Lê Liên |
Cô vừa cắm xong bông hoa cuối cùng vào
chiếc lẳng nhỏ thì vừa lúc chiếc điện thoại bé tí, được hảng Motorola thiết kế
trông giống như người máy Đôrêmon lên rung lên. Chiếc điện thoại này của thằng
nhóc nhỏ nhất nhà, khi mới đi làm, mua để dùng, sau đó đổi chiếc điện thoại
mới, môđen hơn, nhiều chức năng hơn. Thế là bà mẹ già chuyên “xài đồ cổ” tiếc
của, hoan hỉ thu hồi, trưng dụng cả mười năm rồi vẫn chưa hư cũ. Nó còn được cô
kết thêm sợi dây treo lủng lẳng miếng gỗ nâu khối chữ nhật nhỏ tí xíu, trông
thật ngộ nghĩnh, lại được chạm trỗ tinh xảo cả hai mặt, trong đó, một mặt khắc
chữ Hán “Phước Vô Lượng”, thật là tâm đắc. Với cô, cái điện thoại này có ý
nghĩa đặc biệt, nên cô rất quý nó.
Khác với một số người lớn tuổi, thường
thì người ta để nhạc chờ bằng một tấu khúc êm dịu, trữ tình. Nhưng nhạc chuông
của cô theo âm tiết vui nhộn, cứ như nhạc thúc quân rộn ràng vang lên! Nghe thật hưng phấn! Có lẽ, đó là
tính cách năng động của những người làm công việc kinh doanh chăng? Cô đưa tay
bắt máy, mắt vẫn chưa rời chiếc lẳng hoa be bé xinh xinh:
-
Allo. Dạ thưa. Liên xin nghe?
Tiếng cười giòn tan, quen thuộc của
người chị vang lên:
-
Em đang làm gì đó?
-
Dạ, em đang làm lẳng hoa, cô thở phào nói tiếp. Em vừa kết xong cái thứ
năm trong ngày. Vừa đủ chỉ tiêu!
Cô cười tươi như có người chị đang ở
trước mặt với mình vậy. Giọng người chị vẫn mang âm hưởng tiếng cười.
- Chị vào đón em ra nhà chị Ngân nha? Mình
chở giúp
Ngân một quả dưa hấu em ạ.
Hôm nay cả nhóm BTX gặp nhau ở nhà chị Hạnh đó em .
- Dạ, tí nữa chị nhá máy, em chạy lên
đường rồi đi há?
- Um! Gặp lại em sau.
- Dạ, em chào chị.
Cô đến bên song cửa, quan sát bầu trời.
Dạo này, buổi chiều Dalat trời hay có mưa lắm. Những cơn mưa đến vội vã. Khi
ngắn, khi dài, lúc nhẹ hạt, lúc nặng hạt, chen nhau, chẳng biết đâu mà lần.
Có tuổi rồi! Sức khỏe bị cuốn trôi theo
năm tháng tảo tần nên cô hơi ngại, không
muốn ra khỏi nhà vào lúc tiết trời ảm đạm, ẩm thấp, nhưng nhớ đến những khuông
mặt rạng rỡ, vui tươi của các chị U60 trong nhóm thì cô cầm lòng không đậu.
Trong nhóm, cô là nhỏ nhất nhưng cũng ở
giữa hàng U50 rồi. Ngày xưa, khi cô vào trường Nữ Trung học, thì có nhiều chị
đã rời trường BTX vào học khóa 1 của viện Đại học Dalat, nhưng giữa họ vẫn có
tình thân ái, bởi đó là văn hóa truyền thống của trường nữ công lập duy nhất ở
Dalat. Ngôi trường tự hào mang sứ mạng đào tạo những thế hệ nữ sinh trưởng
thành, phát triển toàn diện: Đức, Trí, Thể, Mỹ.
Tình bạn của các chị trong nhóm kéo dài
đã hơn nửa thế kỷ. Cho nên, mỗi khi họp mặt, các chị quan tâm đến sức khỏe,
tinh thần, tình cảm riêng của nhau lắm.
Thường là những thông tin vui về con cái
thành đạt. Rồi các Lão tướng vẫn còn ga-lăng, (cũng có khi trở chướng), nên hay cho phép mình “đặc quyền nhỏng nhẻo”
lại với vợ; nhất là chuyện lo lắng, bận
rộn phụng dưỡng ông Bố, bà Mẹ già khả kính của các nhà có phúc “tam - tứ đại
đồng đường”; hoặc chuyện “đời vẫn đẹp dù ta đang solo” … của những chị đã góa
bụa hay chưa bén duyên châu trần với chàng hiệp sỹ nào cả.
Kế đến là việc “của ít lòng nhiều”! Lên
kế hoạch thăm viếng, chia sẻ, làm việc thiện nguyện cho nơi này, nơi kia, loanh
quanh trong thành phố. Thi thoảng bàn chuyện hẹn hò, dắt díu nhau đi du lịch
đâu đó … trước khi chân run dạo khúc
slow, mắt mờ mờ sương khói sau lăng kính màu xám, tai nghễnh ngãng … nên thường
kéo theo âm thanh “cung bật cao” khi trò chuyện với nhau mà điệp từ chủ yếu là
“hả, hả?” , “gì đó?”, “cái chi ?” … thì
thật là đáng thương.
