Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, May 23, 2017

THƯƠNG VỀ QUÊ MẸ - Thơ Vũ Trầm Tư

Tác giả Vũ Trầm Tư

Thương Về Quê Mẹ

Mây về đâu trắng như bông
Trắng như tóc mẹ bềnh bồng gió đưa
Cả đời một nắng hai mưa
Gánh rau chợ sớm, võng đưa giấc hè

Chim chuyền bóng lá bờ tre
Vườn cây rợp mát tiếng ve ru buồn
Cái thời biết nhớ, biết thương
Hương cau quê mẹ còn vương vấn hoài

Đường xưa nắng rớt gió lay
Thơm thơm mùi tóc hoa lài, hoa chanh
Cánh diều bay vút trời xanh
Hồn quê thấm đậm ân tình chưa phai

Đâu còn cái tuổi thơ ngây
Đường quê rợp mát bóng cây bên đường
Đâu còn hình bóng yêu thương
Nhớ về quê mẹ nỗi buồn nào nguôi

Còn nghe nhịp thở quê tôi
Dòng sông có chở những lời yêu xưa
Cánh cò lặng lẽ sau mưa
Mẹ đâu còn để chợ trưa con chờ

Vũ Trầm Tư
vutramtu123@gmail.com






READ MORE - THƯƠNG VỀ QUÊ MẸ - Thơ Vũ Trầm Tư

NẮNG TỚI - Thơ Hoa Nguyên

Tác giả Hoa Nguyên


NẮNG TỚI

Đêm tàn
nắng tới trẻo trong
gom mây
dỗ cỏ cây
đồng lúa xanh

Canh thâu
gió hú qua gành
đêm lùi bước
ngày tràn nhanh nắng vàng

Bên đời
chim hót rộn vang
ban mai hồ hởi
 vàng ươm nắng tới
mùa màng bội thu

                                 HOA NGUYÊN
                                          Phan Rang, NT
                                                  hoanguyenmt404@gmail.com


READ MORE - NẮNG TỚI - Thơ Hoa Nguyên

Hoa vườn nhà - Ảnh của Chu Vương Miện



 




 



 


 

READ MORE - Hoa vườn nhà - Ảnh của Chu Vương Miện

ĐIẾU VĂN LỄ CHUNG ĐIỆN CỐ MẪU - Ngô Văn Ánh


                Tác giả Ngô Văn Ánh



ĐIẾU VĂN LỄ CHUNG ĐIỆN CỐ MẪU
 
Việt Nam Quốc - Tuế thứ... niên,… nguyệt,… nhật.
Thừa Thiên…
Cô ai tử… đồng gia cốt nhục huynh đệ, tỉ muội, nam nữ, tử tôn, hôn tế, nội ngoại thiết cúng chung điện chi lễ hương linh cố mẫu thế danh… pháp danh…, sinh…, chung mạng… nhật,… nguyệt, …. niên. Hưởng thượng thượng thọ cửu thập niên tuế.

HỠI ƠI!    
Xuân huyên hữu hạn, nhật nguyệt vô thường.
Phong vân tụ tán, sơn nhạc tang thương.
Đau xé lòng con cháu,cạn khô dòng lệ sụt sùi tiễn mẹ  ra đi
Thiên đường mờ mịt
Cõi Phật xa xăm
Tổ tiên vẫy gọi
Mẹ già cỡi hạc bay xa!

NHỚ VONG LINH TỪ MẪU NGÀY XƯA
Chính gốc con giòng, cháu giống
Ái nữ Lê tộc đại tôn, cũng từng có danh có thế .
Thuở ấu thời bà ngoại sớm qui tiên
Ông chịu cảnh cha già con muộn
Tháng ngày côi cút gà trống nuôi con
Nhờ phước đức tổ tiên, trẻ mau ăn chóng lớn.

