Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, October 28, 2019

LỜI BIỂN, Thơ Hồng Thúy, nhạc Phan Ni Tấn, biểu diễn Ngọc Mỹ,

READ MORE - LỜI BIỂN, Thơ Hồng Thúy, nhạc Phan Ni Tấn, biểu diễn Ngọc Mỹ,

VỀ THÔI - Thơ Lê Văn Trung





VỀ THÔI

Thôi về gặp lại nhau lần cuối
Những bến sông buồn buổi tiễn đưa
Những ga tàu quạnh mùa sương cũ
Những quán đêm vàng hiu hắt khuya

Về để mà thương những dặm buồn
Con đường gió xõa tóc hoàng hôn
Con đường có lá rơi không hết
Trăng khuyết từ khi lá rụng vàng

Về để mà nghe từng nhịp gõ
Xưa người rao bán những cơn mơ
Về để mà nghe lời dang dở
Ta ngồi chắp vá từng câu thơ

Về đi
Tô lại màu son cũ
Dù áo tình xưa có nhạt nhàu
Về đi
Thắp lại mùa trăng vỡ
Cho ái ân chìm trong nỗi đau.

                       Lê Văn Trung

READ MORE - VỀ THÔI - Thơ Lê Văn Trung

BÀI THƠ “CHIỀU LẠ” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN VÀ NHỮNG CẢM NHẬN - Đặng Xuân Xuyến tổng hợp

Nhà văn Đặng Xuân Xuyến



BÀI THƠ “CHIỀU LẠ” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN

VÀ NHỮNG CẢM NHẬN

Đặng Xuân Xuyến tổng hợp

*

CHIỀU LẠ

- Tặng L.L - 


Sợ đêm về

quẩn gió

xáo xác khuya

Cố vét vớt nắng chiều rơi trên lá

Chênh chao thể nụ cười nhòe áo lạ

Te tẻ chiều

nhớn nhác

nhón chân qua.

*.

Hà Nội, chiều 02 tháng 10.2016

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

1.

Cảm nhận của nhà Nghiên cứu Văn hóa Bùi Đồng:

MỘT CÁI NHÓN CHÂN… THẬT LẠ! 


Sợ đêm về quẩn gió, xáo xác khuya!

Cái lo thường tình của người đa cảm, thi tâm; bởi trong sự cô tịch, vắng vẻ của màn đêm người ta hay hoài niệm, mơ hồ và lòng trắc ẩn được giấu kín ban ngày thì đêm về dễ òa ra, trào dâng một cách khó kiểm soát.

Chính bởi lẽ ấy mà tác giả chín hơn, khôn hơn, rón rén mà: “nhón chân” qua cái “te tẻ chiều”!

Mặc dù vậy nhưng tâm nào có an, vẫn bị cái điều mơ hồ, không thể đặt tên kia làm cho tâm trạng: nhớn nhác.

Cố vét vớt nắng chiều rơi trên lá

Chênh chao thể nụ cười nhòe áo lạ

Kiểu tâm trạng: “tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn”! (Xuân Diệu) Cố gắng vơ vét, nhọc nhằn những điều đáng có nhất để làm gì? Không biết! Có được rồi thì đặt vào đâu? Không biết nốt. Vì tất cả đều mơ hồ, mặc định và ước lệ như: “nụ cười nhòe” trên “áo lạ”!

Tác giả tránh đêm nhưng lại vướng ngày, vướng cái hoàng hôn đầy trắc ẩn, trầm trầm với vài giọt nắng cuối cùng rơi trên lá.... thì tâm trạng cũng “nguy hiểm” không kém mấy ban đêm. Chính vì vậy phải “nhớn nhác” mà “nhón chân qua” cái chiều “te tẻ”.

Bài thơ hay ở chỗ dùng từ, đọc lên người đọc cũng chuếnh choáng, nhớn nhác theo: xáo xác, vét vớt, chênh chao, te tẻ, nhớn nhác là những cặp từ được đặt đúng chỗ, hợp với tâm cảnh, hồn người nên cứ thấy hay.

Điều đặc biệt là bài thơ không thể chỉnh sửa, sắp xếp lại cấu trúc câu từ vì ý đủ, lời chỉnh, từ cô đọng. Đặc biệt hơn là cả bài không có đại từ nhân xưng nên đọc lên ai cũng thấy mình trong đó và đó cũng chính là thủ pháp "hỏa mù" chả ai “bắt đền”, “kiện cáo”, “cấu véo” được của tác giả….

Ồ! Mà lạ chưa: tâm động qua một cái nhón chân thi vị.

*.

Thành Nam, 03 tháng 10.2016

BÙI ĐỒNG

Địa chỉ: 3/176 Phan Đình Phùng, t/p Nam Định.

Email: hatbuinhangian.db@gmail.com

Điện thoại: 090.219.18.04



2.

Cảm nhận của nhà Phê bình Văn học Châu Thạch:

THẢO LUẬN BÀI THƠ “CHIỀU LẠ”

CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN



Bài thơ có tiêu đề “Chiều lạ” nhưng qua mấy câu thơ ta không thấy buổi chiều có gì lạ.

Bài thơ chỉ có một câu thơ đề cập đến chiều: “nắng chiều rơi trên lá”. Nắng chiều rơi trên lá là một chuyện bình thường trong mọi buổi chiều. Vậy buổi chiều lạ ở chỗ nào? Nó lạ vì chiều nay có chiếc “áo lạ”. Chiếc áo lạ làm cho buổi chiều thay đổi hẳn, hay đúng ra, chiếc áo lạ đã đánh động tâm hồn của người thơ làm cho dậy lên trong lòng thi sĩ sự băn khoăn đến độ nếu không nhìn được nó thì “Sợ đêm về/ quẩn gió/ xáo xác khuya”.

“Quẩn gió/ xáo xác khuya” chỉ là mượn cảnh để diễn tả cái tình xảy ra trong lòng, hay đúng hơn là diễn tả cái tâm trạng thao thức trong đêm của người muốn nhìn chiếc áo lạ. Chiếc áo đó dầu đẹp đến đâu cũng không khiến cho lòng người xao động đến thế. Sở dĩ lòng người xao động đến thế vì chiếc áo lạ nhưng người không lạ. Người không lạ vì người nếu không là hình bóng của kẻ mà nhà thơ say đắm thì cũng là người có sợi dây vô hình gắn bó, có tiền duyên từ một kiếp nào để đánh thức niềm đam mê, làm sống dậy khối tình đang ngủ từ trăm năm, từ ngàn năm trước chăng?

Đọc bảy chữ đầu của bài thơ:

“Sợ đêm về

quẩn gió

xáo xác khuya”

thì ai cũng đặt trong đầu mình một dấu hỏi vì sao phải sợ như thế. Đọc đến các câu thơ kế tiếp cho ta một cảm giác thiết tha với tà áo vì tà áo trong thơ quan trọng quá, nó thoáng qua trong đôi mắt, nó mỏng manh nhưng nó đã làm cho “quẩn gió/ xáo xác khuya” là làm ảnh hưởng không gian, thời gian, thay đổi khí hậu hay đúng ra, nó dằn vặt một tâm hồn bình an để thấy vạn vật chung quanh đều chuyển đổi.

