Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, October 27, 2023

EM-ẢO ẢNH | KHE SANH ĐÊM HỘI QUÁN - Chùm thơ Nguyễn Văn Trình

      

Nhà thơ Nguyễn Văn Trình

     Em - ảo ảnh

Nguyễn Văn Trình


Tôi đi tìm em

mênh mông, rộng dài nỗi nhớ

tôi chạm phải, trái tim mình nức nở

nghe nhói đau, trống vắng nỗi niềm…


Tôi đi tìm em, tìm trong ký ức

lục lọi trí nhớ mình

hình bóng em, chập choạng giữa cơn mơ

em hư - thực . cuộc đời trần trụi

nỗi cô đơn, gậm nhấm tâm hồn...


Em- ảo ảnh. còn tình tôi, rất thực

cuộc đời sao khéo điểm tô

một dáng hình kỷ niệm

em - hư vô và ảo ảnh...


Tôi đi tìm em. tìm trong ký ức

mênh mông, rộng dài nỗi nhớ

tôi chạm phải, trái tim mình nức nở 

nghe nhói đau. trống vắng. nỗi niềm

em - ảo ảnh

còn tình tôi, rất thực...

NVT



Khe Sanh đêm hội quán

Nguyễn Văn Trình


Khe Sanh, đêm hội quán

tiếng nhạc, bập bùng trong sương

vấn vương lòng lữ khách...

giữa núi rừng, cứ vàng xanh tím đỏ

như đô thành, như chốn phồn hoa


Lòng em vui, hóa thành câu hát

còn tôi buồn, ngồi nhẩm đếm sao

bỗng nhiên, em bên tôi một vì sao vẫy gọi

một tình yêu, chớm hé sao mai

Khe Sanh, đêm hội quán

nghe tiếng nhạc tình tang… tình tang...

dẫu không mang, sao còn nặng nợ

để ngày về, vương vấn một hồn thơ

cho tình yêu, chớm nở chốn này...

NVT







READ MORE - EM-ẢO ẢNH | KHE SANH ĐÊM HỘI QUÁN - Chùm thơ Nguyễn Văn Trình

Chùm ảnh HOA NGHỆ THÁI - Chu Vương Miện

 






READ MORE - Chùm ảnh HOA NGHỆ THÁI - Chu Vương Miện

ĐÊM MƯA HOA QUỲNH NỞ - Chùm thơ Lê Thanh Hùng

 


