TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Thursday, November 28, 2013
HƯƠNG TÓC - thơ HoàngAnh 79
Ơn em suối tóc ngang vai
Để cho nắng ửng ban mai
ngợp trời
Ơn em suối tóc tinh khôi
Gần em sao lạ, tim bồi hồi
run.
Tuyệt vời chín nhánh Cửu
Long đất bồi
Em ơi con gái một thời
Tóc em thánh thiện ai người
vuốt chưa?
Tóc em ngấn giọt sa mưa
Sợi long lanh mượt ướm
vừa bàn tay
Ví dù ngọn gió thôi bay
Thì nghìn sợi tóc vẫn say
tím chiều.
Bên em phút bất thần yêu
Đất trời dan díu trao liều
nụ hôn.
Mùi hương tóc quyện vào
hồn
Dặm đường lữ thứ, bồn
chồn nhớ quên.
Ngày 11/10/2013
HoàngAnh 79
Tên: Hồ Mạnh Phi Hùng.
Bút hiệu: Hoàng Anh 79.
Sinh ngày 14/09/1973.
Đt : 0918.974.522.
mail: homanhphihung.mt@gmail.com
Đc nhà : 1S5 Lương Văn can,
Chung cư Bình Khánh, Bình Khánh, Long Xuyền, An giang.
Blog cá nhân
: hoanganh79.blogtiengviet.net
CÓ MỘT LOÀI HOA - thơ Mặc Phương Tử
“Hoa sen trên tuyết”
Bản dịch của Nguyên Phong.
Mênh mông trời xứ tuyết
Phong kín bụi sương mờ
Lung linh màu diễm tuyệt
Thắp sáng bên trời thơ.
Bóng ai nhòa sương cát
Hồn ai chìm biển sâu
Thời gian màu đổ nát
Đời muôn hướng về đâu ?
Lối xưa màu cỏ biếc
Đá phơi nẻo tà dương
Ai hay đời sinh diệt
Dấu rêu nhạt chiều buông.!
Tìm đâu trong cuộc vô thường
Ta qua mấy nẻo trời sương luân
hồi.
Bên trời đầy gió bụi
Bên đường đầy lệ sương
Một cành hoa nở vội
Màu trắng của tình thương.
Nhưng lòng hoa không héo
Vì là hoa vô danh
Mùi hương về khắp nẻo
Miền thanh khiết tinh anh.
Hoa nghe gió gào thét
Cuồng nộ giữa mênh mông
Lặng thầm trong sương cát
Mây trời trong mắt trong.
Vô thường giọt lệ hư không
Tâm kinh vẫn rót theo dòng thời
gian.
Tình của hoa muôn thuở
Lòng của hoa khơi vơi
Lời kinh hoa vẫn nở
Thắp sáng mọi phương trời.
Kinh truyền từ cát bụi
Tâm truyền về phương tâm
Hạt mù sương chim gọi
Mắt xanh miền xa xăm.
Bây giờ màu sương cát
Là hương hoa cuộc đời
Bây giờ miền ảo ảnh
Là tình thơ muôn nơi.
Từ trong hạt bụi luân hồi
Đã nghe sinh diệt nẩy chồi vô
ưu.
Ai hay trong kẻ núi
Đường mây phủ mờ xa
Tháng ngày quên đếm tuổi
Có người ngồi làm Hoa.
Chung quanh mây dệt lụa
Lòng người giữa hư không
Tiếng mõ hòa kinh tụng
Về phương trời mênh mông.
Có một loài chim nhỏ
Bên cửa động nghe kinh
Hồn xanh màu cỏ biếc
Nở nụ cười tâm linh.
Ngàn xưa ai đã vô tình
Làm xao ánh nguyệt gập gềnh
lối qua.
Tay góp ngàn sương lại
Long lanh mười phương trời
Tay góp ngàn hương lại
Cho lòng về muôn nơi.
Mắt ai rơi hạt bụi
Lệ ai sầu mênh mang
Cùng người xem mây nổi
Trên đường về bình an.
Ngàn phương trời kinh mở
Trong lòng người, lòng hoa
Chim về nghe hương cỏ
Trong lòng đời bao la.
Từ ngàn xưa, tuyết là hoa
Đến ngàn sau vẫn một tòa sen
thiêng.
MẶC PHƯƠNG TỬ
QUẢNG TRỊ ƠI! MIỀN TRUNG NHỚ MÃI – thơ Mai Hoài Thu
Mai Hoài Thu |
Quảng Trị ơi! Bao giờ con về
lại?
Đêm nằm mơ thấy phố thị
Đông Hà,
Nơi quê nhà, ngày khói lửa
chiến chinh,
Cầu Hiền Lương chia đôi bờ
Bến Hải…
Quảng Trị ơi! Miền Trung nhớ
mãi,
Quê mạ nghèo, áo nâu cũ sờn
vai,
Bếp lửa hồng, mùa rơm rạ,
sắn khoai,
Ngày nắng cháy, đêm gió Lào
thổi rát…
Lúa trổ đồng, hương vàng thơm
bát ngát,
Xa ngái rồi, vắng nhịp võng
đong đưa…
Nhớ những ngày gian khổ gió
mưa,
Con thiếu áo, ba mạ ngồi run
đói...
