Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, May 20, 2014

ĐỌC “THAO THỨC CÙNG VỚI BIỂN”, THƠ LÊ HÀO - Châu Thạch

            
                                             
THAO THỨC CÙNG VỚI BIỂN

Tiếng còi tàu ngoài khơi lay động
đêm nay sóng vỗ cả trong lòng
Đêm xuống dần sao buông trên mặt nước
hạt cát trở mình đau buốt vết thương 

Ghềnh đá thổn thức kể chuyện xưa
sóng không kìm lòng được
vài cơn sóng cuồng nộ thét gào
như thuở trước mấy trăm năm

Có con sóng trầm ngâm bên bãi đá
lao xao lời dặn dò của biển
làm sao hiểu được bóng mây về ?
Trên đồi cát hiền lành
hàng dương xanh thổi điệu kèn xung trận
trời về khuya gió càng mạnh dần thêm

Đêm nay Mẹ Âu Cơ không ngủ
hướng về biển nhìn vầng trăng tròn
bầu trời cao mắt sao hôm nhấp nháy

Từng hạt cát cựa mình hát lên khe khẽ
biển dát vàng
trăng thao thức thâu đêm.  
                                Lê Hào
                            (15/05/2014)

Lời Bình: Châu Thạch

Tôi từng là một người lính, tôi biết sự thao thức trước giờ xung trận. Đọc bài thơ “ Thao thức cùng với biển” của Lê Hào tôi cảm nhận được tất cả cái giờ thao thức thiêng liêng đó, cái giờ thao thức để ngày mai hoặc chiến thắng hoặc chết trước mũi súng quân thù. Chỉ với bốn câu thơ đầu, Lê Hào đã cho tôi thấy đến cùng tận đáy lòng sự thổn thức của cả quê hương và dân tộc:

Tiếng còi tàu ngoài khơi lay động
đêm nay sóng vỗ cả trong lòng
Đêm xuống dần sao buông trên mặt nước
hạt cát trở mình đau buốt vết thương 

“Tiếng còi tàu ngoài khơi lay động” chắc chắn không phải là tiếng còi tàu của quân địch mà đó là tiếng còi tàu của ta canh giặc. Bởi vì tiếng còi tàu đó như tiếng gọi tha thiết của quê hương, của tổ quốc đang lâm nguy mới khiến cho lòng ta lay động, khiến cho tiếng thơ mang nét trầm buồn. Nếu đó là tiếng còi tàu của địch thì tiếng thơ tắt nghẹn trong uất ức hoặc hùng tráng trong khí thế sẳn sàng xung trận. 

“Đêm nay sóng vỗ cả trong lòng” là nỗi trăn trở  với biết bao nhiêu bi thương vì nỗi đau của dân tộc. Đừng nghĩ nhà thơ chỉ viết cho người lính thôi đâu. Nhà thơ viết cho tất cả, vì “hạt cát trở mình đau buốt vết thương” nên hạt cát cũng đang chờ ngày mai xung trận.

“ Đêm xuống dần sao buông trên mặt nước” là hình ảnh buồn và đẹp vô tận vì nó đang nằm trong thời khắc của tai ương. Hình ảnh nầy làm cho ta thấm thía vô cùng nỗi thắm thiết của ta với đất mẹ của ta, và khiến cho lòng ta se thắt lại khi thấy đất ta đau như mẹ ta đau.

Tiếp theo với bốn câu thơ, nhà thơ tả cảnh sóng bên bờ biển mà cũng chính đó là tiếng sóng trong lòng tác giả khi thổn thức, khi cuồng nộ thét gào xảy ra suốt cả trong đêm :

Ghềnh đá thổn thức kể chuyện xưa
sóng không kìm lòng được
vài cơn sóng cuồng nộ thét gào
như thuở trước mấy trăm năm

Ghềnh đá bây giờ là gì? Đó là tấm bia ghi lịch sử bốn ngàn năm bất khuất của dân tộc. Sóng bây giờ là gì? Đó là bao lớp người chuẩn bị đối địch với quân thù. Ghềnh đá kể cho sóng nghe là những suy tư đang diễn biến ngay trong lòng tác giả với tình yêu thắm thiết từ ngàn xưa để lại, đang lưu truyền trong dòng máu tác giả, hay chính ra đang lưu truyền trong dòng máu mọi con dân đất nước chúng ta.