Hai câu thơ:

Cố vét vớt nắng chiều rơi trên lá

Chênh chao thể nụ cười nhòe áo lạ

thật là khó hiểu. Tuy thế qua thơ ta cũng đoán được rằng “áo lạ” xuất hiện vào một buổi chiều tắt nắng. Trời chưa tối hẳn nhưng ánh nắng chỉ còn rơi lẻ loi trên lá, để cho tác giả phải “cố vét vớt” cái nắng chiều, tìm thêm ánh sáng mà nhìn cho rõ thêm tà áo lạ. Cái anh nắng “cố vét vớt” đó nó chênh chao. Vì sao nó chênh chao? Vì nó rơi trên lá, mà lá rung trong gió nên nó phải chênh chao. Lạ thay, thứ ánh nắng cố vét vớt đó tác giả lại cho “thể nụ cười” tức là như nụ cười, mà nụ cười ấy lại làm cho “nhòe áo lạ”.

Ta biết thứ ánh nắng sót lại của buổi chiều nó vô cùng dịu mát, nó cũng làm cho cây cỏ được dát vàng, nghĩa là nó rất đẹp. Vậy thì trong bài thơ này nó đại diện cho nụ cười của người mặc chiếc áo. Chiếc áo lạ đã đẹp. Vậy mà nụ cười “như nắng chiều rơi trên lá chênh chao” làm nhòe chiếc áo lạ thì nụ cười ấy đẹp biết bao. Đọc thơ, người ta tưởng khoe chiếc “áo lạ” là đẹp nhất, nhưng không, chiếc áo lạ dầu đẹp cũng vô tri mà nụ cười mới mang linh hồn của người mặc áo. Nụ cười đẹp hơn chiếc áo. Té ra tác giả dùng chiếc áo lạ để tá khách nụ cười vào đó, tôn vinh nụ cười đến chỗ tuyệt mỹ khôn lường.

Và lạ lùng thay, ba câu thơ chót như bức màn nhung kéo xuống, kéo xuống để khán giả nhìn xuyên qua bức màn nhung thấy cả buổi chiều trở nên êm ái, để người đọc cảm khái cái im lìm của hoạt cảnh xảy ra:

Te tẻ chiều

nhớn nhác

nhón chân qua.

Ta hãy nhớ lại bài thơ Trăng của nhà thơ Xuân Diệu:

“Trong vườn đêm ấy trăng nhiều quá

Ánh sáng tuôn đầy cả lối đi

Tôi với người yêu qua nhè nhẹ

Im lìm, chẳng dám nói năng chi”.

Vì sao qua nhè nhẹ, vì sao im lìm? Nhà thơ Xuân Diệu nói vì:

“Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang

Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá

và làm sai lỡ nhịp trăng đang”

Ở đây nhà thơ Đặng Xuân Xuyến cũng thế. “Te tẻ chiều” là buổi chiều bình an quá, thơ mộng chẳng khác gì trăng trong vườn nhiều quá, trăng đầy cả lối đi. “Nhớn nhác/ nhón chân qua” vì muôn giữ sự yên tịnh của một buổi chiều, vì muốn hình bóng tuyệt vời của tà áo lạ không biến đi, vì muốn giữ nụ cười thơ mộng như giọt nắng chênh chao trên lá cho của riêng mình không tan ra bởi biến động nào, nhà thơ đành nhẹ chân trong im lìm nhón gót theo em.

Bài thơ ngắn diễn tả chỉ một hành động nhưng nó đem cho ta một chiếc áo quá đẹp, một nụ cười quá đẹp, một khung trời quá đẹp, quá bình yên, quá thơ mộng và một giấc mơ mang hình ảnh tuyệt vời của một buổi chiều rất quen mà dường như rất lạ vì cảm nhận được những điều tinh tế trong thơ./.

*.

Đà Nẵng, chiều 05.10.2016

CHÂU THẠCH  (Tên thật: Trương Văn Trạn)

Địa chỉ: 75 Phan Kế Bính, Đà Nẵng.

ĐT: 0929128967 - 05113894610

Email: truongvantran@hotmail.com

3.

Những comments dưới bài viết: “THẢO LUẬN BÀI THƠ “CHIỀU LẠ” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN” ngày 05 tháng 10 năm 2016 trên dòng thời gian của facebook Trạn Trương Văn:

Phan Minh Châu - Anh hay thật anh TRẠN à, bài thơ nào cũng bình được mà lại bình thật xuất sắc nữa chứ. Riêng bài thơ CHIỀU LẠ này thì tui chịu, đọc thì hiểu nhưng chữ nghĩa bài này thật vớ vẩn. Ví dụ XÁO XÁC, CHÊNH CHAO, TE TẺ, NHỚN NHÁC. Ôi chữ nghĩa gì mà kỳ quá, hiểu không nổi anh TRẠN ơi

Trạn Trương Văn- Mấy chữ nầy dễ hiểu mà anh Phan Minh Châu. Xáo xác là rối tung lên, chênh chao là vừa nghiêng vừa lảo đảo, te tẻ gần như yên lặng, nhớn nhác là rướn mình lên ngó qua lại. Tất nhiên mấy chữ nầy tìm trong tự điển khó có, nhưng đó là do thiếu sót của tự điển thôi chớ ngoài đời vẫn thường dùng, nhất là người Bắc.

Phan Minh Châu - Đùa với anh cho vui chứ chơi chữ kiểu này đọc chối lắm. Tôi đi nhiều và đọc rất nhiều anh ạ, ngôn ngữ thì phải được sự đồng thuận của người đọc, từ ngữ được đưa vào từ điển qua sự sàng lọc của những người có uy tín và chuyên môn cao. Khi từ điển ghi chữ nào mang dấu hỏi, ngã, chữ nào có G chữ nào không v..v và vâng vâng. Còn những chữ tôi vừa nêu trên anh cho rằng có lẽ họ quên đưa vào từ điển là một cách nói liều lĩnh, còn anh nói dân Bắc thường dùng lại càng hồ đồ. Chúng ta là những người làm thơ, viết văn hoặc những ai đang làm cái việc phê bình văn học thì việc đầu tiên là làm trong sáng tiếng Việt. Chữ nghĩa gì lại mang tính đánh đố người đọc hay cố tình tạo ra cái mới mang tính phản cảm như thế đều không thể chấp nhận.

Trạn Trương Văn- Bạn Phan Minh Châu nói rất đúng. Nhưng cũng thông cảm một vài trường hợp chữ "cắc cớ" làm bài thơ hay thêm. Bài thơ nầy Đặng Xuân Xuyến cố ý hành cái đầu của bạn đọc đấy. Càng đau cái đầu thi càng yêu bài thơ đấy. Thôi không bàn nữa nhé. Chúc vui và sáng tác càng hay hơn xưa.

Văn Thanh- Phải chăng đó là một thủ thuật của tác giả, muốn tạo nên sự mập mờ qua từ ngữ gây sự chú ý của người đọc tưởng tượng đa chiều tìm ra những ý tưởng hay hơn ngoài ý tưởng tác giả?