Tuổi xuân vừa chín - mười tám, đôi mươi.
Ông tơ bà nguyệt buộc chỉ xe duyên
Chú bác cô dì mối mai khuyên bảo
Mẹ thành dâu cụ Bộ nức tiếng cự gia, nổi danh hào phú
Phong lưu đệ nhất trong làng
Âu Tây đứng đầu hàng tổng.
Những tưởng cuộc đời từ đây thay đổi, bốn mùa vất vả vơi đi.
Nào hay phận số  hẩm hiu, quanh năm lận đận.
Tiếng thì có miếng thì không, quả là hữu danh vô thực.
Trăm công nghìn việc nhà chồng trút cả một đầu dâu trưởng.
Sao mai chưa tỏ vội dậy lo cơm nước thợ thầy.
Gà đã vào chuồng còn ngồi nhặt sắn khoai ngoài rẩy.
Một lòng phụng kính cha chồng
Thật dạ hiếu chăm nhạc mẫu
Lũ em chồng tuổi lớn, tuổi ăn
Tay chị trưởng lo toan mọi nhẽ.
Thịt thà cơm cá nhường em
Mắm nuối rau dưa phần chị.
Máu đầu chị đổ, bởi chú ba tính khí hung hăng.
Bụng không đủ bữa vì cô út cần người bón mớm.
Thật trọn đạo dâu hiền
Quả sáng gương chị thảo.
Miệng người người nói , mặc mẹ răng lưỡi thế gian.
Lòng mình mình hay, thây cha mép mồm trần tục.

THẾ MÀ
Trời  chẳng thương người.
Họa vô đơn chí.
Năm giặc Tây đổ bộ từ biển kéo vào, lửa cháy ngút trời, tiếng kêu dậy đất.
Xóm làng đang trù phú bình yên bỗng chốc thành tiêu điều xơ xác.
Pháp xả súng, chồng bị thương, chân què, ruột thủng.
Nhật cướp lương, con đói lã, da bủng mình teo.
Thương thay số mẹ gieo neo
Thân gầy chạy giặc gánh theo con, chồng!
Long đong khắp Hà Trung, Hà Trữ.
Lận đận vùng Phú Thứ, Phú Vang
Nương nhờ Hà Ốc, Vinh An.
Ăn xin  Mỹ Á, Nghi Giang, Nam Trường.
Trong cơn hoạn nạn tai ương 
Đọa đày thân mẹ đoạn trường ai hay?
Cơ đồ giờ đã trắng tay
Tảo tần mình mẹ dựng xây cửa nhà.

Nhớ thuở còn ba ban sáu thập
Khi nước hôm, khi nước sáng,lúc bến đình, lúc bến chợ mẹ chẳng vắng mặt buổi nào.
 Mua tôm bán lại chủ lò,  có đồng lời lãi để cho đỡ nghèo.
Tan chợ Cồn, chạy lên Mỹ Lợi, chạy suốt ngày kiếm ít đồng xu.
Chợ chiều Mỹ Á, lộn ngược Đông Am, giải nắng dầm mưa kiếm thêm chút vốn.
Vai gầy gánh nặng, kẽo kẹt quanh năm
Chân yếu đường xa gập ghềnh suốt tháng.
Nuôi con dại, gái trai đầy đủ, chăm lo từng giấc ngủ miếng ăn.
Đêm đông bên ướt mẹ nằm, con đau mẹ thức âm thầm năm canh.
Cả đời mẹ nhịn ăn ,nhịn mặc, chỉ những mong no đủ chồng con.
Cả đời mẹ chịu khó chịu thương, tâm hằng muốn gia môn hưng thịnh.

CHAO ÔI ! 
Chỉ một đôi quang gánh,mấy cái rổ, cái sàng mà dựng nên gia nghiệp
Có vài ba điểm chợ, dăm mớ cá, mớ tôm mà nuôi đàn con khôn lớn.
Nhà cửa tuy chẳng bằng ai, vẫn có chỗ gia tiên thờ phụng, hôm sớm vào ra.
Cháu con dù chưa hiển đạt, vẫn mang danh ông cử ông đồ, rạng rỡ tổ tông, mở mày mở mặt

