Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, January 3, 2016

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2016 - Mặc Phương Tử

  
“Cắt một cành mai hình tướng
Cắm vào bình thủy tinh
Có một cành mai thể tính
Ẩn vào lòng biển xanh.”
Ashi Rumi (Nhật).



CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2016
(HAPPY NEW YEAR)

MẶC PHƯƠNG TỬ
KÍNH CHÚC:

CHƯ TÔN ĐỨC TĂNG NI
QUÝ PHẬT TỬ ĐỒNG HƯƠNG, 
QUÝ VĂN-THI HỮU, 
QUÝ NHÀ HẢO TÂM, THÂN HỮU 
Cùng GIA ĐÌNH và THÂN QUYẾN

NĂM MỚI:
PHƯỚC THỌ - AN KHANG -THỊNH VUỢNG.




READ MORE - CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2016 - Mặc Phương Tử

BÂNG KHUÂNG MÙA ĐÔNG - CHO TÔI TÌM LẠI - thơ Nguyễn Minh Thuận

Lần đầu gởi cho VNQT:



 Nguyễn Minh Thuận

Bâng Khuâng Mùa Đông

Bâng khuâng đi giữa trời đông
Vi vu cơn gió bềnh bồng nẻo quê
Mùa về đi qua con đê
Đồng xưa giờ đã đề huề cỏ may

Nhớ con diều nhỏ vút bay
Nương theo cánh gió đến mây lưng chừng
Ta mong gió thổi không ngừng
Để lòng lũ trẻ tưng bừng reo vui

Thời gian lặng lẽ cuốn trôi
Ngây ngô tuổi nhỏ về nơi mịt mờ
Tìm đâu những cánh đồng thơ?
Tìm đâu ngày tháng ngu ngơ thuở nào?

Đông về lòng bỗng xôn xao
Ai mang vạt gió gởi vào hồn ta?
Dẫu cho năm tháng đi qua
Nhưng lòng vẫn nhớ thiết tha một thời.

Nguyễn Minh Thuận


Cho Tôi Tìm Lại

Cho tôi tìm lại ngày thơ
Đêm dài loang tiếng ầu ơ mẹ hiền
Lời ru gội hết ưu phiền
Chòng chành giấc ngủ bình yên một thời

Cho tôi tìm lại ngày vui
Thuở còn trẻ dại nói cười ngây ngô
Nắng vàng hong cánh đồng khô
Vi vu gió thổi nhấp nhô cánh diều

Cho tôi tìm lại những chiều
Triền đồi lao cỏ dập dìu bướm hoa
Dưới vòm trời xanh bao la
Én đàn vui hót khúc ca xum vầy

Cho tôi tìm lại những ngày
Khi xưa trán mẹ chưa đầy nếp nhăn
Mắt còn sáng tỏ như trăng
Tóc chưa lem bởi gió sương cuộc đời

Cho tôi tìm lại khung trời
Ca dao mẹ hát ru hời à ơi!
Bao năm dòng đời ngược xuôi
Tôi mong tìm lại nét cười ngày thơ../.

Nguyễn Minh Thuận
minhthuannguyen1909@yahoo.com
Hộp Thư 05  Bưu Điện Hộ Phòng,
Huyện Giá Rai, Tỉnh Bạc Liêu.


READ MORE - BÂNG KHUÂNG MÙA ĐÔNG - CHO TÔI TÌM LẠI - thơ Nguyễn Minh Thuận

MONG MANH HƠI THỞ - thơ và ảnh của Võ Thạnh Văn



MONG MANH
HƠI THỞ

Mời em về lại phố Hàn
Thăm tranh bụi đóng – Xem đàn nhện giăng
Mấy mùa sao rớt vịnh trăng
Sương dâng đục sữa – Gió dằn xanh mây

Gạn lòng luyến nhớ cỏ cây
Lối xưa ai đợi rạc gầy mắt sâu
Hẻm xưa phai nhạt dấu giày
Đợi người cuộc mộng sầu cay ngọn vàng

Phôi pha chút nghĩa cũ càng
Giữ cho trong ngọc trắng ngần thủy chung
Mai sau nhỡ có trùng phùng
Khoe nhau dáng liễu thân tùng sầu chang