Cơn mưa vừa dứt, các chị đã lục tục rời
nhà, họ xuất hiện lần lượt ở nhà chị Hạnh. Có chị rón rén vào nhà làm vỡ tiếng
“Ồ!” của mọi người. Có chị thì ồn ào ngay ngoài cổng, có chị vừa gỡ giày ngoài mái hiên, vừa léo nhéo chào
hỏi mọi người …
Bên này tụm năm, góc nhà kia tụm bảy …
râm ran trò chuyện, chọc phá nhau như bọn con gái tinh nghịch, hồn nhiên thuở
nào.
Trong bếp có vài chị lúi húi nấu nướng.
Mỗi lần gặp nhau, thì nấu đổi một món ăn, vui vẻ phục vụ cho nhau, và không
ngớt cảm ơn nhau vì được thưởng thức món ngon, của lạ mới được chế biến.
Chiều nay mọi người gặp nhau sớm để xem
hình của năm chị mới đi du lịch Châu Âu về. Chị Hạnh ôm ra bảy cuốn album, liến
thoắng bảo:
- Mình chọn ra, rửa một phần hình mình chụp cho các bạn xem
nè!
Họ chia ra, chuyền tay nhau xem hình. Ai
cũng trầm trồ:
- Cảnh đẹp quá! Thật tuyệt!
- Lo dành tiền đi một chuyến Châu Âu mới
mãn nguyện các bạn ạ.
Bỗng một chị la thất thanh:
- Aha!
Nhỏ Hạnh già rồi … sao… “chớp nhoáng” mà “ôm” nhiều anh quá dzậy? Trời ơi! Trẻ, già chi mi
cũng tình tứ như rứa à! Coi tề: cả Tây đen, Tây trắng chi chi mi cũng không từ
là răng hè ?!?
Cả nhóm lăn ra cười ngắc nghẻo, rồi sục
sạo tìm hình, “cáp đôi” chị Hạnh với những anh chàng xa tít mù khơi, mà có lẽ
cả đời không gặp mặt lại.
Chị Hạnh cười toe, ánh mắt tinh nghịch bảo:
- Phải thế chứ! Anh tài xế nổi tiếng dê
nhất trong đoàn nè! Sợ gì? Ôm luôn !
- Còn đây lữ khách giống mình, anh Tây
trắng bắt quàng làm họ, anh Tây đen bắt quàng làm bạn … vô tư thôi ! Dzui lắm
các mệ à!
Chị Ngân ngồi cười nắt nẻ :
- Hạnh ghê lắm! Điệu nhất bầy!
Chị Hạnh chẳng vừa châm chọc lại :
- Ai như Ngân ấy, mang theo 27 kg hành
lý, mà lẩn quẩn mặc có 3 bộ đồ hà?
Trong khi chị Ngân hiền lành, ngồi cười
khanh khách khi nghe chị Hạnh “tố khổ”
mình, thì một chị khác làm bộ làu bàu:
- Ngân mặc xong, mang treo lên giá, hôm sau
đổi qua, hôm khác đổi lại … mặc tiếp hớ ?!?
Nhiệt độ thấp quá nên quần áo có cứng vì dơ, nhưng yên tâm không bốc mùi
đâu mà sợ ! …
Thế là cả cả nhà cười vang. Sau này bị
chất vấn, chị Ngân mới tiết lộ trong đó có 7kg là thức ăn rồi!
Chị Ngân là thế! Rất chu đáo, đi chơi ở
đâu dù có xa cách mấy thức ăn cũng không bao giờ hết! Cứ lên xe là chị lần lượt
lôi từ từ, hết món này, đến món nọ ra cho cả xe cùng nhâm nhi, gậm nhấm liên
tục, không để cho quai hàm nghỉ giải lao. Huống hồ chi, chuyến này đi chơi xa, dài ngày, nên sợ mọi người không
hợp khẩu vị bên Tây, chị Ngân bèn “tàn trữ” thức ăn là phải ... “đạo hậu cần”
rồi!
Lúc dùng bữa chiều gần xong, chị Huệ kể
chuyện “sống để bụng chết mang theo” của chị Hạnh cho cả nhà cùng nghe:
-Trời lạnh cóng tay, Hạnh không mở dây
kéo được, thế là la ơi ới trong restroom, làm mình cũng quýnh quáng lên vì Hạnh!
…
Cả
nhà hình dung cảnh tượng dỡ khóc, dỡ
cười ấy mà
thương cảm! Không khí bỗng
trầm lại, sau đó phá ra cười sặc sụa … khi nghĩ tới cảnh hai người bạn già lóng
ngóng bên nhau, mở được dây kéo “trả nợ nước, cứu lấy thân” xong rồi mà kéo dây
kéo lên không được nữa ... thì hỡi ơi! cái màn hai cảnh một này thật là oái ăm!