HỠI ƠI !  
Công sinh thành dưỡng dục cao quá Thái Sơn.
Đức cưu mang bú mớm lớn hơn Đông Hải.
Xóm làng sau trước thủy chung, thân thích sớm khuya trọn đạo.
Gần chín chục mùa xuân tại thế, chưa xuân nào hưởng trọn niềm vui. 
Hơn bốn phần năm thế kỉ làm người,  chưa một lúc thảnh thơi đôi chút.
Bởi khó khăn kinh tế, lũ chúng con lo chạy gạo nuôi con,
Vì tha phương cầu thực, thiếu thời gian về chăm sóc mẹ già.
Trước linh sàng nghi ngút  trầm hương
Có xóm có làng có họ hàng thân thích phúng viếng phân ưu
Có tiếng mõ  lời kinh của đao tràng phát tâm cầu nguyện .
Ngày mai huyệt lạnh bãi tha ma, bỏ cửa bỏ nhà, rời xa con cháu.
Nắm đất cỏ khâu mẹ vĩnh hằng yên nghỉ!!
     
XÓT XA THAY!    
Lúc còn tại thế, con cháu để mẹ bữa đói bữa no.

XẤU HỔ THAY!    
Khi đã xuôi tay, lễ vật lại bày dâng la liệt.

Lễ Chung điện trầm hương nghi ngút, bát nước chén trà, mượn tiếng kệ lời kinh, nhờ phép phật siêu sinh tịnh độ.
Phút Tiến linh nghẹn ngào tiếng khóc. Con cháu gái trai giập đầu bái lạy. kính xin mẹ linh thiêng chứng giám..
Nước mắt chảy xuôi, lòng mẹ biển trời, hồn mẹ anh linh xin hải hà tha thứ.