Trăm năm bụi vãi tro tàn
Chắt chiu chút phấn hương làn gió bay
Giọt nồng túy mộng ngất say
Nâng niu nghĩa mỏng tình dày hoang mê

Nỗi niềm ngày ấy thê thê
Mong manh thuở ấy còn tê quặn lòng
Héo hon vì nặng đèo bòng
Xanh xao vì bởi nước ròng nước lên

Kể từ hoa bướm lênh đênh
Phận sa thác đổ duyên bềnh bồng trôi
Trăm năm hơi thở đầy vơi
Gởi cho biển cuộn sóng nhồi từ đây



Võ Thạnh Văn
READ MORE - MONG MANH HƠI THỞ - thơ và ảnh của Võ Thạnh Văn

XUÂN PHA - MƯA TAN - thơ Phạm Phan Hòa




XUÂN PHA
           *Tặng TM Thúy.


Xuân hòa trong nắng
Thôi phai.
Má môi mọng
Đỏ
Tháng ngày son xưa!
Muôn hoa đua nở
Đường trưa,
Sớm Xuân- áo mặc
Pha mưa
Tuổi
Hồng.


PPH
31/12/2015.


MƯA TAN
     *Gửi về NTBTM.


 Em về tay gối lên kỉ niệm, bờ dĩ vãng xanh ngời một thời phong rêu. Mưa vô tình, mưa hờn dỗi.. lặng lẽ rơi, như cũng vỡ tan trên những phiến sầu.

 Mùa Đông lạnh.. rét ngấm sâu trong tầng đá, hàng cây trơ cành, mưa thành bụi bay tan vào thời gian. Đôi mắt em trong vời lung linh, nhịp mưa thay vũ khúc côn trùng- em đi giữa lòng đời sâu thẳm thương yêu, từ đây tình thôi hết buồn.

Bóng mưa chiều nào rơi loang ngõ phố thấm vào lòng đêm, em khóc ươm thời trắng trong xót xanh bao thật thà! Anh ngơ ngác vô tình, anh yếu mềm- nông nổi! Bỏ mình em với vạt áo bên đường giả vờ quên trong lặng thinh.. với lá đổ mưa bay từng chiều với hiu hắt nghiêng chao! Và mưa cũng trút xuống ngày sau xanh thời tuổi mộng- em đã bước về tương lai, đưa tay gạt dòng nước mắt rơi rơi.

Mưa nhòa tan áo xưa, xóa sạch dấu u buồn... Em thổn thức đôi lần, để nhớ làm sao tháng ngày ôi đẹp quá.

 Nắng hửng lên giữa trời tha thướt sắc Xuân phơi, người về vui, ấm ngày mưa- mùa Đông tan. Môi má em lại thắm đỏ bên màu xưa! Anh giờ nơi nao? Cùng em bình yên.

Phạm Phan Hòa

QN. 30/12/2015
READ MORE - XUÂN PHA - MƯA TAN - thơ Phạm Phan Hòa

ĐÁM CƯỚI BẠN - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân


Tác giả Lê Hứa Huyền Trân


Lê Hứa Huyền Trân

ĐÁM CƯỚI BẠN

Truyện ngắn

 - Dù có bận rộn cách mấy thì cũng phải tranh thủ gặp nhau mỗi năm một lần nhan tụi bây. Không thì chí ít cái đám cưới của nhau cũng phải hội tụ đó.

- Hứa, tao hứa.

Lúc tốt nghiệp bốn đứa tôi đã vừa khóc vừa ôm nhau vừa rưng rưng nói với nhau những lời như thế. Tới tận giờ tôi vẫn còn nhớ mãi những giọt nước mắt nóng hổi năm nào rơi trên gò má chúng tôi, những giọt nước mắt như lời hứa mà chúng tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ quên.
            