Đêm mưa hoa quỳnh nở


Lặng lẽ, giọt mưa đêm lặng lẽ

Dịu dàng rơi trên cánh hoa quỳnh

Lẫn khuất một mùi hương loang nhẹ

Giấu vào đêm dáng vẻ đoan trinh

                   *

Kéo cổ áo che hơi mưa lạnh

Trãi nỗi buồn theo khói sương tan

Còn ngưng đọng nỗi niềm ám ảnh

Phủ mờ trên lớp bụi thời gian

                  *

Đêm hoang tưởng, tiếng mưa rả rích

Hương quỳnh hoa đẫm mộng ngày xanh

Trôi luẩn quẩn giấc mơ trầm nghịch

Vẫn bao dung trên của để dành …

                     *

Tiếng mưa đêm, nghe buồn nẫu ruột

Mùa của trời tự buổi hồng hoang

Sao vẫn nghe cõi lòng buôn buốt

Hay tại em cứ mãi cầu toàn

                    *

Thôi hãy sống chân tình rộng mở

Như quỳnh hoa tỏa ngát vô tư

Xếp gọn lại nỗi buồn vô cớ

Thắm mộng đời đừng tiếc giá như …



Tháng mười Buôn Mê Thuộc


Ngợp trời sắc thẫm dã quỳ

Ngẩn ngơ cuốn bóng người đi ven đường

Đổ chiều nắng tỏa khói sương

Mờ xa dấu cũ đoạn thường đâu đây

Dường như hoa đã lấp đầy

Tràn lên nỗi nhớ, tầm này năm xưa



Hoa khế ngày xưa


Giọt thu sa, lặng lẽ rơi

Trên bờ cỏ biếc, sáng ngời sắc xanh

Con chim sâu giọng đành hanh

Thả rơi tiếng hót trên cành khế thưa

Cánh hoa tím rụng theo mưa

Chợt nghe tím rịm lời xưa hẹn hò



Không biết đã già chưa, mà quẩn quanh ngồi tư lự


Cứ lấy cái rêu phong làm đồ trang sức, để biện minh

Chuyện hồi đó, là thêm một lần đối mặt với quá khứ


Ẩn hiện ảo mờ trong cơn gió phù sinh

Dù đã cố gọt giũa giũ mài, rồi vo tròn ký ức

Luẩn quẩn đôi co. trong khế ước vô hình




Nắng Phan Điền trong đôi mắt đăm chiêu


Em rối bước, qua khoảng sân nắng dội

Rớt một chút mơ hồ, dưới bóng hoàng hoa


Đăm đắm nhớ một quảng tình chống chếnh

Biết có lay mờ, ảo vọng một mùa yêu

Chợt thẩn thờ treo, trong bóng đổ hoang chiều


Lê Thanh Hùng

    Bắc Bình, Bình Thuận


READ MORE - ĐÊM MƯA HOA QUỲNH NỞ - Chùm thơ Lê Thanh Hùng

NGỤ NGÔN Ê-DỐP (179 - 182) _ Ngọc Châu phỏng dịch sang thơ song thất lục bát

 



179. The Rose and the Amaranth


An Amaranth planted in a garden near a Rose tree, thus addressed it: "What a lovely flower is the Rose, a favorite alike with Gods and with men. I envy you your beauty and your perfume." The Rose replied, "I indeed, dear Amaranth, flourish but for a brief season! If no cruel hand plucks me from my stem, yet I must perish by an early doom. But thou art immortal and dost never fade, but bloomest forever in renewed youth."


179. Hoa hồng và rau dền


Rau dền được trồng trong vườn nọ

Cạnh cây hoa hồng đỏ rực ngời

Dền trầm trồ ngắm, buông lời:

“Tôi ghen với chị quá thôi Hồng à


Chị xứng đáng là hoa dâng Chúa

Xứng với lòng trọng quí trên đời

Sắc đẹp của chị ngời ngời

Hương thì thơm ngát khiến người say mê…”


“Quả đúng như những gì bạn nói

Nhưng vinh quang ngắn ngủi lắm thay…

-Hoa Hồng cũng tỏ bày ngay-

-…”Nếu không gặp một bàn tay bạo tàn

ngắt cuống tôi bày hàng trao đổi

thì cũng không trụ nổi dăm ngày.

Tiêu vong rồi sẽ đến ngay

trong khi bạn cứ tháng ngày xanh tươi

sinh con nối dõi giữa đời…”


180. The Olive-Tree and the Fig-Tree

The Olive-Tree ridiculed the Fig-Tree because, while she was green all year round, the Fig-Tree changed its leaves with the seasons. A shower of snow fell upon them, and, finding the Olive full of foliage, it settled upon its branches and broke them down with its weight, at once despoiling it of its beauty and killing the tree. But finding the Fig-Tree denuded of leaves, the snow fell through to the ground and did not injure it at all.

180. Cây ô-liu và cây vả


Nàng Ô liu nhạo chê chị Vả

Vì thói quen thay lá theo mùa

Trong khi Ô liu nắng mưa

Vẫn xanh ngăn ngắt cợt đùa chim muông


Một mùa đông tuyết sương rất đậm

Từng đợt dày cứ chậm rãi rơi

Thấy ô liu tán xanh ngời

Rủ nhau cùng hạ xuống ngồi nghịch nô


Quá nặng nên cây Ô liu gãy

Không thể nào gượng dậy, héo tàn

Vả buông hết lá, trơ thân

Tuyết không bám được chỉ chân phủ dầy


Xuân sang mới rõ dở hay

Diện làm chi lúc tuyết dày, đông ken.