                                                                       NGÔ VĂN ÁNH

READ MORE - ĐIẾU VĂN LỄ CHUNG ĐIỆN CỐ MẪU - Ngô Văn Ánh

CÚ ĐIỆN THOẠI BÌNH THƠ - Đặng Xuân Xuyến





CÚ ĐIỆN THOẠI BÌNH THƠ

Ông điện cho tôi, giọng rổn rảng:
- Này cậu! Mấy bài thơ mới của cậu hay lắm. Tớ vừa đọc, rất khoái. Lớp trẻ các cậu bây giờ viết nhanh, trực giác mạnh nên bọn tớ đọc thơ của lứa các cậu thích đấy, nhưng mà... nói thật, để hiểu được thơ của các cậu cũng mệt óc lắm.
Rất thật, tôi rụt rè:
- Vâng. Cháu cám ơn chú đã khích lệ. Nhưng... Chú cho cháu một vài lời cụ thể được không ạ?
Có lẽ, cũng rất thật, ông chậm rãi:
- Thơ cậu, tớ đọc có hiểu mẹ gì đâu mà cho ý kiến cụ thể.
Rồi ông cao tông giọng:
- Thơ của cậu thế nào ý. Đấy đếch phải là thơ. Kiểu như cái bài “Lan Man Và Chuyện Đàn Cừu”, với bài “Lan Man Và Chuyện Thằng Bạn”. Đúng là lan man thật. Sao lại lôi con Cừu vào thơ thế? Lại bình đẳng con Cừu với Con Người Việt Nam ta là thế nào? Cậu có biết hình ảnh con Cừu trong biểu tượng văn hóa là tượng trưng cho điều gì không? Là nô lệ! Là tầng lớp bị trị ngu đần và bạc nhược! Ở Việt Nam ta có Cừu không? Có nhưng không nhiều, rất hiếm, vì đấy là hàng “nhập ngoại” nên không thể là hình ảnh tượng trưng cho bất kỳ điều gì trong thực trạng văn hóa của người Việt Nam cả. Cậu dùng hình ảnh con Trâu, con Bò hoặc con Chó, con Lợn,... còn khả dĩ chấp nhận được phần nào... Đằng này lại là hình ảnh con Cừu. Hẳn cả một đàn Cừu. Đấy. Phi thực tế như thế mà cũng đưa vào thơ được. Mà... Sao lại “bạn rủ tôi về nhà nghe hát”? Sao không là bạn rủ tôi về nhà nghe nhạc cho nó sát với thực tế, mà cũng đậm đà chất thơ? Lại còn nửa đêm sợ tiếng thạch sùng, với những tiếng tờ lạch tạch? Rất yếu đuối, rất phi thực tế. Đàn ông đàn ang, ai lại sợ những con vật nhỏ bé, yếu ớt như con thạch sùng, con gián, con kiến? Đàn bà, con gái cũng không ai yếu đuối đến vậy. Đã thế, đêm hôm không lo ngủ, hoặc lo bảo nhau làm mấy cái chuyện sung sướng lại dựng bạn dậy để khoe nhiều tiền.... Kiểu... Rất chi là vô học. Ừ. Còn lan man, vô lý ở chỗ: Đang tả bạn thờ thẫn, man dại vì thèm tiền lại nhảy sang tả khuôn mặt bạn người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm với những khuôn nét vừa của thánh nhân, vừa của quỷ dữ. Xong, chốt câu “Tôi đã từng sợ ma” để hạ màn. Vớ vẩn. Sao lại sợ ma ở đây? Chả ăn nhập gì với nhau. Linh tinh. Dở oẹt. Tóm lại, đấy đếch phải là thơ. Là tản mạn mấy tiếng thở dài của mấy thằng dở người nửa đêm nửa hôm đếch biết làm gì nên rủ nhau làm mấy cái chuyện khác người, rõ ngớ ngẩn.
Rồi Ông cụp máy cái rụp.
Tôi thẫn người vì tràng giang những điều ông vừa nói.
Chưa kịp giãi bày một hai điều thì ông đã cụp máy nên thực lòng, tôi cũng hơi ấm ức.
Vươn vai, làm mấy động tác cho giãn xương cốt, lưu thông khí huyết, tôi lên giường chuẩn bị ngủ thì ông lại điện đến.
Tôi uể oải nhấc máy:
- Dạ, cháu nghe...
Ông giật giọng:
- Này. Tớ hỏi thật nhé. Cậu có hiểu những điều tớ vừa nói không?
Tôi nhát gừng, giọng buồn ngủ nhưng thật lòng:
- Dạ! Thật sự là cháu không hiểu ạ!
Ông cười ngất, rồi chậm rãi:
- Tớ biết cậu không có hiểu nhưng cứ hỏi để kiểm chứng nhận định của tớ chính xác thế nào. Thôi. Cậu nghỉ đi. Tớ cũng đi ngủ đây. Muộn rồi.

                                                  Hà Nội, 23 tháng 05.2017
                                                   ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - CÚ ĐIỆN THOẠI BÌNH THƠ - Đặng Xuân Xuyến

NÓI VỚI LÂM ANH... - Thơ Hoàng Yên Lynh





NÓI VỚI LÂM ANH...
                            
Quán nghiêng ghế lệch chiều tím muộn
Bạn đã đi rồi với gió mây
Tôi vẫn chờ ai chung rượu cạn
Kỷ niệm đong đầy sao đắng cay.
Nơi đây bạn viết bài thơ tiễn
Trả lại cho đời những ước mơ
Bao điều tâm nguyện đành dang dỡ
Vẫn mãi không tròn một ý thơ.
Bạn chẳng về đây cùng đối ẩm
Hỏi trời mây nước hỏi tri âm
Bá Nha đập vỡ đàn thương nhớ
Tìm bóng Tử Kỳ vọng cố nhân.

Nhà nghiêng mái lá bên sông
Bài thơ dang dỡ bềnh bồng  giấc mơ
Bao năm thao thức đợi chờ
Cố quê Quảng Ngãi khuất mờ chiều hôm
" Bao giờ về lại cố thôn
Vẫn ngây thơ trước nụ hôn em già..." *

Ba năm lang thang về cõi nhớ
Bạn còn chấp bút với tình thơ
Cát Tiên mờ ảo chiều sương núi
Một nửa vầng trăng bao ước mơ.
Chẳng ai rót rượu mời tri kỷ
Nắng chiều soi bóng chỉ mình tôi
Có bước chân ai từ xa vắng
Bạn về hay chỉ tiếng lá rơi.