Chúng tôi gặp nhau khi bước vào đại học và thân nhau lúc nào không biết. Bốn đứa đều là sinh viên xa nhà và mỗi người mỗi tỉnh chẳng vì lẽ gì, có khi cũng chẳng có điểm chung gì mà lại tụ họp với nhau ở những điều điên rồ thời sinh viên rồi sanh ra hợp cạ rồi gắn bó lúc nào không hay. Ba thằng con trai và tôi là đứa con gái duy nhất trong đám. Kim là đứa vô tư, chịu chơi và ít khi nghĩ suy, nó đơn giản và sẵn sàng hi sinh cho người khác. Quang lại là đứa khá si tình và hay chìm trong những trò tán gái của cậu ta. Ngược lại, Du là một chàng trai nhạy cảm, hay khóc, và cái mã ngoài thì thực là không chê vào đâu được. Tôi thân nhất với Du dù chúng tôi chung nhóm, suốt cả thời đại học tôi gần như gắn với “cuộc tình tưởng tượng” với cậu ta vì bạn bè trong lớp gán ghép. Những lúc ấy chỉ đám chúng tôi cười vì hiểu rõ tất cả chỉ là bạn, nhưng chúng tôi không buồn giải thích vì tất cả những kỉ niệm của thời sinh viên đó cũng là một trong số.
            
Rồi ba Kim mất một cách đột ngột, tôi còn nhớ nó đau đến nỗi bần thần cả người. Lúc đang học, nó nghe điện thoại rồi vào thất thần, chỉ kịp quay qua nói với tôi:

- Ê, mày, ba tao mât rồi mày.

Nó không khóc, chỉ có tôi sững sờ. Nó vẫn ngồi im suốt cả tiết học rồi đợi cuối tiết mới lên xin phép cô cho nghỉ ít hôm. Lúc ra về, nó chỉ quay qua nói:

-Tụi mày ở lại, ít hôm tao xuống. Đừng lo cho tao, nghen.

Tụi tôi không nói được tiếng nào, thằng Du tự nhiên òa khóc như trẻ con làm Kim phải vỗ vỗ liên tục, cái tình huống trớ trêu ấy buồn cười nhưng cười không nổi tí nào, người đáng lẽ phải khóc lại phải an ủi người vì cảm thương mà khóc. Tối đó, ba đứa tôi tập họp lại, không có thằng Kim, Du nói:

-Tụi mày tính sao?

-Đi luôn, chịu không?

Có lẽ buổi chiều ấy là buổi chiều mà tôi không thể nào quên được, trong cái bến xe đúc đông nhộn nhịp ấy, thằng Kim nhìn thấy bọn tôi, đứa nào đứa nấy vác balo trên vai sẵn sàng thì đã òa lên khóc. Một thằng lúc nào cũng đùa giỡn như nó lại bật khóc như trẻ con khi thấy chúng tôi quyết định trốn học về nhà cùng để san sẻ nỗi đau cùng nó. Nó cứ luôn miệng :” Ai mượn tụi mày. Nghỉ làm gì? Tự nhiên nghỉ. Muốn bị đuổi học hết cả lũ phải không?” nhưng tay thì lại cứ xiết tụi tôi thật chặt. Tụi tôi lúc đó cũng không nghĩ được gì nhiều, chỉ đơn giản, tất cả đều có cảm giác, một thằng lúc nào cũng vui đùa sẽ rất khó để có thể rơi lệ trong lúc nó đang gánh chịu nỗi đau nhất đời. Và khi nó đang rất đau mà nó vẫn cố gắng câm lặng thì hẳn nó đang tổn thương rất nhiều rồi. Trong tối mưa Gia Lai ngày ấy, bốn đứa khi nhìn thấy di ảnh bác đã bật khóc, thằng Kim quỳ sụp hẳn xuống rồi ôm chúng tôi khóc thay cả một bầu trời mưa. ất nhiên lần ấy ba đứa tôi bị kiểm điểm dữ lắm, nhưng thầy cô nghĩ cũng thương tình nên chỉ phạt nhẹ, lúc ấy Kim đứng ngoài mà cứ lo chúng tôi bị phạt nặng. Kỉ niệm ấy tưởng như chẳng bao giờ quên được. 