 Trong sáu cầu thơ kế tiếp Lê hào đã dùng hoàn toàn cảnh vật để nói lên hết tiếng nói của quê hương. Tiếng nói không ồn ào nhưng lắng sâu vào lòng người  biết bao lời nhắn nhủ, phủ dụ vô cùng êm ái, thân thương. Đó là tiếng nói của mẹ, của cha, của linh hồn bốn ngàn năm văn hóa mang tinh thần ung dung, tự tại, thiết tha mà cương quyết đến vô cùng:

Có con sóng trầm ngâm bên bãi đá
lao xao lời dặn dò của biển
làm sao hiểu được bóng mây về ?
Trên đồi cát hiền lành
hàng dương xanh thổi điệu kèn xung trận
trời về khuya gió càng mạnh dần thêm

Tôi rất thích hai câu thơ “trên đồi cát hiền lành/ hàng dương xanh thổi điệu kèn xung trận”. Đây không phải là câu thơ yếu đuối mà là câu thơ bày tỏ đầy đủ tính chất của dân tộc chúng ta mà tự ngàn xưa cha ông ta đã thể hiện nó. “Hàng dương” là hình ảnh kiên cường trước bão táp. Hàng dương nằm “Trên đồi cát hiền lành” thể hiện tính nhu hòa của dân tộc chúng ta. “Hàng dương xanh thổi kèn xung trận”. Là quyết định rất bình tỉnh của con người quân tử, chửng chặc tiến quân và tiến quân với tấm lòng “xanh” bao dung và tha thứ. Cũng chính nhờ đó dân ta không vì căm thù mà trở nên hiếu sát như bọn quỷ xâm lăng.  Chúng ta khâm phục đức độ của tổ tiên chúng ta khi ban lương thực cho quân thua trận quay về xứ sở.  “Hàng dương xanh thổi kèn xung trận” cũng nói lên chí quật cường của dân ta còn mãi muôn đời đến cây lá cũng không quên.

 Ở hai vế thơ cuối, không gian thanh bình êm ái vô song trùm lên phong cảnh, tác giả quên đi niềm đau của cát, thổn thức của ghềnh và thét gào của sóng mà chỉ nghe tiếng hát, tiếng trăng thao thức thâu đêm:
 
Đêm nay Mẹ Âu Cơ không ngủ
hướng về biển nhìn vầng trăng tròn
bầu trời cao mắt sao hôm nhấp nháy

Từng hạt cát cựa mình hát lên khe khẽ
biển dát vàng
trăng thao thức thâu đêm.  

Đây là giờ phút đã hạ quyết tâm của người chiến sĩ. Giờ phút mà không còn đau đáu với  với vô vàn suy tư nữa, chỉ còn lại trong giờ phút nầy sự yêu đời đến vô cùng, muốn tận hưởng hết để có thể ngày mai không có nữa. Lúc nầy biển không ngủ, trăng không ngủ, cát cũng không ngủ và hát cùng lòng người chiến sĩ đang được dát vàng bởi tình yêu quê hương.

“ Thao thức cùng với biển” tất nhiên không chắc là thao thức của một người mặc áo lính, nhưng chắc chắn là thao thức của một tâm hồn yêu quê hương như người chiến sĩ sẳn sàng chết cho quê hương. “Thao thức cùng với biển” đương nhiên cũng không phải là bài thơ để sáng hôm sau người thơ xung trận ngay” nhưng, nhà thơ Lê Hào dùng bài thơ “ Thao thức cùng với biển” không chỉ để diễn tả nỗi thao thức cho chính tác giả mà còn diễn tả cho tâm tư của cả dân tộc, của cả thế hệ ngày nay đang trong thời gian như đêm dài thao thức chuẩn bị cho một ngày gần đây quyết tử với quân thù xâm lược.

