Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, April 22, 2017

VIẾT CHO HOÀNG THỊ MÓT - Châu Thạch


    
                Nhà thơ Châu Thạch



VIẾT CHO HOÀNG THỊ MÓT
                     
Em đã nằm yên dưới gốc mai
Bốn mươi hai năm quả thật quá dài
Hoa tàn gốc tạ theo năm tháng
Xương dưới mai già kết ngọc trai.

Những vết thương đau ở xác thân
Lành ngay khi đã hoá ra thần
Hồn em nhẹ lắm như mây trắng
Thanh thản bay về vạn lối tân.

Bạn bè, thân quyến vẫn còn đây
Những nén tâm hương thắp tháng ngày
Ngàn năm trang sử đau thương ấy
Vẫn có em, dầu bao đổi thay.

Tôi vẫn hình dung đẹp biết bao
Bài thi, áo trắng một hôm nào
Em đem gởi lại cho trần thế
Cất cánh bay về cõi vạn sao ./.

                      Châu Thạch



    
                Hoàng Thị Thy Tuyết


       "BẠN TÔI DƯỚI CỘI MAI GIÀ"
                           Bài viết của Hoàng Thị Thy Tuyết

Những năm tháng tuổi thơ của chúng mình ngày xa xăm năm ấy... tràn trề tiếng bom rơi đạn xé, gầm rú xuyên đêm, không sao có giấc ngủ bình yên.với mây trời gió lộng... với trăng sao trên trời đầy cả chuyện thần tiên... ôi thương làm sao! Và thật xót xa cho miền địa đầu giới tuyến quê tôi đã nghèo còn gặp lắm đau thương của cuộc chiến tương tàn chỉ thấy chết chóc và tan nát thôi...!!!
Chuyện cứ ngỡ như đã ngủ quên từ bốn mươi lăm năm qua... nhưng sao chiều nay sống lại mãnh liệt... cuồn cuộn như biển động sóng dài... lan tỏa lan tỏa khôn nguôi trong tâm tư!
Sau khi có duyên gặp lại Thuận. Trần thị Thuận nick name trên face là Thi Thien Thu Tran, năm xưa từng sinh hoạt chung Thiếu nhi Thánh Thể ở Giao đường Thạch Hãn. Lớn lên lại chung lớp 10C do Cô Võ Thị Hồng làm giáo sư cố vấn... rồi ly tan đây đó vì chiến cuộc... nay tóc đã hai ba màu... nhân duyên dược gặp nhau... rơi vào tháng tư!!! Thôi thì líu lo nhắc nhau nhớ về một thuở xa xôi với bao điều tiếc nuối vui buồn khôn nguôi của tuổi dại khờ!
Nhưng đặc biệt và ấn tượng nhất là câu chuyện phút cuối của Hoàng Thị Mót... một người bạn vui tính, học giỏi và được thầy yêu bạn quý... bạn ra di khi tuổi đời chưa tròn đôi chín vào mùa Hè đỏ lửa 1972!!! Theo lời Thi Thien Thu Tran kể lại... Sau khi nhận được thông báo chung của nhà trường Nguyễn Hoàng... thì học sinh có một số quay về Quảng Trị để ôn thi trong đó có Mót và Thuận... ngày ngày Mót lại qua nhà Thuận để cùng học bài... tối về ngủ bên nhà... hai nhà cách nhau cũng trên dưới 100 mét... Sáng hôm định mệnh.. khi tiếng pháo kích đang hú inh tai vì gần quá... Thuận nhắc "Mót..chạy vô hầm núp đi!!.". Mót cười trả lời:
" Không lẽ cả thành phố này... pháo không trúng ai, mà pháo trúng vô nhà này hay sao mà Thuận sợ!
Câu nói vừa dứt thì Thuận cũng không còn biết gì nữa... khi mở mắt ra thì thấy đang nằm diều trị một mình trong bệnh viện Quảng Trị... Đoạn trường đoạn đường Cầu Dài có mặt bệnh nhân Thi Thien Thu Tran... nhưng sau khi bạn đến được bẹnh viện Việt Đức, ngay trung tâm thành phố Đà Nẵng thì nằm mơ thấy Mót về bên giường trong bộ áo dài lụa trắng có hoa văn chữ thọ... Mót vui vẻ nói:
" Mót đi học... nhưng vì vết thương ở lưng bị hỏm vào quá sâu, nên phải lót vào cái gối nhỏ để mặc áo dài mới che kín được... và cái chân thì bị gãy gần lìa ra khỏi cơ thể!!!"
Sau một thời gian...Thuận gặp lại Quốc, một người bạn trai ở đối diện nhà Thuận, chung đường Hồ Đắc Hanh. Quốc cho biết, chính tay bạn đã chôn cất Mót ngay DƯỚI CỘI MAI GIÀ trước sân nhà Thi Thien Thu Tran... và những vết thương mà Mót báo mộng là sự thật !!!
Và thời điểm đó... mình đang học tại trung tâm điều dưỡng Huế... Nhà trường cũng có lệnh di tản vào Đà Nẵng... gần thi tốt nghiệp mà chạy loạn không gì khổ hơn. Không ai nói với ai, tất cả các nhà thờ nhà trường các vùng quân sự của Mỹ rút quân ở Hòa Khánh, Non Nước, Sơn Trà đều trở thành điểm dừng chân nghỉ ngơi trú ngụ cho dân lánh nạn từ Quảng Trị và Huế chạy vào ồ ạt... Nhà mình cũng cùng chung số phận... Không nhớ vì sao thời gian đầu gia đình mình trôi dạt vào nhà thờ Khiết Tâm ở quận 3 Đà Nẵng... Có bốn đến năm gia đình ở chung một lớp học, có đêm vì quá oi bức, nóng không ngủ được, mình thức giấc, ngồi đếm nhân khẩu đang ngủ say sưa trong căn phòng bé tẹo đó, lớn bé lên tới 53 người !
Chính vì thế, mình chuyên ngủ bên cửa sổ với Mạ... có một đêm đang ngủ thật say... thì bỗng đâu thấy Mót bước qua của sổ và nằm xuống bên cạnh mình... cái cảm giác ấm nồng của cơ thể đến giờ vẫn còn nhớ... Mình khẽ quay qua và Mót nói cười vô tư...
" Bữa rày Mót chết rồi... mà Thy Tuyết có cần gì không? nói để Mót giúp cho!!!"
Chao ui, mình như vớ được Cô Tiên trong tranh... mình nói ngay... 
" Ừ, TT gần thi tốt nghiệp rồi... mấy chục môn mình chỉ ngán môn Nghệ thuật Điều Dưỡng thôi..."
Bạn vui cười nói "Dễ thôi yên tâm đi... và rạng sáng rồi... Mót đi đây...!" Dứt lời là bạn bước ra khỏi của sổ và trong nháy mắt không nhìn thấy bạn nữa...!!!
Sáng hôm sau mình đi thực tập bên trường Nam của ĐN, gặp Lương thị Minh Tâm, mình kể lại câu chuyện mộng mị... Minh Tâm nói... mình cũng thấy bạn đêm qua..!!!
Một nén hương lòng thắp lên dâng về bạn... Với bao nỗi niềm đầy vơi sau biến cố đã qua non nửa thế kỷ nay!...
...Và không hiểu sao cứ đến tháng tư về là bao thương tiếc quay về trong mỗi chúng ta... Và lớp tứ ba ơi... đặc biệt Võ Thị Quỳnh nếu thân nhân của Hoàng Thị Mót muốn biết nhiều hơn xin liên lạc với Thi Thien Thu Tran... Bạn ấy luôn sẵn lòng chia sẻ tin tức VÊ CỘI MAI GIÀ trong sân nhà, mà bạn nắm bắt rất rõ nhé...

                                                         Hoàng Thị Thy Tuyết
                                                                  4/19/2017
                                                   Tổ chim sẻ Nguyễn Hoàng
                                                      Chico chiều mưa lạnh...