Chợt cô la lên :
-
Em có giải pháp tối ưu cho các chị nè!
Các chị lớn tò mò, hối :
- Nói đi, nhỏ?
Cô hóm hỉnh:
- Khi nào đi chơi xa, mình “đóng bỉm cụ
già” , thế là việc “cấp thiết” đó được giải quyết êm xuôi. Ở nước ngoài ticket
vào restroom mắc lắm nha.
Cả
nhà cười ầm ỉ. Các chị gật gù :
- Tìm ra chân lý rồi! Cũng nên chuyện đó
nha! Cứ đóng bỉm sẵn, khi cần thiết thì dùng, không thì thôi. Mất gì hé ? Cứ
thế mà đi chơi xa thỏa thích …
Không khí vui nhộn hẳn lên, phá tan
thoáng ưu tư lúc nảy.
Dùng
bữa xong, chị Huệ từ tốn giải thích địa danh từng tấm hình cho mọi người nghe.
Chị kể rằng 22g rồi nhưng bên ấy trời vẫn sáng trưng! Thích nhỉ?
- Ờ! Mà có tối thì mấy chị U60 nhà ta
vẫn hăng hái dạo chơi thôi! Tội tình chi
chui vô khách sạn ngủ chứ ? Cứ tung tăng … overnight đi. Du lịch mà! Khi mô về
nhà tha hồ ngủ!
Các
“kiều lão” ở nhà đồng tình:
- Bỏ tiền ra đi du lịch, mà ngủ thì tiếc
lắm. Phải tranh thủ ngắm cảnh, vui chơi, thưởng thức … cho “đáng đồng tiền bát
gạo” chứ, hỉ ? Cho nên, muốn đi du lịch thì phải có đủ sức khỏe trước tiên.
Đúng vậy các “kiều lão” ơi! Ai chưa biết
Tu Hành thì mới “Gần đất xa Trời ”, còn chúng mình đã biết và tiếp tục TU HÀNH
thì đừng để đến “Gần Trời xa Đất” rồi mới tính chuyện đi du lịch , uổng lắm!
Này nhé ! Quần áo không chưng diện được
vì “bể phọt” (hoặc là phất phơ trước gió, hoặc “lăn” mãi không đi vì quá nặng
nề! ). Răng thì lổn nhổn mất trật tự chẳng đáp ứng được việc thưởng thức của ngon vật lạ … Mọi
thao tác sinh hoạt, đi đứng không theo kịp đoàn thì thật là phiền phức. Chưa
kể, già nghễnh ngãng, “quên cả lối về” thì thật là tội nghiệp.
Trời chuyển dần sang màu tím, các chị lại đứng lên, thu dọn chiến trường. Người
rửa dọn tô đĩa, kẻ lau chùi kệ bếp, xếp bàn, bưng ghế cất vào góc nhà, một vài
chị còn tưng tửng pha trò, cả nhóm vừa làm vừa cười ngặt nghẽo.
Những vị Tiên Ông cốt cách phi phàm do
“đắc đạo làm chồng” lần lượt xuất hiện, đón quý phú nhân trở về sau tuần đàm
đạo rôm rả, đánh chén phủ phê. Thế là tiếng nhắn nhủ, í ới, hẹn hò, từ giả lại
vang lên.
Có chị còn khỏe mạnh, tinh tường, thì
vẫn “tự thân vận động”, lên xe máy, chở nhau, ai về nhà nấy, mang theo dư âm
của những trận cười, của những lời hẹn gặp nhau ở một điểm thiện nguyện sắp tới
với cả tấm lòng nhân ái.
Cuộc sống này thật đáng yêu khi chung
quanh ta có biết bao tri kỷ, tri âm. Những câu chuyện gặp gỡ vui vẻ bất tận của
nhóm Nữ Sinh BTX cao niên này khiến cho lòng cô thêm ấm áp, mở hội yêu thương.
Chẳng bao giờ họ cam chịu mình già cả.
Phải chăng giá trị của cuộc sống không
phải chúng ta có mức sống cao, thấp, thọ bao nhiêu lâu? Mà là chúng ta sống có
ý nghĩa như thế nào trước cuộc đời đầy bất trắc, đầy cám dỗ mà vẫn giữ được sự
thanh khiết, tử tế với mọi người chung quanh ta.
Bỗng nhiên cô nhớ mấy câu thơ:
Trăm năm trước thì ta chưa gặp!
Trăm năm sau biết gặp lại không?
Cuộc đời sắc sắc không không …
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau!
Vậy đó.
Lại qua một buổi họp mặt để tiếp cho
nhau năng lượng yêu thương từ cuộc sống này. Cô chợt thấy mình thật Hạnh Phúc. Tình
yêu cuộc sống luôn trỗi dậy, mạnh mẽ trong cô, khi cô biết rằng mình không đơn
độc nếu như biết gắn kết cùng nhau.
Lê Liên
Dalat, cuối tháng
5/2013