Trạn Trương Văn- Đúng vậy anh Văn Thanh. Đây là cách dùng chữ táo bạo dễ gây phản cảm cho người đọc thơ. Tuy vậy nó tạo cho người đọc suy tư như bước chân qua những mô đất gập ghềnh để khám phá nhiều bông hoa đẹp ẩn mình trong đó. Nếu không đổ mồ hôi thì không thấy hoa, mà đổ mồ hôi cũng làm cho con mắt thưởng thức hoa của mỗi người mỗi khác.

Vũ Thị Hương Mai - Các cặp từ láy XÁO XÁC, TE TẺ, CHÊNH CHAO, NHỚN NHÁC được tác giả sử dụng rất hợp cảnh, hợp tâm trạng, đã diễn tả được chiều sâu của tâm trạng, tình cảm... nên đọc lên thấy xúc động.

Các cặp từ láy này dân dã, dễ hiểu nhưng qua cách sử dụng của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến lại trở nên “độc đáo” bởi tác giả đã đặt đúng với ngữ cảnh, hoàn cảnh, vì thế mà hay.

Phan Minh Châu - Hì! Cũng lắm người binh Đặng Xuân Xuyến nhể... Thế hoá ra mình sai rồi. Vớ vẩn như vậy mà cũng gọi là thơ. Vừa rồi có ông LẠI GIANG chủ xị trang thơ VNTN chôm Xuân Diệu 4 câu trong bài CẢM XÚC bị phát hiện vội thanh minh thanh nga quá trời, bên cạnh Lại Giang lại có một lực lượng hùng hậu nhảy ra đở đạn. Chán thiệt.

Trạn Trương Văn- Thôi. Bỏ qua đi bạn Phan Minh Châu ơi. Bạn không sai mà người khác cũng không sai. Chẳng qua khác ý nhau thôi. Mình ở Đà Nẵng mỗi tuần uống cà phê với Thế Lộc vài bận nhưng cãi nhau về thơ năm hoặc sáu bận. Cuối cùng cứ thèm cãi nhau là gọi nhau đi uống cà phê chớ không phải thèm cà phê đâu. ha ha ha. Đời như thế mới vui và tình bạn như thế mới bền.

Vũ Thị Hương Mai - Ấy chết bác Phan Minh Châu! Bác bảo cháu thuộc thành phần bênh anh Đặng Xuân Xuyến là sai rồi ạ. Bác khen hay chê thơ của anh ấy là quyền của bác, có ảnh hưởng gì đến cháu đâu mà cháu phải bênh anh ấy. Bác khoe bác là dân văn chương, nhiều chữ, hiểu rộng... thì bác viết hẳn một bài phê bình bài CHIỀU LẠ đi, thế mới hảo hán, quân tử, bác Phan Minh Châu ạ

Thế Lộc - Những từ XÁO XÁC, TE TẺ, CHÊNH CHAO, NHỚN NHÁC là những từ người ta thường viết rất bình thường không có gì lạ cả. ông Phan Minh Châu có lẽ là một đại thi hào trình độ ổng rất cao nên thấy lạ lẫm, khi đọc mấy câu cmt của ổng như ..."Chữ nào có G chữ nào không v...v..và vâng vâng" thì biết trình độ của ổng rồi. Lạy cụ, chúng tôi dân ngu khu đen, viết vài câu thơ cho bà ru cháu ngủ thôi mà, có gì xin tha.

Trạn Trương Văn- Mệt quá các bạn ơi. Bình luận văn thơ nên nhẹ nhàng kẻo làm đau chữ đấy.

Hoang Phung - Tất nhiên Từ điển là cần thiết, nhưng tin hết vào nó e không ổn, ví dụ trong từ điển viết qui = quy thì chử nào đúng? Không nên nói cả hai đều đúng.

Khatiemly Haohan - Bình thơ hay bình bất cứ vấn đề gì đều đòi hỏi người bình phải khách quan, không vì tình cảm riêng tư mà công kích hay lăng xê vô tội vạ. Châu Thạch là người bình thơ, văn có đủ đức tính nầy. Ngoài ra, trong những người bình, dù không chuyên, trong văn đàn ta còn thấy một Lê Liên với những bài bình đáng trân trọng.

4.

Bài viết của tác giả Vũ Thị Hương Mai:

VÀI CẢM NHẬN VỀ NHÀ

PHÊ BÌNH CHÂU THẠCH

Cũng chỉ là tình cờ đọc nhà phê bình văn học Phạm Đức Nhì viết về tác giả Châu Thạch: “Là người làm thơ và bình thơ nên tôi để ý đến những cây bút phê bình văn học và những bài viết của Châu Thạch đã chiếm được cảm tình của tôi với cung cách đứng đắn lịch sự, lời văn hòa nhã.” (LẠI BÀN VỀ TỐNG BIỆT HÀNH - Phạm Đức Nhì) mà tôi tò mò muốn biết về tác giả Châu Thạch nên tìm đọc các bài viết của ông trên các trang Đặng Xuân Xuyến, Đất Đứng, Sáng Tạo... Từ đọc vì tò mò, tôi bắt đầu thích đọc những bài viết của ông và thường vào những trang hay đăng bài của ông để tìm đọc những bài viết mới của tác giả Châu Thạch.

Tôi thích đọc bài viết của ông bởi trước hết là những bài thơ được ông “để mắt” đến đều là những bài thơ hay hoặc chí ít cũng là những bài thơ vượt trội trong vô số những bài thơ của vạn vạn thi sĩ, xứng đáng được người yêu thơ chân chính đón nhận và bổ sung vào bộ sưu tập thơ; tiếp đến là sự cẩn mực của ông khi bình về thơ, văn của “thiên hạ”. Nói như nhà thơ Kha Tiệm Ly, yêu cầu với người bình thơ (văn) là phải bình khách quan, không để tình cảm chi phối, chỉ đạo. Và cũng nhà thơ tên tuổi (Kha Tiệm Ly) này nhận định tác giả Châu Thạch là người bình văn thơ hội tụ đủ những yếu tố cần thiết đó.

Xin trích dẫn một đoạn đối thoại của ông với những người bạn trên trang facebook cá nhân khi ông bình về bài thơ CHIỀU LẠ của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến:

“Minh Châu Phan: Anh hay thật anh TRẠN à, bài thơ nào cũng bình được mà lại bình thật xuất sắc nữa chứ. Riêng bài thơ CHIỀU LẠ này thì tui chịu, đọc thì hiểu nhưng chữ nghĩa bài này thật vớ vẩn. Ví dụ XÁO XÁC, CHÊNH CHAO, TE TẺ, NHỚN NHÁC.

Ôi chữ nghĩa gì mà kỳ quá, hiểu không nổi anh TRẠN ơi

Trạn Trương Văn: Mấy chữ nầy dễ hiểu mà anh Phan Minh Châu. Xáo xác là rối tung lên, chênh chao là vừa nghiêng vừa lảo đảo, te tẻ gần như yên lặng, nhớn nhác là rướn mình lên ngó qua lại. Tất nhiên mấy chữ nầy tìm trong tự điển khó có, nhưng đó là do thiếu sót của tự điển thôi chớ ngoài đời vẫn thường dùng, nhất là người Bắc.

