TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Wednesday, October 11, 2023
VĨNH BIỆT NHẠC SĨ NGUYỄN HỮU TÂN - Thơ Quách Như Nguyệt
Vĩnh biệt
nhạc sĩ Nguyễn Hữu Tân
Gửi
điện thư mà không thấy trả lời
Một
tuần sau nghe tin anh qua đời
Bất
ngờ quá, đâu ngờ ông anh mất?
Em
buồn lắm, buồn miên man chất ngất!
Hơn
hai trăm bài thơ em phổ nhạc
Tám
chục bài là của nhạc sĩ Tân
Anh:
thi, nhạc sĩ tài ba ân cần
Người
hiền hòa ai cũng muốn gần, thân
Là
nghệ sĩ, tính tình anh nghệ sĩ
Nghệ
sĩ mà nên lãng mạn ra gì
Không
lãng mạn chẳng thể nào viết nhạc
Không
lãng mạn làm sao viết tình thơ?
Chơi
xa về, vội vào computer
Gỏ
lóc cóc em làm thơ con cóc
Thơ
con cóc nhưng có anh thích đọc
Anh
đọc rồi còn viết nhạc cho thơ
Anh
Tân giỏi, viết nhạc nhanh như chớp
Em
làm thơ cũng nhanh nên mình hợp
Thơ
tàm tạm được phổ nhạc nên vui
Không
còn anh, thơ em lạc lỏng rùi!
Anh
viết nhạc, anh hát nháp gửi em
Tim
óc anh gửi vào trong bản nhạc
Có
nhiều lúc anh hát đi hát lại
Anh
miệt mài, tha thiết với nhạc thơ
Bài
thơ này không còn anh để đọc
Em
mất đi bạn văn nghê, tri âm
Những
tưởng rằng em sẽ không thể khóc
Có
ngờ đâu nước mắt rơi âm thầm!
Một
người anh mà em hằng quý mến
Cảm
thấy mình mất mát, tiếc thương anh!
Anh
ra đi nhiều thi nhân thương tiếc
Và
em đây cũng tưởng tiếc vô cùng!
Vừa
làm thơ vừa nhạt nhòe nước mắt
Mất
ông anh, em đây buồn se sắt
Mong
anh Tân an nghĩ cõi vĩnh hằng
Vĩnh
biệt anh, thi nhạc sĩ hiền lành!
Nguyễn
Hữu Tân có tài nhưng khiêm nhượng
Vĩnh
biệt anh, người nhạc sĩ thân thương!
Quách
Như Nguyệt
October
11th, 2023
*******
Mời
nghe một sáng tác của nhạc sĩ Nguyễn Hữu Tân, ca sĩ
Thanh Thúy hát.
Bấm vào liên kết sau:
NHỚ HƯƠNG CỐM XƯA CỦA MẸ - Thơ Nguyễn Đại Duẫn
NHỚ HƯƠNG CỐM XƯA CỦA MẸ
Tháng Mười về nhớ mùi hương cốm
Nhớ bóng Mẹ gầy!
Trên cánh đồng làng
Nhặt nhạnh từng tẻ nếp thơm về rang, xay, giã, dần, sàng
Hương cốm nồng nàn quyện vào hương thu xanh mát
Thơm vào giấc ngủ tuổi thơ tôi
Hương cốm ngọt ngào ướp vào trang sách
Theo chân vui bước tới trường
Nay Mẹ đã đi xa, mùa màng đổi vụ
Ngơ ngác cánh cò tìm về đồng cũ
Hương cốm giờ chỉ còn trong miền ký ức, ca dao
Nguyễn Đại Duẫn
Quảng Bình
CON ĐƯỜNG PHƯỢNG ĐỎ - Chùm thơ Phạm Ngọc Thái
Nhà thơ Phạm Ngọc Thái |
CON ĐƯỜNG PHƯỢNG ĐỎ
Em mang màu phượng đỏ ra đi
Anh tha thẩn dọc hè phố nhỏ
Nơi kỉ niệm của mối tình sinh nữ
Xác ve còn bám ở thân cây.
Con đường phượng đỏ đêm nay
Mây lãng du bay, trời xanh vô định
Những cánh hoa rung trong hoài niệm
Nghe lòng thổn thức đâu đây
Phượng đã cháy lên một thời
Nửa tóc bạc rồi, nửa mái xanh phơ phất
Tới một ngày chúng cũng tàn úa hết
Ta sẽ thành ông bà lão, em ơi!
Con đường tình đẫm giọt sương rơi
Gió vẫn xạc xào vi vút thổi
Giá hồi ấy chúng mình lấy nhau, rồi sinh năm đẻ bảy
Thì đâu còn phượng để anh ru?
Em đã mang màu phượng ấy ra đi...
ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI
Em nói với tôi rằng: “Muốn có một đứa con…”
Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!
Người thục nữ tôi yêu, những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm
Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần, dẫu tim còn khao khát
Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu
Thì đời này, em ạ! Có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét
Anh hôn lên đôi môi em, như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh
Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em!
Chỉ hóa kiếp mình, tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca, anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu
Nếu giây phút nào, em lạc bến cô liêu?
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh, miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau
Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần, qua chiến tranh loạn lạc
Khi tuổi già, có vợ vẫn cô đơn
Anh tìm đến em, lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu.
EM VỀ BIỂN
Quê em thành phố biển
*
Em về biển để vùi vào trong cát
Nỗi buồn nước mắt
Những nát tan vòm ngực đã thương đau.
Biển cứ vỗ tan... nát tình biển cả...
Xô mãi bờ với lá thông reo
Người thiếu nữ ấy dần thành cát trắng
Mang nỗi niềm, không biết đã đi đâu?
“Bờ bãi đời người” - Cuộc sống tình yêu
Trái tim nhỏ, em dựng cả toà-sen chân Phật Tổ!
Ta cũng thể loài cua còng trong bể cả
Yêu thương nhiều, hưởng đã bao nhiêu
Tháng năm trôi, tình cũ cháy như khêu
Dòng suối thần tiên nuôi đời ta mục ải
Đôi gót đỏ, ánh mắt nhìn thơ dại
Đã thổi thành bão tố ở trong anh
Hàng bạch đàn năm xưa còn đó
Anh còn đây, em hỡi! Anh còn đây
Nhớ những buổi đón em bên cổng trường sinh ngữ
Tóc nửa bạc rồi. Chỉ thấy gió mưa bay...
Tóc nửa bạc rồi. Tình vẫn đó, em ơi!
Phạm Ngọc Thái
Hà Nội