              Hoàng Yên Lynh


*Thơ Lâm Anh

READ MORE - NÓI VỚI LÂM ANH... - Thơ Hoàng Yên Lynh

THÁNG NĂM ĐỎ NHỮNG MÙA PHƯỢNG CŨ - Thơ Nguyễn An Bình





THÁNG NĂM ĐỎ 
            NHỮNG MÙA PHƯỢNG CŨ

Khi từ giả áo xưa mùa hạ cũ 
Em đã quên nắng sớm nhớ mưa chiều
Ta bỏ lại tên mình trên ghế đá
Hóa kiếp dế mèn hát khúc phiêu diêu.

Nếu có thể làm nhánh rong phiêu bạt
Thỏa chút giang hồ lưu thủy hành vân
Hành trang mang theo một tà áo trắng
Bướm trắng tan trường rộn rã bước chân.

Nhốt chút gió trong bàn tay đở lạnh
Đường không xa sao mây xám chập chùng
Người bên dốc đồi sương buồn hiu quạnh
Ta đứng bên trời hứng cả bão dông.

Hãy nhủ lòng an nhiên đi em nhé
Dù lẻ loi trong một cõi đời xa
Bao cay đắng  trong cuộc tình vô lượng
Định mệnh đời mình lát cắt sát na.

Tháng năm đỏ một trời hoa phượng cũ
Năm tháng đi về bạc cả gió mưa
Nhớ tiếng ve rền  trên cây bàng thay lá
Và tiếng em cười nghiêng giữa nắng trưa.

                                    Nguyễn An Bình

READ MORE - THÁNG NĂM ĐỎ NHỮNG MÙA PHƯỢNG CŨ - Thơ Nguyễn An Bình

CHÚ ĐẠO ỔI - Truyện ngắn của Thủy Điền


       
                           Tác giả Thủy Điền



      CHÚ ĐẠO ỔI 

 Hơn hai tháng nay, cuối tuần nào mấy nhà lân cận cũng thấy thằng Khánh vác về nhà hai Carton nước ổi. Ai cũng ngạc nhiên và hỏi?
- Chú Khánh, bộ dạo nầy muốn làm ông Đạo Ổi sao mà toàn uống nước ổi không vậy chú ? Còn bia và rượu mạnh bỏ cho ai.
- Đâu có, thì trộn qua trộn lại cho vui. Bia, rượu mãi oải quá.

     Kể từ ngày sang Đức cho đến nay, nếu đem ra mà so thì thú thật chưa có ai làm việc nhiều giờ bằng Khánh. Không biết Khánh làm để phục vụ vào trường hợp gì thì cũng chẳng ai biết cả. Bởi, Khánh chưa bao giờ thố lộ. Phải nói Khánh cừ thật. Sáng sáu giờ thức dậy tới hãng làm việc cho đến bốn giờ chiều về, ăn vội, chạy đến MacDonalds làm suốt đến hai mươi bốn giờ khuya, về nhà ăn gói Mì gói, ngủ, sáng thức dậy đi làm tiếp, cứ thế từ thứ hai đến thứ bảy. Và, trọn ngày Chúa nhật là Khánh có mặt tại nhà hành Hong Kong từ mười giờ sáng cho đến hai mươi ba  giờ đêm. (Nói chung trừ những lúc đi ngủ, Khánh chẳng có một giờ nào rảnh rang như mọi người.

     Ai cũng bảo: Có lẽ, thằng Khánh nầy định cất nhà hay mua nhà gì đây. Trong nghi vấn, người ta cứ chờ mãi xem anh chàng nầy sẽ bao giờ thực hiện. Nhưng tiếc thay, cả hai mươi mấy năm nay có thấy hắn cất, mua cái gì đâu- rồi bắt đầu chuyền tai nói nhỏ, vậy là hắn giàu lắm, có một khối tiền.