Minh Châu Phan: Đùa với anh cho vui chứ chơi chữ kiểu này đọc chối lắm. Tôi đi nhiều và đọc rất nhiều anh ạ, ngôn ngữ thì phải được sự đồng thuận của người đọc, từ ngữ được đưa vào từ điển qua sự sàng lọc của những người có uy tín và chuyên môn cao. Khi từ điển ghi chữ nào mang dấu hỏi, ngã, chữ nào có G chữ nào không v..v và vâng vâng. Còn những chữ tôi vừa nêu trên anh cho rằng có lẽ họ quên đưa vào từ điển là một cách nói liều lĩnh, còn anh nói dân Bắc thường dùng lại càng hồ đồ. Chúng ta là những người làm thơ, viết văn hoặc những ai đang làm cái việc phê bình văn học thì việc đầu tiên là làm trong sáng tiếng Việt. Chữ nghĩa gì lại mang tính đánh đố người đọc hay cố tình tạo ra cái mới mang tính phản cảm như thế đều không thể chấp nhận.

Trạn Trương Văn: Bạn Phan Minh Châu nói rất đúng. Nhưng cũng thông cảm một vài trường hợp chữ "cắc cớ" làm bài thơ hay thêm. Bài thơ nầy Đặng Xuân Xuyến cố ý hành cái đầu của bạn đọc đấy. Càng đau cái đầu thi càng yêu bài thơ đấy. Thôi không bàn nữa nhé. Chúc vui và sáng tác càng hay hơn xưa.

Văn Thanh: Phải chăng đó là một thủ thuật của tác giả, muốn tạo nên sự mập mờ qua từ ngữ gây sự chú ý của người đọc tưởng tượng đa chiều tìm ra những ý tưởng hay hơn ngoài ý tưởng tác giả?

Trạn Trương Văn: Đúng vậy anh Văn Thanh. Đây là cách dùng chữ táo bạo dễ gây phản cảm cho người đọc thơ. Tuy vậy nó tạo cho người đọc suy tư như bước chân qua những mô đất gập ghềnh để khám phá nhiều bông hoa đẹp ẩn mình trong đó. Nếu không đổ mồ hôi thì không thấy hoa, mà đổ mồ hôi cũng làm cho con mắt thưởng thức hoa của mỗi người mỗi khác.

Vũ Thị Mai Hương: Các cặp từ láy XÁO XÁC, TE TẺ, CHÊNH CHAO, NHỚN NHÁC được tác giả sử dụng rất hợp cảnh, hợp tâm trạng, đã diễn tả được chiều sâu của tâm trạng, tình cảm... nên đọc lên thấy xúc động.

Các cặp từ láy này dân dã, dễ hiểu nhưng qua cách sử dụng của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến lại trở nên “độc đáo” bởi tác giả đã đặt đúng với ngữ cảnh, hoàn cảnh, vì thế mà hay.

Minh Châu Phan: Hì! Cũng lắm người binh Đặng Xuân Xuyến nhể... Thế hoá ra mình sai rồi. Vớ vẩn như vậy mà cũng gọi là thơ. Vừa rồi có ông LẠI GIANG chủ xị trang thơ VNTN chôm Xuân Diệu 4 câu trong bài CẢM XÚC bị phát hiện vội thanh minh thanh nga quá trời, bên cạnh Lại Giang lại có một lực lượng hùng hậu nhảy ra đở đạn. Chán thiệt.

Trạn Trương Văn: Thôi. Bỏ qua đi bạn Phan Minh Châu ơi. Bạn không sai mà người khác cũng không sai. Chẳng qua khác ý nhau thôi. Mình ở Đà Nẵng mỗi tuần uống cà phê với Thế Lộc vài bận nhưng cãi nhau về thơ năm hoặc sáu bận. Cuối cùng cứ thèm cãi nhau là gọi nhau đi uống cà phê chớ không phải thèm cà phê đâu. ha ha ha. Đời như thế mới vui và tình bạn như thế mới bền.

Vũ Thị Hương Mai: Ấy chết bác Minh Châu Phan! Bác bảo cháu thuộc thành phần bênh anh Đặng Xuân Xuyến là sai rồi ạ. Bác khen hay chê thơ của anh ấy là quyền của bác, có ảnh hưởng gì đến cháu đâu mà cháu phải bênh anh ấy. Bác khoe bác là dân văn chương, nhiều chữ, hiểu rộng... thì bác viết hẳn một bài phê bình bài CHIỀU LẠ đi, thế mới hảo hán, quân tử, bác Minh Châu Phan ạ

Lộc Dương Thế: Những từ XÁO XÁC, TE TẺ, CHÊNH CHAO, NHỚN NHÁC là những từ người ta thường viết rất bình thường không có gì lạ cả. ông Minh Châu Phan có lẽ là một đại thi hào trình độ ổng rất cao nên thấy lạ lẫm, khi đọc mấy câu cmt của ổng như ..."Chữ nào có G chữ nào không v...v..và vâng vâng" thì biết trình độ của ổng rồi. Lạy cụ, chúng tôi dân ngu khu đen, viết vài câu thơ cho bà ru cháu ngủ thôi mà, có gì xin tha.

Trạn Trương Văn: Mệt quá các bạn ơi. Bình luận văn thơ nên nhẹ nhàng kẻo làm đau chữ đấy.”

Tôi không hiểu, nhà thơ Đặng Xuân Xuyến có quen biết và đã gây thù chuốc oán gì với ông Minh Châu Phan khiến ông Minh Châu Phan hằn học đến thế. Tội cho nhà phê bình Châu Thạch, đã nhún nhường, dĩ hòa vi quý với ông Minh Châu Phan hết cỡ mà vẫn bị mắng là “liều lĩnh”, “hồ đồ”, làm ông Ngô Thanh Tuấn phải “nhảy vào” tham gia: “Thấy bác Minh Châu Phan này thuộc thành phần NÓI LẤY ĐƯỢC.”. Cú đánh đòn “lấy được” của ông Minh Châu Phan nhằm vào nhà thơ Đặng Xuân Xuyến làm cho nhà phê bình văn học ôn hòa Châu Thạch xanh mặt đến tận khi ông “gặp” Mơ Trăng, một bài thơ hay nữa của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến mà ông cũng chỉ dám rào đón: “Thật tình tôi không biết thơ Đặng Xuân Xuyến hay hay là dở nhưng qua những bài thơ mà tôi đọc được, tôi khám phá ở anh một tâm hồn đầy ắp là thơ. Người thơ không phải người sáng tác mới là thơ, lại càng không phải chỉ người sáng tác hay mới là thơ. Người thơ là người có tâm hồn nhạy bén trong cảm thụ những điều mà nhà thơ Hàn Mặc Tử đã viết: “Ai nói vườn trăng là nói vườn mơ. Ai nói đến mộng là nói đến tình. Người thơ là khách lạ đi giữa nguồn trong trẻo. Trên đầu Người là cao cả, vô biên và vô lượng: xung quanh Người là mơn trớn với yêu đương vây phủ bởi trăm dây quyến luyến làm bằng êm dịu, làm bằng thanh bai…” Thơ Đặng Xuân Xuyến chất chứa thật và đầy sự rung động của Người đi giữa nguồn trong trẻo, cho nên có đôi lúc ý, từ “mới lạ”, gây “phản cảm” cho một ít người nhưng chính những ý, từ đó phát tiết được những điều bí ẩn của “nguồn trong trẻo” “vô biên và vô lượng” mà một tâm hồn nhạy bén phải dùng nó như dùng một tiếng đàn phá cách để truyền đi một thứ âm thanh lạ cho đời.”. Và kết thúc bài bình Mơ Trăng, ông viết: “Mơ trăng của hàng vạn thi sĩ là một cơn mơ thú vị. Mơ trăng của Đặng Xuân Xuyến là một cơn mơ xót xa rưng rức. Chỉ thế cũng đủ chứng minh bài thơ là độc đáo. Khen nhiều cũng chẳng làm cho bài thơ hay thêm nữa.”