READ MORE - VIẾT CHO HOÀNG THỊ MÓT - Châu Thạch

CHIẾC LÁ MUỘN MÀNG - Truyện ngắn của Thủy Điền


     
                               Tác giả Thủy Điền



 CHIẾC LÁ MUỘN MÀNG

Chiều hôm qua đi dạo một vòng về. Bỗng dưng lòng tôi có cái cảm giác lạ thường hơn mọi khi, uống ly nước lả, ngồi trầm ngâm một chút. Tôi tự hỏi ? Sao lại thế kìa.
    Tôi và Thanh Thanh là đôi bạn từ thuở nhỏ, học cùng lớp, cùng thôn. Ngày ngày chúng tôi thường qun quýt bên nhau rất là thắm thiết và lớn lên từng ngày- từng giai đoạn cũng thế. Mỗi khi gặp nhau thường hay kể chuyện nầy, chuyện nọ, cười đùa trong thật là nhí nhỏm, lý thú vô cùng.
     Rồi đường đời càng xa hơn, lớn lên ai ai cũng có một công việc riêng, đời sống và tình cảm riêng, nên thỉnh thoảng những cuộc gặp nhau cũng thưa dần hơn lúc thời còn bé. Dù bận bịu rất nhiều, nhưng hai đứa rất cố gắng khoảng hai ba ngày là nàng sang hoặc tôi sang rủ nhau đi dưới hành cây gần nơi chúng tôi ở, tâm sự, chia sẻ đủ điều những chuyện vui, buồn trong cuộc sống.
     Riêng tôi thì chưa có gì hết, chỉ ngày đi làm hai buổi rồi về, vô tư. Có chăng là ba chuyện lặt vặt, vớ vẩn nơi công xưởng mà thôi. Còn nàng thì nặng mối hơn nhiều như: Chuyện gia đình, tình yêu và công việc. Chuyện nàng hay kể cho tôi nghe nhiều nhất là chuyện tình yêu của nàng. Thật lòng thì tôi cũng chẳng muốn nghe chuyện của người khác làm gì và riêng nàng cũng không nên kể tôi nghe những gì riêng của mình. Sỡ dĩ nàng kể ra có lẽ nàng xem tôi là người quá thân thiện hơn cả ruột thịt của mình. Nhiều lúc tôi muốn cãn ngăn những lời kể ấy, nhưng sợ nàng buồn mà đành lặng im vừa đi , vừa ừ ừ, hử hử.
     Hôm nay đi dạo, nàng không kể hay vui đùa như những lần đi dạo trước, đi xa nhà một khoảng gần một cây số nàng vẫn bình thường, rồi bảo mệt và không đi nữa, ngồi bẹp giữa vệ rừng khiến tôi cũng phải ngồi theo luôn. Nàng lặng thinh chẳng nói lời nào, tay cầm hai chiếc lá vàng so đo. Tôi bảo sao Thanh Thanh lại ngồi ở đây, thôi ta đi một lúc rồi về, kẻo trời sắp tối.
     Trời càng lúc càng tối dần. Xung quanh bao phủ một màu vàng óng ánh, tiết trời mùa thu răm răm lạnh, nàng ôm chặt thân tôi rồi thì thầm „Em yêu Anh „ Và, vất đi một chiếc lá vàng. Tôi ngơ ngác nhìn nàng, người như chết đứng. Tại sao nàng lại nói ra điều nầy chứ? Rồi cũng chẳng trả lời, trả vốn gì cả, mặc cho nàng làm gì thì làm. Một lúc lâu tôi bảo còn Ngân. Nàng bảo Ngân là Ngân, em sẽ trả Ngân về với cuộc sống bình thường. Khi nghe nàng thốt ra những lời ấy, tôi bắt đầu bực bội, nghĩ không tốt nàng ngay và cũng chẳng biết phải nói sao với người bạn đổi tính kỳ hoặc nhanh lẹ như thế  và tìm cách rẽ sang hướng khác. Thôi mình về Thanh Thanh, trời đã nhá nhem tối, hôm nao bọn mình gặp lại và tâm sự nhiều hơn. Nàng gật đầu và trong có vẻ vui mừng, hớn hở lắm. Còn lòng tôi thì rối như tơ vò.
     Tuy, không nói lời từ chối, sợ nàng giận. Nhưng tôi tìm mọi cách không đi dạo nữa. Càng đi dạo với nàng chính là càng giết chết Ngân, càng phá vở hạnh phúc Thanh Thanh và càng làm cho người tôi trở thành người bất lương hồi nào mà không hay biết.
     Qua mấy lần từ chối, thỉnh thoảng chiều chiều ngồi nhìn xuyên cửa sổ tôi nhìn thấy nàng cô độc đi dưới hàng cây vàng lá, tay cầm chiếc lá vàng mà trông thật đáng thương.
                                                     Thủy Điền
                                                     21-04-2017

