Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, October 21, 2017

TÌNH GỞI CỐ NHÂN - thơ Trúc Thanh Tâm

  


 TÌNH GỞI CỐ NHÂN

 Không khí vẫn còn áp thấp
 Mưa dầm từ chiều hôm qua
 Sáng nay thấy vàng hoa Cúc
 Yêu người ngày đó, đã xa

 Bây giờ, tháng mười sắp hết
 Thời gian, mấy chục năm trôi
 Kỷ niệm xa tầm tay với
 Vườn xưa, cổng đã khép rồi

 Em về một mình đếm bước
 Con đường vẫn tím bằng lăng
 Giọt nắng cuối ngày đã tắt
 Đêm đầy tiếng hạc trong trăng

 Ta nghe thời gian gõ nhịp
 Một mùa nhan sắc tàn phai
 Ngậm ngùi sống qua ải khổ
 Tạ tình ai sẽ khóc ai
 
 Tình yêu sợi dây oan nghiệt
 Trói ta trọn kiếp làm người
 Xa nhau đau rồi mới biết
 Trên từng cây số, tình ơi ! 

  Tháng 10/2017 
 TRÚC THANH TÂM
 (Châu Đốc)
READ MORE - TÌNH GỞI CỐ NHÂN - thơ Trúc Thanh Tâm

NGƯỜI QUÉT THỜI GIAN - truyện ngắn của Ursula Wills-Jones - bản dịch của Nguyễn Khắc Phước

 

NGƯỜI QUÉT THỜI GIAN

Nguyên tác: The Time Sweepers của Ursula Wills-Jones đăng trên eastoftheweb.com.
Bản dịch của Nguyễn Khắc Phước.


