim mẹ sáng càn khôn.
Dẫu khắp cùng trời Âu, đất Á
Con chưa ra khỏi mắt mẹ bao giờ
Vẫn nghe giữa muôn nhịp đời hỗn độn
Giấc ru chiều, giọng mẹ ầu ơ…
Ngôn ngữ nào cho xứng lời thâm tạ
Giọt lệ nào sánh nổi lòng trùng dương
Con dẫu muốn mãi quỳ bên gối mẹ
Biết làm sao mẹ hỡi cuộc vô thường !
Con cúi lạy trước vong linh từ mẫu
Nguyện nương thuyền Bát Nhã mẹ siêu sanh
Xin hồng ân trải ba ngàn thế giới
Ba La Tăng Yết Đế - mẹ viên thành….
Hạnh Phương |
Lời bình: Hạnh Phương
Là vầng trăng mát, là vòm trời xanh, là cam lồ ngọt mật, Doãn Lê đã khéo khái quát hóa hình ảnh mẹ vào những đường nét hình học tổng hòa thành vũ trụ. Khái quát ấy khiến người đọc liên tưởng đến một nhân cách kỳ vĩ, lớn lao của mẹ:
Mẹ là trăng nên trần gian chỉ một
Là bầu trời nên vũ trụ không hai
Mẹ huyền nhiệm như ngày đầu sáng
thế
Như cam lồ dòng ngọt thuở xuân
khai.
Chính vì tính cách ngỡ
là bình dị của một bà mẹ đã gợi mở cho chúng ta thấy tính bao dung vĩ
đại của người. Với tầm cỡ là con được an ổn trưởng thành trong vòng tay thương
yêu của mẹ, dễ gì anh thấy hết được tính bao dung vô bờ vô bến tình thương của
mẹ:
Con dẫu lớn chẳng bao giờ thấy
hết
Mẹ cả bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông
Vạn kỳ quan cũng rêu mờ phế tích
Mãi muôn đời TIM MẸ sáng càn
khôn.
Tim mẹ là tình
thương. Tình mẹ thương con thì miên trường vĩnh cữu. Vì thế, bao nhiêu kỷ lục, không
kỷ lục nào vượt được kỷ lục tình mẹ thương con. “Vạn kỳ quan cũng rêu mờ phế
tích”. Chỉ có tình thương của mẹ là một kỳ quan long lanh hào quang vĩnh cữu,
bất chấp phương sở, bất chấp trú xứ, bất chấp thời gian:
Mãi muôn đời TIM MẸ sáng càn
khôn
Tình thương của mẹ là như vậy, thì cho dù anh có đi đến cuối
đất cùng trời, hải giác thiên nhai, anh có đi khắp cùng trời Âu, đất Á… thì anh
ơi! Anh vẫn là con của mẹ, thế nên anh “chưa ra khỏi mắt mẹ bao giờ”. Cho dù
đến tận cùng chân trời góc bể, mẹ vẫn dõi bước theo anh giữa muôn trùng hỗn
độn, duy nhất mẹ bảo vệ, chăn dắt nâng đỡ anh, vẫn chỉ bằng những tiếng hát ru:
Giấc ru chiều, giọng mẹ hát ầu ơ.
Hình như, đây là bài
thơ Doãn Lê khóc mẹ, truyền thống văn hóa nghi lễ, tập quán phong tục Việt Nam , đêm tịch
điện có văn tế. Thì, đây chính là bài văn tế, bài văn Doãn Lê khóc mẹ, cung
kính tế lễ giác linh của mẹ.
Con dẫu muốn mãi quỳ bên gối mẹ
Biết làm sao mẹ hỡi, cuộc vô
thường!
Con cúi lạy trước vong linh từ
mẫu
Nguyện nương thuyền bát nhã siêu
sanh.
Thế mới biết sức mạnh
nhiệm mầu của tình thương. Thế mới hay
lòng chí thành chơn chất của người con hiếu thảo. Anh nguyện lòng:
Xin hồng ân trải ba ngàn thế giới
Ba la tăng yết đế mẹ viên thành.
Lòng con mà như vậy. Tình mẹ mà như kia thì nhất định sẽ
vượt được bờ. Vượt được bể u minh để cập được bờ ánh sáng. Vượt được sóng dồi
gió dập để đến được bờ cứu cánh giải thoát, giác ngộ an lạc.
Thế mới hay diệu lực Vu Lan.
Thế mới tỏ hồng ân Tam Bảo tế độ.
HẠNH PHƯƠNG