Khi chúng tôi bước vào năm thứ ba thì bắt đầu trong nhóm có những đứa rung động bởi tình yêu. Tôi vẫn còn nhớ như in lúc Du bảo tôi: "Mày, tao thích nhỏ Sò”. Tôi còn trêu: “Mày hết thích tao rồi à? Thế tình chúng ta tan vỡ rồi sao?” Nó cười hì hì. Tôi là đứa con gái duy nhất trong nhóm nên hầu như ba thằng có chuyện gì cần tư vấn đều tới kể tôi nghe để tôi cho lời khuyên. Về một mặt nào đó tôi hi vọng nhỏ Sò nào đó tôi chưa biết sẽ thích Du, vì Du là một chàng trai tử tế dù có hơi nhạy cảm. Tôi bày nó đủ cách để tán tỉnh em này và càng ngày qua thời gian tôi càng thấy tình cảm nó giành cho người con gái mà nó hứa “chỉ khi nào tao có được tình cảm của người đó tao sẽ dần ra mắt tụi mày” trở nên sâu đậm. Thế nhưng, lúc nào cuộc sống cũng trêu đùa con người cho được, khi Du còn chưa giới thiệu người yêu thì Quang đã tranh phần ra mắt người yêu trước. Một quán café nhỏ, một gốc si đâm cao thẳng xuyên qua cả lớp mái, một cái bàn đầy những cốc café đang uống dở:

-  Đây là Sò, người yêu của tao.

Tiếng muỗng rơi nghe rất rõ bên tai, cả tôi và Du đều sững sờ, chỉ có Kim và cả Quang còn không hiểu nguồn cơn câu chuyện. Trong bàn café hôm ấy chỉ có Quang là cười rất tươi, Kim là không biết gì còn những người còn lại đều rơi vào tình thế băn khoăn khó xử. Lúc Sò ra về, Quang vẫn luôn khoe về bạn gái, về khả năng tán gái của anh chàng mới được cô hoa khôi xinh như thế và đủ thứ khác, nó không biết được Du trong lòng vừa tức giận vừa buồn thương đến độ nào. Nó đập bàn cái rầm đứng dậy

- Tại sao lại là mày? Mày chẳng bao giờ xem trọng con gái, mày đa tình tán gái làm vui. Sao lại là mày chứ?

-Mày đang nói gì đấy Du? Mày có rút lại không?

-Sao tao phải rút? Chuyện này đâu phải chỉ tao và mày, chẳng phải cả thiên hạ đều biết hay sao?

Hai thằng giận đỗi quay về hai hướng, không nói chuyện cả những ngày sau đó. Tôi tìm tới Quang nói chuyện, Quang chẳng nói chẳng rằng chỉ “À” một tiếng rồi lại thôi. Nó hẹn Du ra nói chuyện, hai thằng con trai ngồi dưới tán lá đến là buồn cười: "Tao không biết mày thích Sò, nếu biết nhất định tao sẽ không bao giờ nói những câu như vậy. Mày có thích cô ấy không?" "Có, tao có…” "Vậy mày phải làm cô ấy vui đấy, đó không phải lỗi của mày, là tại tao khi nói những câu về mày như thế." "Nhưng mày buồn mất.” "Buồn, tất nhiên, nhưng cô ấy thích mày, quan trọng là thế. Mày có tha thứ cho tao vì những lời nói đó không?” "Lời nói nào. Tao không nhớ.” Rồi Du dựa đầu vào Quang khóc tu tu, tôi và Kim nhảy ra như điên gào rú:” Nhìn kìa, hai thằng con trai mà ôm nhau khóc.” làm tụi nó rượt tụi tôi ù té chạy. Con trai nghĩ cũng thật kì lạ, có những chuyện có thể gây nhau, giận nhau và đánh nhau nhưng bao giờ mọi chuyện đều có thể giải quyết đơn giản hơn con gái rất nhiều. 

Rồi chúng tôi bên nhau suốt cả quãng thời gian rất dài sau đó cho đến ngày chúng tôi ra trường, thời sinh viên càng tươi đẹp biết bao nhiêu thì khoảng chia tay lại buồn bấy nhiêu. Bốn đứa bốn nơi, mỗi đứa mỗi nghề phiêu bạt tứ xứ, cố gắng mỗi năm khi tết về lại tụ họp một bữa nhưng rồi mấy năm sau công việc bề bộn hơn và dần trở nên xa cách. Năm năm sau, đứa đầu tiên trong đám cưới vợ, thằng Du. Tôi không đi được vì trong cả đám tôi là đứa xa nhất,  lúc này ba lại ốm, kẹt đủ đường. Thằng Quang lại theo đoàn đi công tác không về kip trong khi thằng Kim điều kiện kinh tế lại không thể đi được. Chúng tôi lỡ hẹn với khoảnh khắc hạnh phúc nhất của thằng bạn. Sau lần không đi đó chúng tôi không nói chuyện với nhau, cả ba đứa đều cảm thấy có lỗi với Du, có lỗi với lời hẹn năm xưa và vì cả ba đứa đều biết, khoảnh khắc một ai đó lập gia đình luôn là thời điểm quan trọng nhất của đời người.            

Cho tới khi thêm hai năm nữa trôi qua, lúc về lại ngôi trường xưa tụ họp, chúng tôi gặp lại Du. Vẫn là Du của ngày xưa đang bế trên tay một đứa bé trai bụ bẫm. Cả ba chúng tôi không ai nói tiếng nào, bỗng Du, ngay khi vừa thấy chúng tôi đã vội gọi: "Tụi mày, đây này - rồi nắm tay đứa con chỉ chỉ - Đám bạn thân chí cốt thời đại học của ba đó, toàn lũ mắm muối cả thôi”. Nó cười hề hà như chưa có gì xảy ra, còn tụi tôi đứa nào cũng vẫn cảm thấy có lỗi. Nó vỗ vai thằng Kim cái bộp: "Gớm, sao tụi mày xem tao như người dưng vậy hả? Chuyện gì đã qua thì cứ cho qua đi”. Nó không nói gì nữa mà cứ cười, ừ thì bạn bè mà, có những chuyện đâu cần phải nói ra đâu nhỉ, nó cũng thừa hiểu chúng tôi phải khó khăn nhường nào thì mới không đi trong ngày trọng đại ấy. Những gì đã qua của chúng tôi đâu phải nhất thời mà quên ngay được, và tình bạn mà sẵn sàng bao dung và thứ tha cho mọi điều. Rốt cuộc thì, thằng nhạy cảm nhất trong số chúng tôi lại là đứa trưởng thành sớm nhất cơ đấy!

Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định


READ MORE - ĐÁM CƯỚI BẠN - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân

EM, MÙA XUÂN GẦN KỀ - thơ Huy Uyên


Tác giả Huy Uyên


Em, Mùa Xuân Gần Kề 

Em còn lại tôi nụ cười buổi trước
tháng giêng về đọng lại niềm đau
vết thương xưa có còn được mất
dấu chôn tôi vĩnh-viễn mắt môi sầu .

Nhớ lắm mùa hoa dã-quỳ
trên đòi tóc em chẻ gió
tình-yêu người một giấc mơ thôi
quay lại màu hoa vàng cháy đỏ .

Đã lâu lắm rồi từ độ
sân ga mình tôi tiễn người đi
ba mươi năm cứ ngỡ
cháy mãi trong tim một bóng hình người .

Em hình như ở mãi trong tôi
tháng giêng gây bao mùi nuối-tiếc
còn những chiều ngồi lại sông trôi 
đò người thôi ai chèo đi mất .

Đã nhạt phai rồi tiếng hát
mùa quay về chầm chậm hiên xưa
thôi còn gì đâu được mất
bước ai qua cửa sổ thuở dại khờ .

Có phải bên em xuân gần kề
nghe bạc lòng từng câu nổi nhớ
có phải tôi mãi lạc-khúc chia tay
gom kỉ-niệm chất đầy từng góc phố .

Đèn nhà ai đêm xao xuyến thức
riêng tôi mãi đếm bước khuya buồn
tim người ngày nào giờ trôi mất
sầu có còn ở lại tới sang xuân ?

Huy Uyên
(tháng 1-2016)
READ MORE - EM, MÙA XUÂN GẦN KỀ - thơ Huy Uyên