     Bây giờ Khánh đã bốn mươi chín tuổi. Qua hai mươi tám năm làm việc, Khánh tự thấy sức khỏe mình yếu dần, nay bệnh, mai đau cứ đến thăm Bác sĩ liên tục mà vẫn không thấy thuyên giảm và Khánh đang tìm cách ngăn ngừa để khỏi xảy ra những điều đáng tiếc.

     Một hôm Khánh đọc được một bài văn của một Tác giả Việt ở Úc châu viết. Ông ta viết một bài truyện ngắn tản mạn vui, nửa đùa, nửa thật. Bài văn có một đoạn ngắn“ Nếu ai muốn khỏi bệnh và sống lâu thì hãy nên chú ý những điều kinh nghiệm của những nhà nghiên cứu về đời sống trên thế giới như sau „:
1- Theo người Đại Hàn mỗi ngày nên ngậm mười gram sâm Cao ly thì năm chục năm mới đến Bác sĩ một lần.
2- Theo người Ấn Độ mỗi ngày chỉ cần uống một lít nước ổi thì mười  năm mới đến Bác sĩ một lần.
3- Còn người Việt Nam thì đơn giản hơn, chỉ cần uống một cốc thuốc rầy là khỏi đến Bác sĩ luôn.

     Trong câu chuyện nửa đùa, nửa có lý. Khánh thấy ông nhà văn nầy nói nghe cũng được tai. Và, Khánh bắt đầu làm theo. Nhưng nếu thực hành như điều một thì tốn kém và khó ngậm vì đắng. Nên anh ta chọn điều hai vừa túi tiền và dễ thực hiện.

     Khi quyết định xong, Khánh chạy ra cửa hàng Việt nam tận trung tâm thành phố và đặt hàng. Ông chủ nhận, theo lịch trình cứ thế đúng cuối tuần là Khánh mang về nhà uống thay nước.

     Ròng rã hơn hai tháng nay, ngỡ mình bớt bệnh và trong tương lai sẽ hết bệnh. Nhưng rồi bao hy vọng đã tan tành theo mây khói. Cơn bệnh không bớt đi phần nào mà càng lúc càng tăng thêm và còn bị xóm giềng ghẹo trêu là ông Đạo ổi. Trong thất vọng, Khánh tìm đến một Bác sĩ chuyên khoa để tìm hỏi căn bệnh gầy còm của mình.

   Ngỡ Bác sĩ nói điều gì. Ai ngờ ! Bác sĩ bảo: Anh về bỏ bớt hai ca và ăn ngủ đầy đủ thì sẽ hết ngay. Khỏi cần mỗi cuối tuần phải ra tiệm Á châu vác è ạch mấy kết nước ổi về cho mệt. Và, xin nói thêm nếu anh không nhường bớt công việc cho người khác, dù anh có ngậm một ngàn tấn Sâm hay uống một vườn ổi thì cũng chẳng có tác dụng gì.

                                                                          Thủy Điền
                                                                          21-05-2017

READ MORE - CHÚ ĐẠO ỔI - Truyện ngắn của Thủy Điền

GIẤC MƠ THỨ TÁM: ÂN NGHĨA TIỀN KIẾP - Đặng Xuân Xuyến


         