Tôi cảm phục ông! Nhún nhường mọi người nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ chính kiến của mình. Ông rào đón rằng, thơ của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến hay hay dở ông không biết nhưng (khẳng định rằng) Mơ Trăng rõ ràng là một bài thơ hay và độc đáo.

Tôi nhớ có lần đọc Nguyễn Khôi, nhà thơ lão niên đã viết đại khái là Châu Thạch điềm đạm, viết bằng cảm xúc chân thật của mình.

Tôi vào trang facebook của ông, đọc được những dòng tri ân của nhà thơ Trần Mai Ngân: “khi tôi đọc những bài anh viết cảm nhận về thơ văn của một tác giả nào đó thì trong tôi luôn đầy cảm xúc và ngưỡng mộ. Không hẳn vì lời văn chương mượt mà quá hay, quá tuyệt ...mà là lời cảm nhận của anh luôn được viết bằng niềm đam mê về tác phẩm đó!”; hay của bạn ông - Nguyễn Lợi: “ tâm hồn Trạn (Châu Thạch) rất trong sáng thân tình với hết mọi người một phẩm chất ít người có được .”

Tôi cảm phục ông, định viết thêm nữa, thêm nữa về ông nhưng chợt nhớ câu nhà thơ Kha Tiệm Ly đã viết: “Bình thơ hay bình bất cứ vấn đề gì đều đòi hỏi người bình phải khách quan, không vi tình cảm riêng tư mà công kích hay lăng xê vô tội vạ. Châu Thạch là người bình thơ, văn có đủ đức tính nầy.” nên dừng bút.

Mong và chúc ông sức khỏe, cống hiến cho đọc giả những bài viết hay.

*.

Hà Nội, ngày 07.10.2016

VŨ THỊ HƯƠNG MAI

Địa chỉ: Khu tập thể Tổng công ty 319

Long Biên - Hà Nội.     

Email: huongmai8081@yahoo.com.vn

5.

Những comments dưới bài viết: “VÀI CẢM NHẬN VỀ NHÀ PHÊ BÌNH CHÂU THẠCH” ngày 07 tháng 10 năm 2016 trên dòng thời gian của facebook Vũ Thị Hương Mai:

Văn Thanh - Đừng tranh biện nữa quý vị ơi! Ngôn từ vốn là Sinh ngữ, mà có sinh ắt có tử. Xem như mấy từ XAO XÁC, TE TẺ, CHÊNH CHAO NHỚN NHÁC, nó cũng đã sinh ra lâu rồi, không phải con hoang nên có nhiều người biết và chấp nhận, nếu chưa có hộ khẩu văn học thì ta bổ sung sau, Chúng cũng có cha có mẹ, (từ phái sinh).

Nước nhà ngày càng văn minh phát triển, ngôn ngữ cần phải sinh nhiều. nếu từ nào thiếu sức sống thì nó sẽ tự hủy thôi. Tất cả các bạn đều có quyền sinh đẻ (nếu không được xã hội ngôn ngữ công nhận nó sẽ chết yểu khỏi cần chúng ta đụng dao kéo)

Nguyễn LỢi - Anh Văn Thanh ơi có thể anh nói và trỉnh độ tôi cỏn kém nhưng suốt những năm tháng học hành và xem sách thú thật với anh bây giờ cũng over 70 nhưng tôi chưa một lần bắt gặp chổ nào người ta dùng TE TẺ và nghĩa làm sao tôi đành chịu, tuổi trẻ bây giờ họ giỏi và sáng tạo quá anh nhỉ.

Trạn Trương Văn - Tẻ nghĩa là vắng vẽ, buồn nhiều. Ví dụ: Buồn tẻ, chợ chiều tẻ ngắt.. Vậy chữ te tẻ làm cho cái buồn ít lại, cái vắng vẽ ít đi.

Nguyễn LỢi - Theo mình nghĩ có những từ khi đứng một mình nghĩa khác khi đi chung với một từ khác: vẻ # nghĩ với vắng vẻ rất xa. Nếu hiều te tẻ là buôn ít đi vậy te tua thì nghĩa thế nào?

Trạn Trương Văn - Te tua là xé nát ra, nhưng te te lại là tiếng kèn, tiếng gà gáy hay là sự nhanh nhẩu của một ai đó. Khi nghe ta phải tùy theo câu nói của người phát âm để hiểu được họ muốn truyền thông cho mình cái gì. Nhất là đọc thơ, ta phải nhập hồn ta vào hồn tác giả. Nếu ta cứ nặng nề từng câu chữ của thi nhân thì ta chẳng bao giờ sâu nhiệm được cái ý của họ. Khi đọc một bài thơ mà ta có cảm nhận chung là hay thì nếu gặp một từ bí hiểm thì không nên vội chế mà phải suy tư để cố hiểu cho được tác giả muốn nói gì. Khi hiểu được có khi ta lại thấy sướng hơn tác giả, người đặt ra chữ ấy nữa đó bạn ạ./.

Nguyễn LỢi - Mình đồng ý với bạn nhưng theo mình anh OMC cũng không sai. Trong tiếng việt với hiểu biết thiển cận của mình chử TẺ thường đi chung để bổ nghĩa cho một chữ khác như. Buồn tẻ, tẻ nhạt, tẻ ngắt chứ chưa khi nào gặp một tác già nào dùng cái từ Te Tẻ như thế nầy cả. Mình khen tuổi trẻ bây giờ giỏi và sáng tạo cũng như một số cách viết mà các thầy giáo cũng bó tay về chính tả. Đến giờ phút nầy mình mói học thêm ngôn ngữ Việt Nam từ TE TẺ đó ông bạn thân. Cám ơn bạn và nhà sáng tạo Đặng Xuân Xuyến rất nhiều.

Trạn Trương Văn - Vâng. Mình có nói ai sai đâu. Chẳng qua khác ý nhau thôi. Mình thích anh Văn Thanh nói: sinh ngữ nên có sinh và có tử. Ai sinh ra được từ nào hợp lý thì nó sẽ sống dai và người ấy có công với văn học. Ai sinh ra những từ bất hợp lý thì nó sẽ chết và bị chê cười. Tuy thế con người có nhiều cái chướng. Ví dụ như chữ te tẻ thì chê nhưng lại dùng chữ "tự sướng" rất thô tục để chỉ về việc tự chụp ảnh, lại cho là chữ nầy hay vì phát xuất từ tiếng Mỹ.