 Có nhưng bài thơ như tiếng trống thúc quân, như tiếng kèn xung trận đem hào khí đến cho người, nhưng cũng có những bài thơ êm ái khiến hồn ta cảm nhận đầy đủ tình yêu tha thiết khi đứng trong chiến hào trước giờ xung trận, để rồi chúng ta xông lên khi tiếng kèn thúc trận và chiến đấu vì bài thơ đó nung nấu trong lòng. Đó là những bài thơ như “Thao thức cùng với biển” của Lê Hào ./.

                                                                                          Châu Thạch
READ MORE - ĐỌC “THAO THỨC CÙNG VỚI BIỂN”, THƠ LÊ HÀO - Châu Thạch

NGƯỜI ĐÀN BÀ GIẤU NỖI BUỒN DƯỚI LŨNG TRĂNG SÂU - Chùm thơ Ngưng Thu




Thơ Ngưng Thu
NGƯỜI ĐÀN BÀ GIẤU NỖI BUỒN DƯỚI LŨNG TRĂNG SÂU

Người đàn muốn trôi vào giấc mơ
giấc mơ đóng cửa
dòng kí ức lang thang quay về một thuở
thuở tình còn khoác áo thơ ngây.

Người đàn bà không biết sơn móng tay
những ngón tay một thời nà nuột
chuyện đời nghe như chuyến tàu chạy suốt
gót chân trần nứt nẻ thời gian.

Người đàn bà mỉm cười ngóng đợi mùa sang
mặc tóc mây đan cuối chiều, tóc rối
những khát khao nổi chìm sóng mỏi
như biển ôm bờ thương tít tắp trùng khơi

Người đàn bà ngồi ru khúc đơn côi
ước mơ một trái tim gõ cùng nhịp đập
trái tim khẽ rung trên phím đời chân chất
mênh mang mênh mang tình đầu.

Người đàn bà giấu nỗi buồn dưới lũng trăng sâu
mở cửa giấc mơ 
vớt ánh trăng nhàu
làm thơ.



NGHIÊNG KHOẢNH SÂN THƠ

Nắng chiều 
nghiêng khoảnh sân thơ
nghiêng vành nón 
đợi 
nghiêng bờ môi thơm
tóc mây ngày gió 
dỗi hờn
trôi vào trong mộng 
phía bao lơn 
nằm
người mơ 
mơ áng nguyệt rằm
gói hành trang 
gởi trăm năm 
phận người
tìm nhau phía có nụ cười
mà nghe nghiêng đã ...
mấy vời vợi 
xuân



GIẤC MƠ CÙNG MÂY TRẮNG

Chiều nay mây trắng còn bay ?
chiều nay cơn gió về say mộng thường ...
cùng đi cho trọn con đường
cơ hồ ...
bao nỗi tơ vương níu nài.

Lòng chiều thổn thức
mùa phai
thương mây trắng
... mộng mơ ngoài hiên trăng.
ơ kìa!
gió mãi bâng khuâng
mơ ...
chiều - mây trắng... ăn nằm cùng nhau.

Gió lên cao
gió lao xao cùng mây trắng
quyện xoắn vào ...
hư vô
dặt dìu trong điệu Slow
gió cùng mây trắng nhấp nhô
mộng thường.


NGƯNG THU
READ MORE - NGƯỜI ĐÀN BÀ GIẤU NỖI BUỒN DƯỚI LŨNG TRĂNG SÂU - Chùm thơ Ngưng Thu

Thơ Hồ Minh Phước - GIÀN HOA GIẤY ĐỎ, EM ƯỚC GÌ...





GIÀN HOA GIẤY ĐỎ

Mùa qua rồi còn lại cánh hoa rơi
Bay chấp chới trong gió những đầy vơi
Em hong phơi tình yêu màu nhạt nắng
Xa tiếng cười mấy độ những mùa trăng

Sông nước chiều giờ đây thêm vắng
Mưa xuôi về từ đại ngàn xa xăm
Cuốn hoa rơi vào lũng sâu thăm thẳm
Cuốn vui buồn khuất dấu những mùa trôi

Rồi ngày sau anh về qua cổng nhỏ
Đợi chờ anh giàn hoa xưa còn đó
Nở tung trời giữa mùa nắng tháng năm
Đền cho em những ngày anh xa vắng.


EM ƯỚC GÌ...

