Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, October 9, 2020

BẾP LỬA BÀ TÔI, LÒNG BIỂN, BÀ ƠI...! - Thơ Tịnh Bình


   
                     Nhà thơ Tịnh Bình


BẾP LỬA BÀ TÔI

Lần giở năm tháng cũ
Xa lắc mùa ấu thơ
Cơn mưa chiều chấp chới
Gieo thương nhớ vô bờ

Hiên tranh mưa tí tách
Giọt giọt chiều tái tê
Dáng bà bên bếp lửa
Cơm nghèo đậm vị quê

Phên tre đùa khói mỏng
Bà nấu canh tập tàng
Lời ngây ngô cháu nói
Chuyện trò cười râm ran

Bên hiên bà nhặt thóc
Mái tranh quê chiều vàng
Ngây thơ bầy trẻ nhỏ
Nhảy chân sáo hiền ngoan

Tôi về cời bếp lửa
Sợi khói bay lên trời
Mơ hồ bên vách lá
Ngỡ dáng bà... Bà ơi...!


LÒNG BIỂN

Ví dầu câu hát mẹ ru
Đèn khuya mỏi mệt trăng lu sao mờ
Nôi ngoan giấc ngủ con thơ
Năm canh mẹ trải vô bờ yêu thương

Bao la hỡi Thái Bình Dương
Làm sao đong đếm tình thương mẹ hiền
Dẫu cho vạn bạc muôn tiền
Cũng không mua được vô biên tình này

Mẹ ơi trăm đắng nghìn cay
Nuôi con khôn lớn qua ngày bão giông
Dò sông dò biển sâu nông
Đố ai đo được nghĩa công sinh thành

Thanh xuân vồi vội phai nhanh
Mẹ đâu còn nữa tóc xanh ngày nào
Gió lay quầy chuối buồng cau
Nhói lòng con sợ nghẹn ngào mẹ xa...


BÀ ƠI...!

Giã từ cuộc mộng trăm năm
Bà tôi về với xa xăm u huyền
Khói thơm lơ đãng trắng miền
Lũ chim lặng tiếng huyên thuyên đâu rồi

Ghế xưa trống một chỗ ngồi
Trang kinh phơ phất bồi hồi lặng im
Gió rơi xao xác hiên thềm
Áo tìm hơi ấm chuỗi tìm hơi tay

Bà ơi khuất bóng chiều nay
Người trong di ảnh nhòa cay vào lòng
Lệ tràn... mặc kệ sắc không
Phàm tâm nức nở dòng dòng bi thương

Đâu ai ngăn cách đôi đường
Chỉ màn sương khói âm dương mất rồi
Tôi ngồi lặng với mình tôi
Bên song cánh bướm xa xôi tìm về...

                                     Tịnh Bình
                                    (Tây Ninh)

READ MORE - BẾP LỬA BÀ TÔI, LÒNG BIỂN, BÀ ƠI...! - Thơ Tịnh Bình

LỜI TRẦN TÌNH CỦA GIÓ - Thơ Hồ Viết Thắng

 

Nhà thơ Hồ Viết Thắng

LỜI TRẦN TÌNH CỦA GIÓ

 

Ta muốn mượn lời trần tình của gió

Ngõ cùng trăng và tường tỏ niềm riêng

Là lời thương rất thật và rất hiền

Như ánh nguyệt giữa đêm thiêng lồng lộng...

Và ta muốn âm ba trùng điệp sóng

Vỗ ạt ào lấp vết bỏng niềm đau

Biển hát tình ca cho rả đám mây sầu

Hoa cài mộng cho mưa ngâu trốn nắng...

Hoàng hôn vẽ một khung chiều đọng lắng

Dệt vần thơ trong khoảng lặng mơ màng

Với nổi lòng niềm ẩn trắc riêng mang

Đêm trăn trở cùng vầng trăng đối bóng...

Ta muốn viết lời tình thơ nóng bỏng

Chở lòng ta niềm khát vọng tình si

Thoảng hương đưa lời gió khẻ thầm thì

Cho nhung nhớ níu,đan... ghì tâm khảm...

Hỡi nhân thế...?! Ngôn thi nào lãng mạn

Ủ men yêu... thêm ấm lạnh tình khơi!

Bản tình ca thêm đẹp ý đẹp lời

Câu thơ viết nặng tình đời thao thiết...

Tấm lòng chân và muôn điều diễm tuyệt

Gửi trao người mong quên hết... ngày xưa

Để nồng nàn tình yêu ngỡ như vừa...

Em yêu hỡi! Đêm cũng vừa chợt rạng...!

 HỒ VIẾT THẮNG

25.8.20

READ MORE - LỜI TRẦN TÌNH CỦA GIÓ - Thơ Hồ Viết Thắng

NHỮNG CƠN MƯA MÙA THU - Tùy bút Lê Hứa Huyền Trân


Nhà văn Lê Hứa Huyền Trân


NHỮNG CƠN MƯA MÙA THU

Tùy bút

LÊ HỨA HUYỀN TRÂN


Cái cách mùa thu về sao đột ngột quá, bằng một cơn mưa rào ướt trời ướt đất như nuối tiếc cho cả một mùa hè nắng inh ỏi vừa kết thúc. Cứ như bàn tay của một ai kéo một tấm màn vụt qua, và thế là nắng nhường chỗ cho những vạt trời se se lạnh. Cảnh sắc buồn bã đến không ngờ, lại mang một màu man mác, những giọt mồ hôi hãy còn lấm tấm trên gương mặt, khéo, người ta không còn nhận ra khi giờ đây những giọt mưa đã thay thế mất rồi!