GIẤC MƠ THỨ TÁM: ÂN NGHĨA TIỀN KIẾP

Mơ. (Đêm: 21/05/2017, sáng 22/05/2017) 
Một giấc mơ thật lạ.
Lại lững thững vào ngôi nhà với những nét cổ xưa, có mấy bụi tre đằng ngà, nằm ở phía bên trái cổng ra vào, và xa xa, nơi giáp với con đường làng gồ ghề, phía bên tay phải, là mấy bụi cúc tần xanh mướt... Mệt mỏi, tôi ngả lưng xuống phản. Đang thiu thiu thì hắn, người thanh niên dong dỏng cao, khuôn mặt trái xoan, nước da ngăm ngăm, đánh thức tôi dậy. Đưa cho tôi cốc nước nghi ngút khói, giục uống nhanh kẻo “mẹ về bắt gặp là em không được uống đâu.”. Định gạt đổ cốc nước, không uống, nhưng nghĩ sao tôi lại cầm, từ từ nhấp môi, uống. Thật lạ. Cốc nước nghi ngút khói mà uống vào lại thấy mát lạnh, rồi dương khí như chảy tràn khắp người, ấm nóng và sảng khoái. Hắn nhìn tôi, tủm tỉm:
- Biết nghe lời là tốt rồi. Không lo nữa. Camlộ sẽ bảo vệ em. Chợp mắt tí đi rồi trở lại nơi đó, không ở lại đây được đâu, mẹ sẽ trị tội thêm nặng đấy.
Tôi ngả lưng xuống phản. Rồi thấy mình lơ lửng, lơ lửng, bay phía trên một con đường. Tôi càng cố hạ thấp độ cao để xuống con đường thì càng hạ, con đường càng thấp xuống, như cố giữ khoảng cách giữa tôi và con đường không thay đổi. Giữa lúc chán nản, định buông xuôi, thì con đường bị ngắt làm đôi, rồi như có ma lực rất mạnh hút tôi xuống hố sâu phía dưới. Hốt hoảng, tôi vũng vẫy để bay lên nhưng càng cố càng bị hút sâu xuống. Nhìn con đường cao dần, xa dần, tôi bất lực, bật khóc... Bỗng một thanh niên, từ đâu lao đến lấy thân mình làm bệ đỡ, hất tôi bay lên mặt đường, rồi người đó cũng bay lên, đổ vật xuống cạnh. Cảm động, tôi rối rít cám ơn. Cậu thanh niên lạnh tanh trả lời:
- Ơn huệ gì. Nợ thì phải trả. Còn 6 lần nữa, ông ạ.
Hỏi tên tuổi, nhất định cậu ta không nói. Rồi cậu ta ghé lưng bảo tôi ôm cổ để cậu ta cõng, bay cho nhanh. Chừng dập bã trầu, đến một ngôi đền, cậu ta đặt tôi xuống, giục: - Anh vào lễ Mẫu đi. Rồi lao xuống hồ nước. Tôi hét to hỏi tên, cậu ta trồi lên mặt nước, búng tay ra 2 chữ ĐT, rồi lại lặn sâu xuống hồ.
Tôi lững thững vào đền lễ Mẫu.
Thật lạ, ở ngoài là ngôi đền rất nhỏ nhưng vào bên trong lại rộng lớn, càng đi càng hun hút, hun hút. Đến một gian thờ, rộng lắm, bên phải, bên trái, trước mặt, sau lưng đều là những ban thờ, với những tượng thờ không rõ là thờ Tam Tòa Thánh Mẫu hay thờ Đức Thánh Trần Triều. Tôi loay hoay, loay hoay không biết thắp hương ban thờ nào trước và khấn lễ ra sao thì một ni cô, quãng chừng 18, 20 tuổi xuất hiện, chắp tay trước ngực, nhìn tôi, rất khẽ: - “A Di Đà Phật! Mẫu tại tâm! Phật tại tâm! Phật trong ta! Ta trong Phật!”. Rồi bay lên không trung, biến mất.
Tôi ngồi xuống, chắp tay trước ngực, tư thế như niệm chú. Rồi thấy mình lại lơ lửng, lơ lửng bay đến một khu vườn, cây cối xum xuê, đầy hoa trái.
Đến một ngôi nhà cao nhất, to nhất, tôi hạ xuống.
Đón tôi là một cụ ông, râu tóc bạc trắng, ánh mắt sáng quắc. Cụ hắng giọng, e hèm vào phía trong:
- Cậu về rồi. Sao bay không ra nước nôi cho cậu?.
Một đám choai choai, bưng nước ra để tôi rửa mặt. Rồi pha nước mời tôi uống.