181. The Hares and the Frogs

The Hares, oppressed by their own exceeding timidity and weary of the perpetual alarm to which they were exposed, with one accord determined to put an end to themselves and their troubles by jumping from a precipice into a deep lake below. As they scampered off in large numbers to carry out their resolve, the Frogs lying on the banks of the lake heard the noise of their feet and rushed helter-skelter to the deep water for safety. On seeing the rapid disappearance of the Frogs, one of the Hares cried out to his companions: "Stay, my friends, do not do as you intended; for you now see that there are creatures who are still more timid than ourselves."


181. Thỏ và Ếch


Lũ thỏ rừng đến là khốn khổ

Suốt tháng năm lo sợ triền miên

Nấp ban ngày, ẩn ban đêm

Luôn luôn báo động chuyện phiền việc lo


Khốn khổ vậy là do chúng cả

Nên một hôm bày đã họp bàn

Thấy rằng chết béng còn hơn

Đồng tâm nhảy vực từ hòn núi cao


Cả bày thỏ ồn ào hỗn loạn

Kéo nhau ra điểm chọn trẫm mình

Dưới khe là hồ nước xanh

Ngờ đâu tiếng động thình lình vọng lên


Họ ếch nhái vốn quen lặng lẽ

Sống bình yên vũng bé, khe sâu

Thỏ bày kéo đến ồn ào

Khiến chúng mất vía rào rào nhảy khe

Bày thỏ ngẩn tò te kinh ngạc

Hóa ra còn bọn khác nhát hơn!

Con đầu đàn vội hét lên:

«Thôi không vội chết, nhìn xem chúng kìa!


Gan Thỏ vẫn còn to ra phết

Vậy làm sao phải chết hở bay?!!


182. The Bald Man and the Fly

A Fly bit the bare head of a Bald Man who, endeavoring to destroy it, gave himself a heavy slap. Escaping, the Fly said mockingly, "You who have wished to revenge, even with death, the of a tiny insect, see what you have done to yourself to add insult to injury?' The Bald Man replied, "I can easily make peace with myself because I know there was no intention to hurt. But you, an ill-favored and contemptible insect who delights in sucking human blood, I wish that I could have killed you even if I had incurred a heavier penalty."

182. Ông Hói và con Ruồi trâu


Ruồi trâu đốt đầu trần ông Hói

Khiến ông ta bực bội vỗ đầu

Bộp một phát – mạnh và đau

Nhưng mà vỗ trượt, Ruồi trâu hú hồn.


Thoát nạn, Ruồi trề mồm cười nhạt

“Ông cố tình trừng phạt thằng tôi

Đập cho đến chết thì thôi

Sinh linh bé tẹo mới hơi quấy rầy

Nhưng đầu ông nhận ngay cú đập

Của tay ông mới thật đáng đời…”

Ông ta lập tức trả lời

“Tay, đầu ta vẫn luôn cười với nhau


Chỉ có mi, ruồi trâu khốn kiếp

Quân nhăm nhe hút tiết người ta

Thì dù vỗ mạnh gấp ba

Để mi bẹp dúm vẫn ha hả cười”


Ngọc Châu

Hải Phòng


READ MORE - NGỤ NGÔN Ê-DỐP (179 - 182) _ Ngọc Châu phỏng dịch sang thơ song thất lục bát

EM RỦ RỈ RẰNG... - Thơ Đặng Xuân Xuyến

 



EM RỦ RỈ RẰNG...

 

Em rủ rỉ rằng chỉ hôm nay

Gom mây nhột gió để nhốt ngày

Chả cần vịn đến lời bỏng cháy

Mà ánh trăng cuồng líu ríu say.

 .

Em lại thì thầm chỉ đêm nay

Vãi trăng rắc sáng trải làm ngày

Cuộn gió làm mồi nhen lửa cháy

Cho khối kẻ khờ ngất ngư say.

 .

Em lại... Ừ thì, ta đêm nay

Kê nắng làm đêm gió làm ngày

Vì em ta nguyện làm mồi cháy

Đốt cạn đêm cuồng líu qíu say!

*.

Hà Nội, đêm 23 tháng 10/2023

ĐẶNG XUÂN XUYẾN


READ MORE - EM RỦ RỈ RẰNG... - Thơ Đặng Xuân Xuyến