Góc chuối già, rau tàu bay, lục
lọi…
Đọt sắn nồng, dằn bụng, tạm
qua cơn,
Nồi cháo bồi: măng, chuối,
trộn khoai môn…
Thương mệ lắm, chén cơm đầy
sắn độn…
Quảng Trị ơi! Nhớ ngày con mới
lớn,
Tám tuổi đầu, biết mót lúa,
chăn trâu,
Nước lũ về, lòng canh cánh lo
âu,
Cơn bão nộ, cuồng phong, đất
trời lở…
Quảng Trị ơi! Hồn con đang nức
nở,
Biết bao giờ về lại chốn quê
xưa?
Đêm mỏi mòn, khắc khoải bóng
già nua,
Rời quê mạ, năm con mười bốn
tuổi…
Biền biệt quê người, bôn ba
giong ruổi,
Ôi, nỗi nhớ nào, da diết, khôn
nguôi!
Lòng cứ nhủ, sẽ về thăm quê
mạ,
Sống lại những ngày nắng lạ
khát khao…
Nằm trên đồi nghe khúc hát Nam
Giao,
Tắm lại dòng sông, mưa rào dịu
mát,
Ngắm khói lam chiều, mây trôi
bàng bạc,
Tìm lại những ngày xao xác, lạc
nhau…
Thả mái chèo, khua sóng nước,
giăng câu,
Vào thăm Hương Giang, Văn Lâu,
ngày cũ,
Ghé quán com nghèo Âm Phủ, chùa
rêu,
Xoa dịu nỗi niềm lưu lạc cô
liêu...
Quảng Trị ơi! Mây trời xa vời
vợi,
Tuyết quê người che phủ kín
tim côi,
Làm răng về, ôm lại ánh trăng
rơi,
Ôi, quê mạ… ngàn đời tim đau
nhói…
San Jose, 10/20/12
Mai Hoài Thu
Thơ vui: XA RƯỢU - thơ Độc Hành
Rượu ơi tôi giã từ anh
Đừng gần nhau nữa thỏ thành sói hoang
Có anh chân bước hai hàng
Xa anh đi đứng vững vàng dễ thương
Có anh tôi ngủ giữa đường
Xa anh tôi ngủ trên giường vợ ngoan
Có anh cháy ruột cháy gan
Xa anh sức khỏe bình an đời người
Có anh thiên hạ chê cười
Xa anh mắt lại sáng ngời như sao
Có anh tay búa tay dao
Xa anh khỏi chảy máu đào tâm can
Có anh chén bát nát tan
Xa anh bàn ghế đàng hoàng mới toanh
Có anh đời mới đứt phanh
Xa anh đời cũ trở thành giấc mơ
Có anh gió đánh rách cờ
Xa anh gió thoảng phất phơ cờ hồng
Có anh công việc chất chồng
Xa anh mọi việc công, nông vẹn toàn
Có anh pháo mã khoan khoan
Xa anh xe tốt thẳng hàng tấn công
Có anh đường thẳng đi cong
Xa anh vượt suối băng sông vững vàng
Có anh sạch bạc hết vàng
Xa anh nhà cửa đàng hoàng khang trang
Có anh phát tục khắp làng
Xa anh ăn nói dịu dàng nhỏ nhen
Có anh mũi chảy mắt ghèn
Xa anh mắt sáng như đèn “manson”
Có anh như cẩu ướt lông
Xa anh tựa giống con công vũ trường
Từ nay tôi chẳng vấn vương
Giã từ bạn rượu là đường thăng hoa.
ĐỘC HÀNH
HÌNH NHƯ - thơ Bình Địa Mộc
hình như tôi kẻ vừa xa
chốn trăm năm gọi ta bà
phải không
đúng rồi, nhưng có lẽ mong
sớm quay lại
để hát rong cùng người
hình như ai đã nhoẻn cười
nhìn tôi con trẻ bập
bươi bóng mình
nhầm thôi, chỉ thoáng vô tình
ngỡ
chăn dắt những bù nhìn cửa quan
hình như nước mắt sắp tràn
khóc tôi hay bụi trần
gian vướng vào
không sai, song chẳng là bao
tiếc gì
ngấn lệ trước hào quang vua
hình như cửa đóng phên lùa
gió một cơn thoảng qua
khua ngọn đèn
ấy là, bất chợt đêm đen
mai kia
trời lại sáng quên cả rằm
hình như tôi vẫn đang nằm
trong tay gầy mẹ hơi ăm
ắp đầy
à vâng, xin chúc ngủ say
giấc ngàn thu lẫn
nhịp chày cắc cum ...
Sài Gòn, 28.11.2013
Bình Địa Mộc
Subscribe to:
Posts (Atom)