Tôi yêu những cơn mưa mùa thu như cái cách mà những thi sĩ yêu những nàng thơ của mình đến điên cuồng mộng mị. Ngồi bên hiên nhà nhìn những giọt mưa nặng hạt đang rơi xuống sân cứ như đang ngắm người yêu của mình tấu một bản vũ khúc. Có ai nhận ra khi giọt mưa rơi xuống đất, chúng lại tung nảy mình lên xòe ra trông như những bông hoa đang nhảy múa không? Chúng gieo mình trên nền đất lạnh, rồi lại tự búng mình lên, xòe dần ra, nhìn cái cách mà hàng ngàn, hàng vạn bông hoa nở trên mảnh sân nhà tôi cứ như một khu vườn nhỏ với những bông hoa thủy tinh đua nhau khoe sắc. Hạt này nối tiếp hạt kia đầy tinh nghịch, những vòng nước cứ thi nhau nở dần ra, đôi khi lại trông như những chiếc chậu sành to bè đựng những nụ hoa chúm chím bên trong nó.

Mưa mùa thu cũng khác mưa mùa hè quá đỗi. Mỗi cơn mưa lại mang trong mình một sắc màu tâm trạng riêng. Nếu cơn mưa mùa hè có phần nóng nảy và giận dỗi vì để ánh dương cướp hết cả thời gian, gã mang trong mình sự ích kỉ buông gieo nhưng rồi cuối cùng thì sức nóng của mùa hè cũng lẫn trong những cơn mưa; thì cơn mưa mùa thu, nàng lại hiền hòa hơn, dường như sự chuyển động của nàng là cả một guồng quay thời gian rất chậm, cứ đều dần buông rơi, khi thì tinh nghịch nhảy múa, khi lại mát mẻ khí trời. Nàng như đang nhảy cho mình một bản ballad, khiến người đang buồn sẽ cảm thấy sự đồng cảm, còn kẻ vui lại trách sao nỡ để mưa rơi ướt mình. Mà nàng vốn có quan tâm chi đâu, nàng cứ để mình rơi tự do như thế, nhưng người ta lại thích, người ta lại thương, bởi lúc nào mưa mùa thu cũng vậy, dẫu có buồn nhưng lại là một người biết chia sẻ, người ta hay đổ lỗi cho bầu trời khóc chung với mình mỗi khi tâm tình rơi vào chốn bi thương.

Khoảnh khắc mà khi mưa tạnh cũng là khoảnh khắc của hân hoan. Mưa thế thôi nhưng rồi khi tạnh thì những gã mây lại nhanh chóng kéo đi để lại một mảng trời trong vắt. Trời của mùa thu không quá chói nắng như mùa hè, dẫu cạn mưa thì cũng chỉ để lại vài vạt nắng tạo thành một bức tranh mà các họa sĩ thi nhau tô vẽ. Bức tranh hiện ra với những làn mây, một tia nắng vắt ngang bầu trời cứ như một vệt cắt. Bao giờ cũng vậy, sự khác biệt luôn là thứ khiến người ta phải ngoái nhìn, như những ngôi sao của bầu trời đêm vậy. Trời vẫn sẽ mang một màu sắc u buồn, nhưng tâm trạng mát mẻ lại khiến người ta khoan khoái hơn, cứ như thời tiết cũng ảnh hưởng tới cảm xúc con người vậy. Con người sẽ sống chậm hơn trong những ngày này. 

Tôi yêu những cơn mưa đêm. Lúc ngồi bên hiên nhà, pha một tách café thật nóng, cố giữ cho mình không bị ướt mưa trong chiếc chăn mỏng là thứ cảm xúc khiến con người thích nhất. Màn đêm cũng mang lại một nỗi niềm khó tả, những hơi lạnh không đủ làm người ta run lên nhưng cũng khiến thi thoảng người ta run rẩy mình vì thích thú. Anh trăng khi ấy không còn nữa, mưa tấu mình dưới ánh đèn đường như những con thiêu thân, chúng không rơi thẳng xuống mà trông cứ như tạt qua, phải chăng là một gã họa sĩ nào đó đang phác họa thật nhanh những nét bút của mình?

Mùa thu vẫn cứ đi qua sau khi hè cạn. Những cơn mưa vẫn gieo mình âm ỉ ngày đêm, khi nặng hạt, khi nhẹ nhõm thanh tân. Người ta có giận mưa không? Tôi thì có. Tôi dỗi hờn như một kẻ đã lỡ mang trong mình một lòng yêu mất rồi.


Tác giả  : Lê Hứa Huyền Trân

Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định



READ MORE - NHỮNG CƠN MƯA MÙA THU - Tùy bút Lê Hứa Huyền Trân