Nguyễn LỢi - Mình nghĩ bạn nói chêch rồi đó. Chử tự sướng là do những người trong nước dịch ẩu từ tiếng Mỹ. Ở Mỹ nói thật với bạn nói đến cách dich nầy tất cả ngườii Việt ở đầy đều không ai nghe lọt và chấp nhận được. Nhiều khi mình nghĩ tiếng việt lúc nầy sao càng ngày càng mất dần sự trong sáng của ngày xưa và đẻ ra háng trăm hàng ngàn tiếng quái dị. Cha ông mình mà sống dậy chắc họ chẳng hiểu được cái gì với những nhà sáng tạo ngôn như như thề nầy. Đòng ý với bạn là nhà thơ có quyền sáng tạo nhưng không nên làm tối nghĩ tiếng Việt. Từ trước đến nay có nhưng nhà thơ nhà triết học thì khó hiểu cũng chi Phạm Công Thiện và Bùi Giáng không lẽ bây giơ có thêm Đặng Xuân Xuyến?

Vũ Thị Hương Mai - Các cặp từ láy mà nhà thơ Đặng Xuân Xuyến sử dụng trong bài CHIỀU LẠ thì chỉ duy nhất cặp “te tẻ” là mới lạ, là sáng tạo của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến vì chưa thấy ai dùng cặp từ này cả và nghĩa của cặp từ láy “te tẻ” thì như nhà phê bình Châu Thạch đã định nghĩa: buồn lãng đãng, in ít.

Hay như trong bài MƠ TRĂNG, nhà thơ Đặng Xuân Xuyến cũng rất táo bạo khi anh sáng tạo 2 từ “hà hít” ở vế thơ đầu. Nếu để 2 từ “hà hít” ở hoàn cảnh khác, ngữ cảnh khác thì thật buồn cười nhưng ở trong hoàn cảnh và ngữ cảnh của bài thơ thì lại lột tả được sự trớ trêu trong tình yêu của MƠ TRĂNG.

Rất nhiều bài thơ có dấu ấn phá cách về sử dụng câu từ của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến. Đúng như bác Châu Thạch viết: “Khi nghe ta phải tùy theo câu nói của người phát âm để hiểu được họ muốn truyền thông cho mình cái gì. Nhất là đọc thơ, ta phải nhập hồn ta vào hồn tác giả. Nếu ta cứ nặng nề từng câu chữ của thi nhân thì ta chẳng bao giờ sâu nhiệm được cái ý của họ. Khi đọc một bài thơ mà ta có cảm nhân chung là hay thì nếu gặp một từ bí hiểm thì không nên vội chế nhạo mà phải suy tư để cố hiểu cho được tác giả muốn nói gì. Khi hiểu được có khi ta lại thấy sướng hơn tác giả, người đặt ra chữ ấy nữa.” Thật tiếc là nhà thơ Phan Minh Châu không hiểu vì lý do gì mà đả phá rất cay cú nhà thơ Đặng Xuân Xuyến.

Trạn Trương Văn - Ôi bạn so Đặng Xuân Xuyến với Phạm Công Thiện và Bùi Giáng thì tuyệt quá rồi. Hai nhân vật nầy là trí tuệ mà. Thôi ngưng tại đây bạn ơi. Mình là dân Quảng Nam chớ bạn đâu phải. Huề cả làng cho rồi.

Nguyễn LỢi - Cô Vũ Thị Hương Mai nói chữ hà hít thì tôi có thể hiểu hà hít = hít hà dùng vậy cho âm điệu còn te tẻ không thể là tẻ te. Bởi vậy với tôi nó tối nghĩa như anh Phan Minh Châu nói. Đồng ý là nhà thơ có quyền sáng tạo nhưng sáng tạo để thăng hoa ngôn từ và ý nghĩa chứ không phải sáng tạo để mập mờ đánh lận con đen làm què quặt đi tiếng Việt nghĩa là muốn viết sao cứ viết ai hiểu sao thì hiểu. Các nhà ngôn ngử học ơi nghe sao sợ quá!

Văn Thanh - Nguyễn LỢi chưa nghe là phải rồi, vì TE TẺ là trạng từ ghép mà tác giả mới sinh, vì trạng thái cần biều cảm chưa tìm thấy trong từ điển. Đó là sáng kiến của tác giả để sử dụng. Mọi người tự do có ý kiến nhưng không có quyền phủ quyết. Nếu được đa số công nhận và sử dụng thì nó sống nếu không thì nó chết thôi. Khỏi bàn!

Nguyễn LỢi - Cám ơn anh đã hồi đáp nhưng như anh đọc tôi chưa một lần nói là phủ quyết, mà tôi lấy quyển gì để phủ quyết hà anh? Tôi chỉ nói với anh: từ khi đi học cho đến lúc biết đọc tòm tèm vài quyển sách tôi chua gặp cái từ ngộ nẩy bao giờ do đó tôi không đù để biết nghìa nó là gì. Tôi chỉ thảo luận với Châu Thạch cho vui thôi chứ thật ra tôi biềt chử nghĩa mình còn kém cỏi lắm đâu dám luận bàn những điều mới lạ như thế. Tuổi trẻ bây giờ giỏi và sáng tạo ghê anh nhỉ!

Văn Thanh - Tôi nhất trí bạn chưa biết là phải. Còn nói không phủ quyết là nói chung, khách quan thôi. Tôi nghĩ mọi ý kiến đều có từ nhiệt tình. Thông cảm nhé!

.

(Đặng Xuân Xuyến tổng hợp)

.






READ MORE - BÀI THƠ “CHIỀU LẠ” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN VÀ NHỮNG CẢM NHẬN - Đặng Xuân Xuyến tổng hợp