READ MORE - CHIẾC LÁ MUỘN MÀNG - Truyện ngắn của Thủy Điền

CHÙM THƠ HUY UYÊN





ĐÊM CUỐI NĂM Ở QUÁN THẠCH THẢO

Ngồi lại cùng bài ca Thạch-Thảo
một mình quán cà-phê đêm hè
Tiamo tím màu thương nhớ
mắt chiều hoang mê ngủ say.

Giấc mơ người xa bay
bỏ trái tim đi không níu lại
cúc trong vườn trắng sắc hoa lay
giọng cười chừng như tê tái.

Mùa hạ đi qua chầm chậm
đêm trôi bơ vơ
hơi thở người buốt lạnh
những cây mimosa hoa nở bên hồ .

Tựa cửa nhìn mây thở dài
trong bàn tay ai cầm giữ
bên ngoài sương hạ chẻ tóc đêm rơi
cô-đơn chạy dài vụn vỡ.

Xa chi nhau thêm để phố buồn
ngọt dịu bước người khôn bước
đứng lại bên nhau cuối đường
lệ người hồ như thoáng mắt.

Có phải em bỏ tim mình đầu phố
vườn ai khép kín cánh hoàng-lan
mong manh lối về quê cũ
tình-yêu tượng đá trôi dần.

Đà-Nẵng bạc lòng hơi thở xa trông
ai đứng bên kia đường hiu hắt thế
cớ chi quán Thạch-Thảo buồn
lâu rồi chắc em quên nổi nhớ .

Thả lòng đi hoang lạc phố 
em ngồi quán xưa cất giọng hát cú đêm
"Ta ngắt đi một nụ hoa thạch-thảo"
không đành
cắm trước mộ người chiều nay vừa mất.


BÊN SÔNG CUỐI NĂM

Quạnh quẽ lối về cuối năm
bao quanh người nỗi nhớ
em một mình chờ ai bên sông
chiều đậu hoài trên hai mắt đỏ...

Hạnh-phúc em đi về khôn bước
hình như xuân e-ấp tuổi xuân thì
làng quê, con đường quen thuộc
mỏi mòn in dấu ai đi.

Bóng ai cuối năm lầm lũi về
quê nhà bỗng trào nước mắt
ruộng đồng, cỏ dại, chân đê
bỏ lại bên đường hiu hắt.

Cuối dòng sông êm trôi ngủ
em xưa rồi cũng ra đi
treo lên mắt người đứng ngó
quạnh quẻ dáng ai quay về.

Còn đầy kỷ-niệm em tôi
bên bãi sông làng, bến chợ
năm tháng đi qua tim người
để mây ngủ hoài trên núi.

Xe qua người không về nữa
Con đường vắng bóng thêm buồn
Nhà người hắt hiu đèn đỏ
Đầu thềm hắt bóng đêm sương !

Vĩnh biệt em, vĩnh biệt tình
Bao ngày xứ người cô-quạnh
Tháng ngày mỏi bước buồn tênh
Thơ viết cho em... ừ thôi xa lắm !!!

