Đời đã sống và những điều đã thấy
Bước qua năm tháng trầy vi tróc vẩy
Lắng đọng một niềm tin,
nghiêng bóng nắng đổ dài
Lớp lớp người đi, đường xa sâu thẳm dấu chân ai
Bình thản gió, trong vụng tình tối sáng
Những chiếc lá rơi, chìm dần vào quên lãng
Rất nhẹ nhàng, không một chút đành hanh
Cho biếc lộc, chồi xanh bung chi chít đầu cành
*
Hẹn hoa trái, một vui mùa an trú
Lồng lộng gió trời, trong ban mai nắng phủ
Lóng lanh ngày, bừng cháy giấc mơ xa
Tươi trẻ, hồn nhiên những khát vọng thật thà
Đất nước mình, mọi chủ trương đều đúng
Nhưng ở điểm rơi nào, nó không còn đúng nữa,
trở nên thô vụng
Thì kẻ níu đòi, người hăm hở bỏ qua
Ai cũng quyết liệt đưa ra những lý luận rườm rà ...
*
Đã là đá lữa, muốn bật sáng phải tự thân
mình trầy xước
Sao còn đắn đo được mất gì, trước việc
không làm được
Trăm con mắt cảm thông, sao bằng bàn tay em
nắm lấy dịu dàng
Vin đỡ đận đời anh đang xấc bấc xang bang
Trong vắt đất trời, thắm tươi màu hoa cỏ
Kệ cho những cái nhìn ngã nghiêng xiêu vọ
Đã là cây, còn cố làm tầm gửi mà chi
Hãy đứng thẳng bên đồi, che chắn gió mùa đi ...
Về Chợ Lầu nghen em
Mai theo anh về Chợ Lầu nghe em
Nơi anh sống một thời trẻ
Có dòng sông
Ngọt lịm buổi trưa hè
Con sông Lũy
Có bên bồi
Ngồi thương bên lỡ
Để cuộc đời trôi xuôi
Về nghe em
Đừng đắn đo nhiều
Năm tháng cũ đâu còn trở lại
Mà đời mình
Còn lại bao nhiêu
Ừ một tiếng đi
Đâu có khó khăn gì
Mà để anh năn nỉ
Về đi em
Sẽ thấy
Đất quê anh rộng mở dường nào
Người quê anh hiền lắm
Với bạn bè
Sống nặng lòng, tình nghĩa
Giữa dòng đời xôn xao
Vẫn hồn nhiên, như một thuở nào …
Ta chưa biết hết đường đi
Nhưng đã biết nơi nào sẽ đến
Nơi có niềm tin và những hoài nghi
Nhưng chúng ta đã chung
một cộng đồng định mệnh
Vững chãi trên đường, bước tới tương lai
Son sắt lòng tin, trong suốt tháng năm dài …
Đà Lạt, đêm mờ sương giã biệt
Có tiếng rì rào trên hàng thông lá biếc
Gió ở đâu buông thả quả thông rơi
Mai về một mình, em bươn trãi với đời
Để lại dốc núi cao mong ngóng
Trong sâu thẳm, một điều gì khê đọng …
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận