179. The Rose and the
Amaranth
An Amaranth planted in a garden near a Rose tree,
thus addressed it: "What a lovely flower is the Rose, a favorite
alike with Gods and with men. I envy you your beauty and your
perfume." The Rose replied, "I indeed, dear Amaranth,
flourish but for a brief season! If no cruel hand plucks me from my
stem, yet I must perish by an early doom. But thou art immortal and
dost never fade, but bloomest forever in renewed youth."
179. Hoa hồng và rau dền
Rau dền được trồng
trong vườn nọ
Cạnh cây hoa hồng đỏ
rực ngời
Dền trầm trồ ngắm,
buông lời:
“Tôi ghen với chị
quá thôi Hồng à
Chị xứng đáng là
hoa dâng Chúa
Xứng với lòng trọng
quí trên đời
Sắc đẹp của chị
ngời ngời
Hương thì thơm ngát
khiến người say mê…”
“Quả đúng như những
gì bạn nói
Nhưng vinh quang ngắn
ngủi lắm thay…
-Hoa Hồng cũng tỏ bày
ngay-
-…”Nếu không gặp
một bàn tay bạo tàn
ngắt cuống tôi bày
hàng trao đổi
thì cũng không trụ
nổi dăm ngày.
Tiêu vong rồi sẽ đến
ngay
trong khi bạn cứ tháng
ngày xanh tươi
sinh con nối dõi giữa
đời…”
180. The Olive-Tree
and the Fig-Tree
The Olive-Tree ridiculed the Fig-Tree
because, while she was green all year round, the Fig-Tree changed
its leaves with the seasons. A shower of snow fell upon them, and,
finding the Olive full of foliage, it settled upon its branches and
broke them down with its weight, at once despoiling it of its beauty
and killing the tree. But finding the Fig-Tree denuded of leaves, the
snow fell through to the ground and did not injure it at all.
180. Cây ô-liu và cây
vả
Nàng Ô liu nhạo chê
chị Vả
Vì thói quen thay lá
theo mùa
Trong khi Ô liu nắng
mưa
Vẫn xanh ngăn ngắt
cợt đùa chim muông
Một mùa đông tuyết
sương rất đậm
Từng đợt dày cứ
chậm rãi rơi
Thấy ô liu tán xanh
ngời
Rủ nhau cùng hạ xuống
ngồi nghịch nô
Quá nặng nên cây Ô
liu gãy
Không thể nào gượng
dậy, héo tàn
Vả buông hết lá, trơ
thân
Tuyết không bám được
chỉ chân phủ dầy
Xuân sang mới rõ dở
hay
Diện làm chi lúc tuyết
dày, đông ken.
181. The Hares and
the Frogs
The Hares, oppressed by their own exceeding
timidity and weary of the perpetual alarm to which they were exposed,
with one accord determined to put an end to themselves and their
troubles by jumping from a precipice into a deep lake below. As
they scampered off in large numbers to carry out their resolve, the
Frogs lying on the banks of the lake heard the noise of their feet
and rushed helter-skelter to the deep water for safety. On seeing the
rapid disappearance of the Frogs, one of the Hares cried out to his
companions: "Stay, my friends, do not do as you intended; for
you now see that there are creatures who are still more timid than
ourselves."
181. Thỏ và Ếch
Lũ thỏ rừng đến là khốn khổ
Suốt tháng năm lo sợ triền miên
Nấp ban ngày, ẩn ban đêm
Luôn luôn báo động chuyện phiền
việc lo
Khốn khổ vậy là do chúng cả
Nên một hôm bày đã họp bàn
Thấy rằng chết béng còn hơn
Đồng tâm nhảy vực từ hòn núi
cao
Cả bày thỏ ồn ào hỗn loạn
Kéo nhau ra điểm chọn trẫm mình
Dưới khe là hồ
nước xanh
Ngờ đâu tiếng
động thình lình vọng lên
Họ ếch nhái vốn
quen lặng lẽ
Sống bình yên
vũng bé, khe sâu
Thỏ bày kéo đến
ồn ào
Khiến chúng mất
vía rào rào nhảy khe
Bày thỏ ngẩn tò
te kinh ngạc
Hóa ra còn bọn
khác nhát hơn!
Con đầu đàn vội
hét lên:
«Thôi không vội
chết, nhìn xem chúng kìa!
Gan Thỏ vẫn còn
to ra phết
Vậy làm sao phải
chết hở bay?!!
182. The Bald Man
and the Fly
A Fly bit the bare head of a Bald Man who,
endeavoring to destroy it, gave himself a heavy slap. Escaping, the
Fly said mockingly, "You who have wished to revenge, even with
death, the of a tiny insect, see what you have done to yourself to
add insult to injury?' The Bald Man replied, "I can easily make
peace with myself because I know there was no intention to hurt. But
you, an ill-favored and contemptible insect who delights in sucking
human blood, I wish that I could have killed you even if I had
incurred a heavier penalty."
182. Ông Hói và con Ruồi trâu
Ruồi trâu đốt đầu trần ông
Hói
Khiến ông ta bực bội vỗ đầu
Bộp một phát – mạnh và đau
Nhưng mà vỗ trượt, Ruồi trâu
hú hồn.
Thoát nạn, Ruồi trề mồm cười
nhạt
“Ông cố tình trừng phạt thằng
tôi
Đập cho đến chết thì thôi
Sinh linh bé tẹo mới hơi quấy
rầy
Nhưng đầu ông nhận ngay cú đập
Của tay ông mới thật đáng
đời…”
Ông ta lập tức trả lời
“Tay, đầu ta vẫn luôn cười
với nhau
Chỉ có mi, ruồi trâu khốn kiếp
Quân nhăm nhe hút tiết người ta
Thì dù vỗ mạnh gấp ba
Để mi bẹp dúm vẫn ha hả cười”
Ngọc Châu
Hải Phòng