                                Huy Uyên

READ MORE - CHÙM THƠ HUY UYÊN

VIẾT BÊN BỜ SÔNG VÀM CỎ - Thơ Nguyễn An Bình





VIẾT BÊN BỜ SÔNG VÀM CỎ

Anh lại về bên dòng Vàm Cỏ
Nghe âm vang mái chèo khua sóng vỗ
Nước nghiêng soi từng mảng mây trời
Khóm lục bình biêng biếc rủ nhau trôi
Kết thành dải lụa mềm xanh mướt
Đàn cò trắng lặng lẽ
Chờ cõng nắng qua sông
Sương giăng mờ mây xám
Chảy về đâu mưa nắng thuở ban đầu
Thuyền ai tìm bến đổ
Dưới cơn mưa giữa mùa
Chạm vào lòng dâu bể.

Anh lại về bên dòng Vàm Cỏ
Hoàng hôn buông nắng cuối chân trời
Dạt dào tiếng sóng
Bìm bịp kêu
Neo thời gian dừng lại
Gọi con nước vơi đầy
Hòa vào lòng câu hò lữ thứ
Mênh mông nỗi buồn
Hạt phù sa chở nặng
Tình yêu anh dành cho em
Bốn mùa lấp lánh
Dòng sông của tháng năm huyền thoại
Thăng trầm hợp tan.

                          Nguyễn An Bình 
                               21/4/2017

READ MORE - VIẾT BÊN BỜ SÔNG VÀM CỎ - Thơ Nguyễn An Bình

DẤU VẾT NÀO SẮT SON - Thơ Phan Khâm





Dấu vết nào sắt son 

Phan Khâm

Mời anh vào dòng chảy
Quanh ngọn đồi đang mưa
Xin nuông chiều run rẩy
Còn nặng gánh tương tư

Mời anh vào nhan sắc
Nơi màu mở phù sa
Bao nhiêu tình chất ngất
Bây giờ đã đơm hoa

Mời anh vào suối tóc
Bềnh bồng mối tơ vương
Trong vòng tay thao thức
Mặn nồng thú đau thương

Mời anh vào mộng chín
Trái ngọt ngào tâm cam
Qua đoạn đời bịn rịn
Mấy cho vừa đa mang

Mời anh vào chiêm ngưỡng
Cuối phương trời mây bay
Em ngồi làm hình tượng
Tượng đá nào không say

Mời anh người độ lượng
Từ thuở chờ giao ngôn
Ở bên bờ thịnh vượng
Dấu vết nào sắt son.

Phan Khâm


READ MORE - DẤU VẾT NÀO SẮT SON - Thơ Phan Khâm

NỬA KHUYA THỨC GIẤC - Thơ Mặc Phương Tử




NỬA KHUYA THỨC GIẤC

Nửa khuya
Thức giấc giang hồ
Hiên ngoài trăng xế nghiêng bờ vó câu
Đêm vô thanh
Thoáng hương màu
Chợt nghe gỏ nhịp cuộc dâu bể nầy.


Nghĩ mà thôi
Ước mộng gầy
Vui buồn cho trót bước đày đoạ qua
Nghĩ mà thôi
Phận người ta
Nhục vinh như thể phù hoa chợ đời.


Con đường chật hẹp không mời
Mà sao đông đúc bóng người tới lui!
Một đêm sàn diễn nầy thôi
Biết mai sau nữa khóc cười thế nao!


Năm canh
Có mấy canh sầu,
Năm canh
Ai biết hương màu thời gian?
Năm canh
Có một canh tàn
Trả màu xuân cho rỡ ràng lối xưa.


Ta còn xuôi ngược sớm trưa
Vẫn tin có một hương mùa phong quang
Và tin có một cung đàn
Ngày mai réo rắc giữa ngàn bến xuân.


Hồn sương khói
Tiếng đêm ngân
Nữa khuya thức giấc nghe tầng biển xa
Tuồng đời buổi chợ phù hoa
Nhân tình, Đạo nghĩa mới là còn nhau.