Em ước gì cho anh
Giữa âm thanh ồn ả
Một chốn đổ bình an
Yêu thương mãi ngập tràn

Em ước gì cho anh
Trên bước đường xuôi ngược
Luôn nhìn về phía trước
Mỉm cười sớm bình minh

Em ước gì cho anh
Trong tim em bé nhỏ
Yêu anh như ngày đó
Dạt dào biển chiều xanh

Em ước gì cho anh
Yêu anh mãi chân thành
Dù năm tháng qua nhanh
Tóc xanh rồi sẽ bạc

Em ước gì cho anh
Gặp em ngày đầy gió
Cuốn buồn đi qua nhanh
Tình vừa lên lối nhỏ.

Hồ Minh Phước
READ MORE - Thơ Hồ Minh Phước - GIÀN HOA GIẤY ĐỎ, EM ƯỚC GÌ...

THƠ HAIKU - Phan Minh Châu





THƠ HAIKU


XUÔI TAY

Sấm xé toạc màn đêm
Bấc đèn cầy chợt tắt
Bóng người nằm cô đơn

BUỒN

Giọt cà phê rớt
Nỗi nhớ cháy đầu môi
Đóm thuốc chiều vẫn sôi

HẠNH PHÚC

Ngày con về
Chó sủa vang.
Căn nhà vụt sáng
...   ...   ...

HẠ

Chiếc ao cạn
Mùa khô
Phượng rắc vàng nỗi nhớ


CUỐI KHÓA

Ve râm ran
Hoa phượng cháy
Để nỗi buồn lang thang

 PHAN MINH CHÂU

                              
READ MORE - THƠ HAIKU - Phan Minh Châu

AI ĐÓ ĐI TU - thơ Trần Hữu Khả





Vứt bỏ
sắp xếp hành trang mới
tắm gội
xức dầu thơm
tĩnh lặng
thanh thản theo chân
cuộc lữ hành…
ai đó đi tu
vui buồn được mất
đã là chuyện của ngày hôm qua
sẽ thêm những lời nguyện cầu
giữa thế giới giáo gươm tuốt trần chực chầu loạn đả
sẽ tới thăm ta trong vạn góc khuất u uẩn
đem ta về bên nhau giữa chai đá lạc loài
ai đó đi tu
sẽ chùng lại một đôi chân
giữa đám đông nháo nhào luồn lách vượt lên
sẽ bớt đi những cuộc mặc cả tăm tối
giữa muôn hình mặt nạ mua thắng bán thua
sẽ bớt đi một ánh thép vô tình bạo cường hạ xuống
trên lưng anh em thế cô xơ xác bên đời
ai đó đi tu
một trường canh dấu lặng
giữa bản nhạc cầu sinh lê thê gào thét hụt hơi
ai đó đi tu
một thoáng lay động
mê đắm trong ta
ảo tưởng
núp bóng hư vô…..

READ MORE - AI ĐÓ ĐI TU - thơ Trần Hữu Khả

NGỌN SÓNG NÀO NGĂN NỔI BƯỚC TA ĐI - thơ Hoài Huyền Thanh



Nghiêng cánh sóng thấy quê nhà ta đó
Xanh biếc vườn cau, thắm nụ vườn cà
Mấy ngày phép lần lữa cứ lân la
Như là nhớ dấu lòng không dám nhớ!

Ta vào trận ngẩng cao đầu: TỔ QUỐC
Hai tiếng thiêng liêng hồn nước: VIỆT NAM
“Bạn ta xưa” dối lòng trở mặt
Ta quyết tâm giữ lãnh hải vẹn toàn
Tuổi trẻ Việt Nam, trăm sông ngàn suối
Ào ào vượt sóng dữ cưỡi cá kình ra biển lớn
Đánh cho giặc nhớ Bạch Đằng Giang thuở trước
Khiếp vía quân thù, lũy thành sông Như Nguyệt
Đánh cho giặc hồn phi phách lạc
Chen lấn vượt cầu phao đứt đoạn lối đi về
Cả nước chung tay toàn dân là lính
Tiền tuyến hậu phương đánh trận trường kỳ
Tổ quốc gọi,
Trùng trùng dấu chân tiến lên phía trước
Ngọn sóng nào ngăn nổi bước ta đi.
                                    HOÀI HUYỀN THANH
              

