Lần đầu gởi cho VNQT:
Lê Hứa Huyền Trân
TIẾNG CHUÔNG GIAO THỪA
(Tặng Cao Thúy Liễu)
Lần nào cũng thế, trên con phố Sài thành chẳng bao giờ thôi
tấp nập người tôi chọn cho mình một góc cầu. Cái thuở mới đặt chân vào phố thị,
khi tôi hãy còn lạc lõng, bơ vơ, tôi đã lần tìm được một cây cầu và ngồi bệt
xuống đó mà thở dốc. Cứ như trong chốn chật hẹp, khi người và người chỉ cần cựa
qua là chạm phải nhau và buông lời xin lỗi ấy chỉ có những cây cầu mới thật sự
là nơi thoải mái. Tôi thích sự lạnh lẽo của Sài Gòn, lạnh lẽo từ lòng người cho
đến đất trời, cỏ cây, lạnh lẽo từ những con sông hẹp cho đến những tiếng còi
bóp inh ỏi và những con đường khi rộng thì rất rộng nhưng đã hẹp thì chỉ có thể
lách người mới qua nổi. Sự hào nhoáng không cho phép nó có điều gì đó thật bình
thường. Tôi thích đứng trên cây cầu vượt, chắn ngang đường phố, nhìn không gian
choáng ngợp và những chiếc xe, chúng hãy từ phía xa đang chạy qua dưới chân
tôi, cái cảm giác như đứng trên cả thế giới khiến tôi rùng mình khoan khoái.
Trên cây cầu đêm ấy tôi đã gặp Liễu. Em thả bước một cách
bâng quơ, đứng cách tôi không xa. Thoạt tiên, tôi giật mình, và chỉ có tôi chú
ý đến em trong ngày mưa phùn hôm ấy. Khi những con người đang nháo nhào tìm một
điểm trốn chạy, những chiếc áo mưa đủ màu tung xòe chen lấn cùng với những dáng
người lố nhố đứng đầy dưới mái hiên, thì chỉ có tôi và em, vẫn đứng bình chân
như vại tại cây cầu, rồi em cười khanh khách. Nhưng không hiểu sao, cái dư vị
đậm chút hơi điên của Liễu lại khiến tôi bật cười theo như ngộ ra điều gì đó.
Em nhìn tôi:
- Ngày mai, tại cây cầu dài hơn nhé!
Rồi em đi. Đó có thể là một lời hẹn, đó có thể chỉ là một
lời nói bâng quơ. Nhưng ngày hôm sau có một chàng trai gần như đã lục tung cả
đất trời để tìm cô bé nói ra câu nói ấy. Đến cầu Sài Gòn, tôi thấy Liễu đang
ngồi, mái tóc em ướt sũng, có lẽ bởi cơn mưa vừa thoáng qua. Em ngồi bệt trên
bục cầu, như bao người khác đang ngồi, đưa tay vẫy tôi, nụ cười tươi của em
dường như đã che hết những vi tinh tú. Họa chăng, chúng đang ẩn hiện trong đôi
mắt xa tít mù kia.
- Anh tìm được em rồi đấy, may thật!
- Sao lại may?
- Có ai đi tìm một người chỉ vì một lời nói bâng quơ thế
chưa?
- Thế còn em? Có ai đợi một người vì một câu nói bâng quơ
của mình chưa?
Liễu bật cười thật to. Tiếng cười của em trong veo xóa tan
màn đêm yên tĩnh, làm những cặp tình nhân khác bất giác quay nhìn lại. Nó như
xé toạc nhiều thứ, xé toạc cả trái tim bấy lâu được giấu trong hòm chìa khóa
của tôi. Tất cả chỉ mới là một sự bắt đầu, sự bắt đầu thật nhẹ nhàng. Chưa bao
giờ tôi nghĩ một mối quan hệ, dẫu chỉ là tình bạn thôi sẽ được bắt đầu bằng một
lời nói và những hành động của những kẻ nông nổi và hơi điên. Nhưng định mệnh
vốn là những điều khó nghĩ, giữa thế giới hàng tỉ người kia, những định mệnh
riêng đã tìm thấy nhau, họ cho nhau nhiều thứ, có thể là tình yêu, là hạnh
phúc, cũng có thể là sự mất mát và nỗi đau. Tôi mời em một cốc café bụi do một
cô đi xe bán dạo chở ngang qua, trên đó bán đủ thứ dành cho những người tình
tự có thể nhâm nhi trên cầu:
- Sao hôm đó em lại cười lên như thế?- Tôi hỏi.
Và dường như biết có ngày tôi sẽ hỏi ra câu đó, em chỉ cười:
- Những con người, họ trốn chạy những cơn mưa, thì ra người
giống người, suốt cuộc đời này họ chỉ biết trốn chạy nhiều thứ.
Tôi cốc đầu Liễu:
- Hơ, em ngốc à? Em
đứng đó thế là dở hơi đấy!
- Thế còn anh?
Tôi lúc lắc đầu:
- Có lẽ bởi anh cũng
dở hơi chăng?
Liễu lại bật cười sảng khoái. Tôi thấy em đưa tay lên không
trung, gió làm tay em nghiêng nghiêng hay bởi em quá mỏng manh, màn đêm dần
nuốt lấy em tôi lúc đó.