MƯA MÙA ĐÔNG - Truyện ngắn Nguyễn Bá Trình

Nhà văn Nguyễn Bá Trình



MƯA MÙA ĐÔNG
Truyện ngắn
NGUYỄN BÁ TRÌNH

Ai ở vùng Bình Trị Thiên cũ mới biết được cơn mưa mùa đông xứ ấy như thế nào. Cơn mưa kéo dài đến vài ba ngày có khi đến cả tuần. Không còn thấy trời đất. Một mầu xám chì đẫm ướt. Lầy lội và nhớp nháp. Những giọt mưa đan xen, như thể tranh nhau mà rơi xuống, nếu không rơi kịp thì không còn cơ hội để rơi nữa. Mà cũng đúng vậy, giọt mưa cũng như đời người, không bao giờ có cuộc sống lần thứ hai. Rơi, rơi, rơi! Rơi náo nức, rơi bồn chồn, tranh nhau rơi. Có một lần tôi nhìn những giọt mưa mùa đông rơi trên vườn cây trong vườn đúng lúc lòng đang có tâm sự. Tôi đang nghĩ về một mối tình đã đi qua trong đời…
 Cái tâm sự nầy giống như những giọt mưa rơi trên những ngọn lá trong vườn nhà tôi.
Phải nói thêm một chút về khu vườn của lão già gàn ấy. Lão già gàn là câu nói của xóm giềng chỉ ông già của tôi hồi ấy.
Cũng lạ, khu vườn nhà tôi không rộng lắm, thế mà ông già lại trồng toàn những thứ cây linh tinh, chẳng đem lại một nguồn kinh tế nào. Có người hỏi, thì ông già chỉ cười: Tôi có trồng đâu nó tự mọc lên đây.
-Sao ông không chặt đi mà trồng vào đó mấy cây cam cây quýt không phải lợi hơn sao? Người hàng xóm nói. Nhưng ông già lại cười:
-Cam quýt thì chim chóc làm sao đến xây tổ. Chú có khi nào thấy chim làm tổ trên cây cam cây quýt bao giờ không?
-Tại ông có cái ăn cái mặc rồi thì nghĩ vậy, còn như nhà tôi thì đốn quách mấy cây đó từ lâu rồi.
Ông già tôi lại cười:
-Chú nói vậy cũng đúng thôi. Sở dĩ con người ta phải tính toán thiệt hơn vì phải lo giải quyết miếng cơm manh áo, nhưng khi cái nợ cơm áo không làm vướng bận đầu óc mình nữa thì nên cho nó thanh thản một chút. Đừng tính toán thiệt hơn, cho dù vì như vậy mà việc làm của mình không mang lại hiệu quả kinh tế. Chú không biết đấy, mùa hè chim sẻ làm tổ đầy trên các cành me và chim sâu thì làm tổ đeo lỏng dỏng khắp các nhánh sầu đông. Chúng hót ríu ra ríu rít vui lắm. Con cái đi làm suốt ngày mình không làm bạn với chim chóc thì chuyện trò với ai đây. Mai mốt tôi chết rồi, con cái muốn chặt muốn phá, trồng gì tùy ý nó.
Trong xóm ai cũng cho cha tôi gàn, nên về sau chẳng ai góp ý để ông kiếm thêm một chút lợi lộc từ khu vườn ngoài đồng tiền hưu còm cõi của ông nữa.
Hôm đó ngồi trong nhà một mình tôi nhìn khu vườn chìm trong cơn mưa cuối đông.
Bắt đầu tôi ngắm những giọt mưa rơi trên đọt cây dông, cũng có người gọi nó là cây vông, thứ cây mà càng cuối đông thì lá càng xanh tươi. Trong âm vang ồn ào của cơn mưa, tôi như nghe thấy lời trách móc:
Mưa rơi trên đọt dông
Mùa đông không rụng lá
Như trách ai vô tình
Chẳng hay mùa đông qua.
Nhìn xa hơn chút nữa tôi bắt gặp hình ảnh cây me tây đang lắt lay, quầy quật trong cơn gió. Loại cây nầy cũng lạ, thân thì một người ôm không xuể, mà lá thì từng cánh nhỏ lăn tăn. Lá như vậy làm sao chịu đựng nổi những giọt mưa như roi quất. Từng đám, từng bầy bị bức ra và tung hắt. Phải có cái gì đó làm cho những giọt mưa quay quắt đến thế kia chăng? Tôi chợt khám phá ra hình như nó có một tâm sự giống như tâm sự của chính mình:
Mưa quay trên vòm me
Xé bứt từng chiếc lá
Nghe tình yêu nghiệt ngã
Đang dày vò giọt mưa!

Nhìn qua nhà hàng xóm bị chìm khuất sau màn nước, chỉ còn thấy mù mờ hàng cây sầu đông trụi lá, ngăn cách nhà tôi và nhà của X, người mà tôi từng yêu và giờ thì cô ấy đã đi lấy chồng. Khác với cây dông, sầu đông thì đến tiết đông chí khó mà tìm thấy trên cành một ngọn lá, dù là lá vàng. Có lẽ vì thế người đời mới đặt tên cho nó là Sầu đông. Mưa mà rơi trên cành sầu đông thì có ý nghĩa gì nhỉ. Đúng rồi, cũng là một lời trách móc:
Mưa trên cây sầu đông
Âm thầm trút hết lá
Sao lại chờ nắng hạ
Mới trỗ chồi đơm bông!
Sao vậy X? Sao em bỗng nhiên lại làm mặt lạ với anh? Sao em lại nhận chìm anh một cách  đau đớn?  Em đang hạnh phúc với ai kia, sao không phải với anh?
Vậy là một buổi chiều nhìn cơn mưa mùa đông trong khu vườn tĩnh mịch của ông già tôi, với tâm trạng của mình tôi viết ra thành vần điệu và ghép lại rồi đọc một lần nữa nghe có ổn không:
Mưa vẫn rơi rơi mãi
Giọt hoài trên tầu lá
Như có điều tâm sự
Chưa bao giờ nói ra

Mưa rơi trên đọt dông
Mùa đông không rụng lá
Như trách ai vô tình
Chẳng hay mùa đông qua

Mưa quay trên vòm me
Xé bứt từng chiếc lá
Nghe tình yêu nghiệt ngã
Đang dày vò giọt mưa

Mưa trên cây sầu đông
Âm thầm trút hết lá
Sao lại chờ nắng hạ
Mới trổ chồi đơm bông.

Và để cho ý tứ bài thơ được trọn vẹn, tôi kết thúc bằng mấy câu cuối nói lên tâm sự của mình:
Mưa không rơi trong lòng
Mà sao nghe buốt giá
Bởi người làm xa lạ
Nên lòng cứ thiết tha
Mưa vẫn rơi rơi mãi
Trắng xóa cả chiều đông. 

X đã đi lấy chồng. X đã trở thành người xa lạ. Bài thơ nầy tôi sẽ gởi cho ai đây!                    
                                                    *
                                                    
-T. ơi, cậu có bài thơ nào mới viết gởi cho mình đi! Trang web của mình vắng thơ cậu lâu rồi đó.
 Tôi mở mail và thấy câu nhắn của H, chủ một trang web Văn chương có nhiều độc giả. Đúng rồi, đã lâu tôi không nặn óc làm thơ, ngoài bài Mưa mùa đông mà tôi viết chiều mưa hôm nọ.
Tôi bèn gởi cho H. Cũng như những bài viết khác, tôi ký tên LVT.
                                                         
  Trang Web của H rất nhiều tác giả gởi bài đến nên anh qui định, những bài được chọn để đưa lên mạng phải sau ba ngày tính từ ngày nhận.
 Do công việc vẽ vời quá bận rộn, nên hơn mười ngày sau khi gởi bài, tôi mới lên mạng. Việc đầu tiên của tôi là mở trang web của H ra xem thử bài của mình đã post lên chưa.
Ở mục Thư viện thơ tôi đã đọc thấy tiêu đề bài thơ tôi mới gởi, in đậm nét chữ màu hồng rõ ràng: MƯA MÙA ĐÔNG 2.
Ủa! Sao lại có số 2 phía sau ? Số 2 nầy có ý nghĩa là gì? Và sao H sửa mà không hỏi ý kiến tôi? Có khi nào H làm vậy với các bài viết của tôi đâu.
Ủa! Tôi lại ngạc nhiên hơn nữa. Ai đã mạo nhận bài thơ của tôi? Đề thì sửa lại thành  MƯA MÙA ĐÔNG 2, nghĩa là thêm số hai vào, mà tên tác giả không phải là tôi mà NTB. Có sự nhầm lẫn nào đây? Tôi nhấp chuột vào phần xem tiếp rồi đọc. Khi ấy mới phát hiện ra không phải bài thơ Mưa mùa đông của tôi. Lòng tôi hơi run rẩy bởi một thứ cảm xúc khó tả. Tôi như nuốt từng chữ của bài thơ:

Mưa mùa đông 2

    Cơn mưa chiều thật lạ
    Ngồi ngắm từng hạt rơi
    Mà lòng dâng nỗi nhớ
    Một điều đã xa vời

    Từng giọt mưa nối tiếp
    Chuyện của những ngày xưa
    Đưa ta về ký ức
    Nước mắt bỗng như vừa

    Mưa chiều nay tơi tả
    Xót cho một cõi lòng
    Như đi trong buốt giá
    Tan nát những điều mong

    Mưa ơi đừng rơi nữa
    Thương nhớ sũng cả tim
    Bao nhiêu điều chưa ngỏ
    Ta mãi vẫn luôn tìm

    Mưa có về nơi ấy
    Cho ta nhắn một câu
    Dù chân trời góc bể
    Từng đêm mãi nguyện cầu

    Ôi sao mà nhung nhớ
Mưa mùa đông ở đâu.