READ MORE - NGỌN SÓNG NÀO NGĂN NỔI BƯỚC TA ĐI - thơ Hoài Huyền Thanh

BÊN ĐÂY CẦU RẠCH MIỂU - thơ Mặc Phương Tử




BÊN ĐÂY
CẦU RẠCH MIỂU
                               Tặng Vĩnh Thuyên và Kha Tiệm Ly.
                                              


Bên đây cầu Rạch Miểu
Cồn Thái Sơn xanh xanh
Mênh mang trời sóng nước
Sương khói chiều mỏng manh.

Sông đời bao xuôi ngược
Mãi miết trôi về đâu?
Tháng ngày xanh mơ ước
Tình hoa cỏ xưa sau..

Dòng Rạch Gầm vẫn chảy
Âm vang trời một phương
Vẫn ngàn năm như thế!
Tình tự với quê hương.

Chiến thuyền xưa đâu đấy
Hóa thân hồn nước mây.
Kiếm cung xưa đâu đấy,
Hóa thân tình cỏ cây!

Một chiều ta dừng lại
Bến hùng sử hôm nào
Xanh mãi hồn non nước
Trăm năm, ngàn năm sau.

                                     Bến Tre, vào Hạ 2014.
                                      MẶC PHƯƠNG TỬ

READ MORE - BÊN ĐÂY CẦU RẠCH MIỂU - thơ Mặc Phương Tử

CHÙM LỤC BÁT SỐ 7 - Trúc Thanh Tâm





1. MƯA CỦ CHI


Củ Chi bốn mươi năm sau
Tóc tơ ngày đó nghe đau điếng lòng
Mùa thi em bước theo chồng
Ân tình mắc cạn giữa dòng nhân duyên
Ngoài kia phố đã lên đèn
Nhớ em ta lại nghe thèm mưa xa ! 



 2. QUA LONG HỒ


Sông Tiền nước đỏ phù sa
Long Hồ đò nhỏ ta qua miệt vườn
Em cười nheo mắt dễ thương
Bên nhau quên mất hoàng hôn lâu rồi
Trường xưa, Tống Phước Hiệp ơi
Trong ta đọng mãi một trời tiếng ve !





  3. CHUYỆN NGÀY XƯA


Gió lùa cong mấy ngọn tre
Rủ nhau trốn kiếm, ra hè chơi u
Em thua khóc mắt sưng vù
Ta thương biết mấy tóc xù bảy ba
Bây giờ hai đứa chia xa
Con sông phía lở tình ta chẳng bồi !


TRÚC THANH TÂM
 ( Châu Đốc )
READ MORE - CHÙM LỤC BÁT SỐ 7 - Trúc Thanh Tâm

THƠ NGĂN NGẮN - Chu Vương Miện



THƠ NGĂN NGẮN
chuvươngmiện

*
con cá bơi dưới nước
con cá dạt lên bờ
dưới nắng chết khô

con rùa bò rất chậm
ăn những cọng rau rất thấp
căn cớ gì mà lật đật

con thỏ nhát gan
nghe tiếng động là chạy
vào hang

tình đời là như vậy
đò dọc rất ít
toàn đò ngang

có tiền có tình
hết tiền
chỉ có buồn

mùa thu lá bay
gió thổi mất hút
toàn là cành là cây

trời xanh mây trắng
trên vườn hồng
đôi bướm vàng macàbông

mới đó còn đi học
chừ dẫn con đi học
mai mốt dẫn cháu đi học

thuyền nan cũng trôi
thuyền độc mộc cũng trôi
thoát hết đời

khóc rồi cười
cười rồi hóc
ờ kiếp ngươì?


chuvươngmiện
READ MORE - THƠ NGĂN NGẮN - Chu Vương Miện

CHÚC MỪNG VĂN NGHỆ QUẢNG TRỊ TRÒN 5 TUỔI - Nguyễn Hồng Trân


READ MORE - CHÚC MỪNG VĂN NGHỆ QUẢNG TRỊ TRÒN 5 TUỔI - Nguyễn Hồng Trân