Kể từ ngày ấy tôi thành bạn tri âm của em, khi có chuyện gì
em cũng kéo tôi đi cho bằng được. Tôi ít nói lại khô cứng, Liễu lại hay cười và
rất hòa đồng,em dẫn tôi đi gặp những người bạn thân của em, kéo tôi vào những
cuộc chơi, em dạy tôi kéo violon dù những ngón tay to xù của tôi chỉ chực làm
dây đàn bật ra khỏi khung chứa. Nhưng như cái cách em nói : “Em yêu những
chàng trai kéo violon”, và như cái cách tôi hiểu : “Em yêu tôi và muốn tôi tập
violon”. Thực ra, trong một nơi chốn nào đó ở trong tim, tôi tự cho mình cái
quyền nghĩ rằng em thuộc về tôi. Những giọt nước mắt ngả nghiêng, những lần
cùng nhau dạo phố, những hôm nước mắt em rơi vì những điều gì đó mà tôi chưa
rõ, tôi nghĩ rằng tất cả đã thuộc về tôi. Có đôi lần, đi dạo cùng tôi, em lại
giơ bàn tay của mình ra, chộp lấy khoảng không trước mắt rồi bỗng ôm chầm lấy
tôi, em như thở ra khói vì không khí lạnh trở nên cô đặc.
- Sài Gòn lạnh quá phải không em?
- Lạnh, như lòng người vậy!
Tôi bật cười, Liễu đã nghĩ giống hệt tôi. Tôi ngày ấy cứ như
một chàng lãng tử điên cuồng phiêu du trong tình yêu, cứ ngoan cố cầm đàn hát
khúc tịch tang mà chẳng để ý quá điên, quá ngông khiến dây đàn đứt rồi vẫn
chẳng đoái hoài mảy may chú ý. Đôi lúc em cho tôi cảm giác ngồi cạnh tôi nhưng
em nghĩ về đâu xa lắm. Cho đến một ngày tôi gặp Di. Khung cảnh ấy không lấy gì
là đẹp, nhưng nó cũng giống lần đầu tôi gặp Liễu, cứ như tiếng sét bên tai và đổi
thay vận mệnh một con người.
- Là em đấy ư? – chàng trai lạ mặt tiến lại gần chúng tôi –
Em còn ở đây ư?
- “Còn ở đây?”, thế nào là “ còn ở đây?”. Liễu nhào tới ôm
lấy chàng trai ấy….
Hôm sau, tôi
gặp Liễu tại quán café xa lạ, tôi chưa bao giờ thích những quán café, nó làm
tôi thấy lạnh. Cứ như sắp có gì đó thật trọng đại sẽ xảy ra, tôi chỉ thích
những cốc café nóng ở chân cầu, khi chiếc xe đạp nặng trĩu bước qua, và tôi –
em ngồi đếm những vòng quay kia cho đến khi xa tít tắp mới thổi phù phù cốc cho
bớt nóng rồi nhấm nháp. Lúc đó những vì sao sẽ nhường đêm cho chúng tôi và câu
chuyện bắt đầu…
- Di là bạn trai em...
Câu chuyện đã bắt đầu như thế đấy. Một chàng sinh viên nhạc
viện và một cô nàng đầy những trĩu nặng của tâm tư. Chàng đi du học, còn nàng
không thể cản ngăn, thế là ngày mưa trên chiếc cầu ấy nàng đã khóc. Cái gọi là
trốn chạy mà em nói và cái nụ cười nông nổi của em chẳng phải là những con
người dưới kia, hay có họa chăng em cười bởi em thấy mình trong đó, em trốn
chạy. Còn góc cầu ngày hôm ấy em đã đợi tôi, cũng chẳng phải là đợi tôi, chỉ là
đợi Di nhưng Di đã không tới, và một người đã tới làm người thay thế suốt 4 năm
qua. Em tìm thấy hình bóng Di trong tôi, tìm thấy nụ cười, vòng tay ấm và cả sự
chở che cho 4 năm em thiếu đi thân thương của đời mình. Ừ nhỉ, đã bao giờ em
nói yêu tôi chưa? Đã bao giờ em nói thương tôi chưa? Café trong ly chợt trở nên
rất đắng, đắng hơn cốc café mỗi đêm mà tôi và Liễu cùng uống…Em xin lỗi tôi,
còn tôi đứng dậy. Bước đi.
Cũng vài năm trôi qua, trên đất Pháp, ừ, tôi đã đi du học,
tôi cũng đứng một mình trên một chiếc cầu. Tuyết đang rơi, thay vì những cơn
mưa thì tuyết đã rơi. Thi thoảng tôi vẫn nhận những bức thư em gửi cho tôi
trách tôi đi mà không nói với em một tiếng nào, và lâu dần những bức thư đẫm lệ
đã nhường chỗ cho một tình bạn thân, và tôi, nghe em kể về tình yêu của em như
đọc một quyển kinh thánh đầy sự cao thượng. Họ yêu nhau, họ chia tay, họ giận
dỗi và rồi tôi bặt tin em, dẫu tôi có viết bao nhiêu lá thư cũng không thấy trả
lời. Tôi khẽ ho vài tiếng, kéo chiếc áo
bông to sụ chặt lại, tôi bó mình trong nó như che giấu cả sự cô đơn. Tuyết rơi
dày thêm, người ta chạy đi trốn tuyết, còn tôi đứng nhìn họ mỉm cười. Đột nhiên
có tiếng cười thật to phía cuối cầu, tôi nhìn sang:
- Anh nhìn kìa, họ trốn chạy đủ thứ.
Tôi mỉm cười:
- Thế còn em?
- Em tìm thấy rồi, giờ thì em muốn người đó đừng trốn chạy.
LHHT