Đọc xong tôi mới phát hiện ra bài thơ của mình được post lên trước bài nầy, cách hai bài của hai tác giả khác. Nghĩa là bài Mưa mùa đông 2 được post lên sau khoảng thời gian một tuần.
Rõ ràng bài thơ nầy viết từ xúc cảm sau khi đọc bài Mưa mùa đông của tôi. Vậy thì NTB là ai? Có lẽ bài thơ của tôi đã gợi lên nỗi niềm tâm sự của ai đó. Chuyện nầy trong thơ văn cũng bình thường thôi. Nhưng mà nghe nầy:
Ôi sao mà nhung nhớ
Mưa mùa đông ở đâu!
Hai câu thơ nầy nên hiểu sao cho đúng đây? Có thể tác giả nhớ nhung ai đó bởi một cơn mưa mùa đông đã đi qua trong đời? Nhưng nếu đúng như vậy thì mấy chữ Mưa mùa đông phải viết bằng phông chữ thường chứ. Đằng nầy lại viết nghiêng tô đậm. Điều nầy chỉ có nghĩa là tác giả bài thơ đang nhung nhớ Mưa mùa đông, nghĩa là nhung nhớ tác giả bài thơ Mưa mùa đông. Cũng có nghĩa là đang nhớ đến tôi!

Bài thơ nầy tôi viết về tâm sự mình dành cho X. Nhưng X thì đã lấy chồng từ lâu, và tôi nhiều lần thăm hỏi bạn bè biết được X đang hạnh phúc bên chồng con. Nghe đâu nàng có ba người con, và người nào cũng thành đạt cả. Chắc chắn X không bao giờ đọc bài thơ của tôi, và giả dụ trong trường hợp vô tình nàng đọc được thì cũng không thể nào có những cảm xúc sâu sắc và viết nên vần điệu hay đến thế. Bởi tôi biết X không hề có chút tâm hồn lãng mạn của văn chương và điều mấu chốt là nàng không yêu tôi thì làm sao có thể viết lên những vần thơ xúc động như vậy?
NTB? NTB?? Là ai???
Trời đất! Mình dốt thật, sao mình không hỏi H địa chỉ email của tác giả bài thơ khi tác giả gởi bài đến cho H nhỉ.                                                                          *

Đọc địa chỉ email của tác giả bài thơ, H gởi cho tôi: NTB71@gmail.com, tôi ngờ ngợ ra một điều gì đó dù rất mơ hồ. Tôi còn nhớ rõ, X sinh ngày 12 tháng 11 năm 1971. Con số 71 trong địa chỉ có phải là năm sinh của X không? Một nghi vấn nữa đặt ra trong tôi: Đã có Mưa mùa đông 2 thì chắc chắn phải có Mưa mùa đông 1. Và có lẽ ẩn số mà tôi cần tìm sẽ dấu trong Mưa mùa đông 1.
Tôi gõ máy một cách thận trọng:
Xin được chào tác giả bài thơ MƯA MÙA ĐÔNG 2
Thật là đường đột khi tôi gởi thư nầy đến tác giả, nhưng dù sao thì thư cũng đã đến địa chỉ rồi. Tôi xin tự giới thiệu tôi là LVT độc giả thường xuyên của trang web Y, và là người rất yêu bài thơ MƯA MÙA ĐÔNG 2. Trước hết cho tôi được cảm ơn tác giả NTB đã cho tôi đọc một bài thơ rất xúc động. Sau nữa tôi có một chút thắc mắc nhỏ xin được hỏi là khi tác giả đặt tiêu đề cho bài thơ của mình là MƯA MÙA ĐÔNG 2, vậy thì NTB có thể cho tôi biết bài thơ MƯA MÙA ĐÔNG 1 là bài nào? Vì lòng mến mộ, tác giả có thể giới thiệu bài thơ ấy cho tôi đọc được không? Tôi thành thật xin lỗi nếu tác giả không hài lòng về yêu cầu của tôi. Chúc NTB sáng tác được nhiều bài thơ hay cho độc giả cùng thưởng thức. Rất mong nhận được hồi âm. LVT.
                                                                     
    Chưa đầy vài tiếng sau, tôi nhận được thư hồi âm ngay. Cũng thật quá đỗi ngạc nhiên. Nội dung thư thế nầy thì thử hỏi giải thích sao đây:
Thể theo yêu cầu của LVT tôi xin gởi bài thơ MƯA MÙA ĐÔNG 1.
Tiếp đến NTB in nguyên bài thơ Mưa mùa đông của tôi. Với lời ghi chú :
Bài thơ MƯA MÙA ĐÔNG 1 mà LVT hỏi chính là bài thơ Mưa mùa đông của anh đấy anh LTV ạ.
(Ngoài ra không một lời giải thích gì thêm) 
Đêm đó nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, tôi vùng dậy đọc lại bài thơ MƯA MÙA ĐÔNG 2 thêm một lần nữa dù tôi đã đọc nó không biết bao nhiêu lần. Và tôi đã ngộ ra: Tác giả bài thơ MÙA MÙA ĐÔNG 2 viết nên những cảm xúc từ bài thơ của tôi và rõ ràng tác giả vẫn âm thầm thương nhớ tôi ngần ấy năm. Những câu thơ ràn rụa nước mắt ấy nếu không phải của X thì còn của ai. Bởi trong đời tôi chỉ có một người con gái duy nhất mà tôi gần gũi và yêu thương, đó là X, và chính X cũng biết được điều ấy. Vậy thì sao X bỏ tôi mà đi lấy chồng? Chắc phải có nguyên do mà tôi không hiểu. Bởi hồi yêu X, tôi còn là thằng con trai dại khờ.
Lúc ấy đã 2 giờ sáng, tôi mail cho X:
Quá đủ rồi X. Em bỏ anh đi lấy chồng mà không nói với anh một lời. Anh đau đớn mấy năm qua chưa đủ hay sao. Giờ em trở lại chơi trò mèo vờn chuột với anh. Em là người độc ác nhất trên đời mà anh gặp đấy X ạ.
 Lập tức tôi nhận được thư trả lời ngay, điều đó chứng tỏ nàng cũng thức trắng đêm để đợi thư của tôi. Thư vỏn vẹn có mấy chữ:
Anh khờ quá anh LVT ạ. Anh làm em đau khổ suốt một đời!
Anh LVT, anh có biết thế không?

NGUYỄN BÁ TRÌNH

&&&

Nguồn: nguyenbatrinh.com


READ MORE - MƯA MÙA ĐÔNG - Truyện ngắn Nguyễn Bá Trình