Chùa Kỳ Viên, South Dakota tháng 4 2017.


MẶC PHƯƠNG TỬ























READ MORE - NỬA KHUYA THỨC GIẤC - Thơ Mặc Phương Tử

CÓ CHIẾC LÁ NÀO BAY - Thơ Hoài Huyền Thanh


CÓ CHIẾC LÁ NÀO BAY

Có một bàn tay
hờ hững một bàn tay
có đôi mắt
trôi ánh nhìn phương khác
Còn nắm níu gì nhau
sao dặn lòng như thể
quên một thời yêu
một thuở bâng khuâng.
Liệu bao kỷ niệm có chịu dừng chân
Chào tiễn biệt một trời thân ái cũ
Thế thì hãy yêu nhiệt tình như thác lũ
Sao lại ngẩn ngơ nhìn phố xá lặng thinh
Sao lại mơ một đồng cỏ mông mênh
Đem biêng biếc trải dài trong nỗi nhớ
Nắng đâu úa vàng mà ve rền trước ngõ
Phượng chở mùa hè
Có chiếc lá nào bay ?!                 

HOÀI HUYỀN THANH                   
Thềm hạ, 2017








READ MORE - CÓ CHIẾC LÁ NÀO BAY - Thơ Hoài Huyền Thanh

Vĩnh Thông xuất bản tập tùy bút “Thong thả đi”



Vĩnh Thông xuất bản tập tùy bút “Thong thả đi”

Tập tùy bút “Thong thả đi” của Vĩnh Thông vừa được NXB Văn hóa Văn nghệ xuất bản tháng 4/2017, sách dày 148 trang khổ 12 x 19 cm. Đây là đầu sách thứ 5 của Vĩnh Thông, nhưng tác phẩm đầu tiên ở thể loại tùy bút. Trong “Thong thả đi” có gì?
Nếu bạn muốn tìm những tình yêu say đắm, những tổn thương nông nổi, những người thương, người mới, người cũ, người thứ ba, người thứ n… Xin nói rõ: trong “Thong thả đi” không có những điều đó.
“Thong thả đi” chỉ có tiếng kèn bíp bíp trên chiếc xe đạp của cụ già mưu sinh trong đêm, có những người bán hàng lưu động gồng gánh khắp các nẻo đường miền Tây, có ánh mắt giàn giụa của bà cụ khi nhận quà từ thiện, có những chuyến đò rong ruổi đồng bằng và lặng lẽ trôi trong ký ức, có những hoài niệm thời áo trắng lãng đãng như sương…
“Thong thả đi” đầy bụi bặm. Bụi của nắng gió Tây Nam suốt những cung đường đã qua chất đầy trên trang viết. Những dòng chữ xin được đưa bạn đọc đến với những vùng đất cằn cỗi, những phận đời thăm thẳm, những con người mà đến nay “không ai nhớ mặt đặt tên / nhưng họ đã làm ra Đất Nước” - như Nguyễn Khoa Điềm từng viết.
Tại sao lại là “Thong thả đi”? Khép lại trang sách, tác phẩm cuối cùng cũng là tên cho tập sách: “Thong thả đi”, để gởi gắm một thông điệp: “Đi kiểu gì tùy mỗi người, nhưng hãy đi với cái tâm thong thả”. Bởi, biết bao con người đang đi, nhưng được mấy người đi trong thong thả?
Đi đâu mà vội phong trần 
Sớm khuya cũng có một lần mà thôi
Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến NXB Văn hóa Văn nghệ đã nhiệt tình giúp đỡ tác phẩm được ra đời. Quý bạn đọc có nhu cầu tìm mua, xin liên hệ email: vinhthongts@gmail.com, tài khoản ngân hàng số 0151000544834 - Vietcombank chi nhánh An Giang. Giá bìa: 50.000 đồng. Rất mong được sự ủng hộ của các bạn!

READ MORE - Vĩnh Thông xuất bản tập tùy bút “Thong thả đi”