Nhìn xuống nền nhà, tôi giật mình vì ngôi nhà lơ lửng giữa không trung, không có nền. Hun hút bên dưới là chen chúc những người là người. Tôi căng mắt nhìn và nhận ra một nhóm 7 người trông quen quen, có cả nam cả nữ, cả già cả trẻ đang bị đánh đập dã man. Tôi chỉ vào cậu thanh niên bị đánh nhiều nhất, hỏi cụ già:
- Cậu miệng lệch kia phạm tội gì mà bị đánh dã man thế?
Cụ ông phẩy phẩy quạt, thủng thẳng:
- Hạn Song Hao, khởi đầu là cờ bạc bịp, lừa đảo, mới chỉ là khởi đầu, cậu ạ. Đại vận 10 năm, mới là năm đầu, tránh sao được quả báo!
Tôi hỏi:
- Có cách gì cứu không?
Cụ già cười:
- Khó lắm! Mệnh trời, cãi sao được!
Tôi gặng:
- Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Cụ vuốt râu, khà khà:
- Có đấy cậu ạ. Ngoài tích đức thì lợi dụng bản tính của Song Hao mà tát nước theo mưa, may giảm được họa chút ít.
Thấy cậu ta bị đánh đau quá, tôi đứng dậy, búng tay một cái, một luồng điện chạy thẳng xuống đánh tên cai ngục gục ngã. Cụ ông hốt hoảng giữ tay tôi, lắp bắp:
- Thiện tại! Thiện tai! Thiên cơ bất khả lộ! Thiên cơ bất khả lộ!
Vừa lúc đấy, cụ bà với khuôn mặt tròn phúc hậu lại xuất hiện. Giơ cao gậy, chỉ thẳng mặt tôi, quát:
- Phục sinh nhà mày! Ai cho phép trở lại đây! Có cút ngay không!
Rồi phang tới tấp.
Tôi vội chạy.
Và lại thấy mình đứng trong sân nhà, ở quê. Nhìn mấy cây đào bị bứng ra khỏi chậu, tôi cằn nhằn với anh Thắng:
- Năm ngoái để chết cây đào bích tiếc quá. Năm nay gây lại được 2 cây đào phai, không đẹp nhưng trồng để trừ tà, rước lộc, sao bác lại bứng cả ra ngoài như thế?
Anh Thắng cười:
- Cây đào bích chết là do chú. Cây đang xanh tốt, chú về nghỉ cuối tuần, lại trách anh để ũng nước nên đào mới bị chết. Tuần sau y rằng cây đào bị chết. Cây khế cũng thế. Anh quên tưới nước nên cây bị khô, héo. Tưới nước lại, cây bắt đầu nảy mầm thì chú về, trách anh để chết cây khế quý. Y rằng, tối chủ nhật chú lên Hà Nội thì thứ 2, mấy mầm khế tự dưng héo, cây khế chết thật. Mà anh thấy chú lạ lắm. Cây bưởi mấy năm không ra quả. Chú đe không ra quả chú sẽ chặt thế là năm ngoái đậu được mấy quả, năm nay quả sai trĩu cành.
Tôi cằn nhằn:
- Em đang nói 2 cây đào phai và thêm cây sung kia nữa. Sao bác lại bứng ra khỏi chậu thế.
Anh Thắng gắt:
- Chú hay nhỉ. Cây thì chậu vỡ anh chưa thay được chậu. Cây thì để trồng trong chậu không hợp lý nên anh bứng ra, đợi kiếm được chậu hợp với cây thì thay. Chú toàn thắc mắc thừa.
Đang định to tiếng với anh Thắng thì cụ bà xuất hiện. Chống gậy đứng đầu cổng, ngắm nghía mấy cây cảnh, vẻ vừa ý, cụ gật đầu rồi nhìn tôi, bảo:
- Phục sinh nhà anh! An phận mà ở lại đây chứ còn bén mảng trở lại chốn đó là tôi đánh anh què chân đấy.
Nói xong. Cụ biến mất.
Tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ: 05 Giờ 15, ngày 22 tháng 05 năm 2017.
Ghi lại giấc mơ để ngẫm xem sao.

                                               Hà Nội, sáng 22 tháng 05.2017
                                                      ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - GIẤC MƠ THỨ TÁM: ÂN NGHĨA TIỀN KIẾP - Đặng Xuân Xuyến