Có thể bạn chưa từng quen biết những người quét thời gian. Người quét thời gian là người quét tất cả thời gian bị mất và lảng phí. Bạn không thể thấy họ được đâu cho dù bạn đang ở nhà ga xe lửa và nghĩ là mình thoáng thấy ai đó, có lẻ là người quét thời gian, đang lau chùi gần cái ghế dài nơi bạn đang ngồi. Giả sử bạn thấy họ, có thể đó là một người gầy ốm, xanh xao, dáng vẻ chăm chỉ, tay cầm chổi và cây lau nhà. Đàn ông thì mặc đồ lao động áo liền quần, phụ nữ thì mặc váy lỗi thời bằng vải tuýt thô và quấn khăn trên đầu.
Người quét thời gian có mặt bất cứ nơi đâu mà thời gian đang bị đánh mất hoặc lảng phí. Bao giờ cũng có vài người ở ga xe lửa, ít nhất cũng có một người ở phòng phẩu thuật của bác sĩ. Người chờ đợi quá lâu để cầu hôn đến nỗi tóc bạn gái mình đã bạc có thể có người quét thời gian riêng cho mình luôn ở bên cạnh. Người phụ nữ đã ba mươi lăm năm làm việc phát ngán trong một đại lý bất động sản, ước mơ mở một cửa hàng bán hoa, khiến cho người quét thời gian ở bên hàng xóm thở dài, và kiếm một cái xẻng hốt rác to hơn.
Bạn không nên thương hại những người quét thời gian, cho dù họ làm công việc tầm thường: họ không bao giờ đau ốm, đừng lo rằng họ chọn sai nghề, và có điều kiện làm việc tuyệt hảo, mặc dù không ai biết họ làm gì để giải trí. Họ thích những ngày ngân hàng nghỉ việc, vì lúc đó hình như có nhiều thời gian hơn ngày thường. Vào dịp Lễ Giáng Sinh và năm mới, người quét thời gian có một tuần nghỉ ngơi. Khi trở lại làm việc vào đầu tháng Giêng, họ phải xử lý một đống thời gian to tướng đã đánh mất, lảng phí, đó là lý do tại sao tháng Giêng dài hơn những tháng khác.
Người quét thời gian lâu nay bao giờ cũng hiện diện, dù cuộc sống hiện đại đã tạo nên thời gian bị lảng phí ở những nơi đông người lớn đến nỗi trong đó có vài nơi mà người quét thời gian bắt buộc phải công nghiệp hóa hoạt động của họ, mua một số xe nén chuyên dụng tương tự như xe của công nhân vệ sinh. Họ dùng xe này ở những nơi cần phải thu gom nhiều nhất, ở nhà tù hay ở khu mua sắm, ở hai nơi đó, thời gian bị lảng phí giống như thủy triều có thể dìm ngập ngay cả những người lành nghề tận tụy nhất.
Giả sử bạn hỏi một người quét thời gian, họ sẽ cho bạn biết một điều đáng ngạc nhiên: thời gian vui chơi giải trí không phải là thời gian lảng phí. Đang lau chùi trong một văn phòng lớn ngập ngụa buồn tẻ đến choáng váng, người quét thời gian đi thẳng qua người phụ nữ đang đọc tờ quảng cáo ngày nghỉ dưới bàn, mãi mê nghiền ngẫm hình những bãi biển nhiệt đới. Họ sẽ bỏ qua bàn tiếp theo, nơi người đàn ông đang thích thú tự hỏi bà mẹ vợ mặc đồ sao mà trông như là khỏa thân, và dừng lại ở bàn của người thanh niên đang đếm từng phút và chán ngán từng giờ.
Có thể bạn sẽ ngạc nhiên khi biết thời gian bị lảng phí sẽ ra sao khi nó được lau chùi sạch sẽ. Đừng bao giờ sợ, người quét thời gian là người tái chế nhiệt tình. Thời gian lảng phí được thu gom, chất vào nhữg côngtenơ to tướng, chuyển đến cảng Liverpool, chất lên tàu thủy, chở sang Ấn Độ. Ở đó, trong một khu công nghiệp đầy bụi bặm, nó được làm sạch, phân loại và xếp hạng. Thứ thời gian bị nhiểm độc nhiều nhất – dư lượng của những cuộc đàm phán hòa bình thất bại, bỏ tù người vô tội, những cuộc hôn nhân độc địa, được gạn ra và bỏ vào thùng để chôn ở một căn cứ quân sự không còn sử dụng. Ở đó, phải mất hai hoặc ba thế kỷ để nó phân hủy, và trở thành vô hại.
Thứ thời gian còn lại – sinh ra bởi những cuộc hội họp buồn chán, những cuộc hẹn bị lỡ, những chuyến xe buýt trể, những buổi tối vô vị ở rạp hát vì phải xem một vở kịch tồi - được làm sạch, chất lên tàu thủy và chở đến khu chế xuất công nghiệp Quảng Châu. Ở đây, nó được nén chặt, lưu kho, và chờ tái phân phối. Khoảng chừng hai mươi phần trăm được đưa thẳng đến các nhà máy ở khu chế xuất, nơi có tỷ lệ năng xuất cao nhất thế giới. Một phần tư được chính phủ Trung Quốc mua bằng đô-la tiền mặt. Mười phần trăm của phần cô đặc nhất được bán cho phòng thí nghiệm vật lý học nghiên cứu các hiện tượng, phản ứng ở nhiệt độ thấp ở California. Khoảng chừng hai mươi phần trăm được bán riêng cho những khách hàng tư nhân giàu có, những lão già giàu nhất vừa cưới được những cô vợ trẻ đẹp.
Tuy nhiên, những người quét thời gian không làm việc đó vỉ lợi nhuận. Tiền kiếm được từ những giao dịch này trả cho những họat động của họ bao gồm máy hút, bao bì, áo quần lao động và việc chuyên chở. Phần còn lại được phân phối cho những mục đích tốt. Không ai nhận thêm thời gian phải điền vào đơn xin hay yêu cầu một khoản trợ cấp. Tất cả đều không biết họ đang được trợ giúp. Một trong những người hưởng lợi là một nhà khoa học tiều tụy và mệt mỏi trong một phòng thí nghiệm công cọng tồi tàn ở ngoại ô Novosibirsk, người sẽ tìm ra thuốc chủng ngừa bệnh sốt rét. Một người khác là cô gái điếm trong khu ổ chuột ở Nairobi, phải nuôi dưỡng mười bảy đứa trẻ, và mặc dù hai mươi năm trong nghề vẫn chưa bao giờ đau ốm. Một phần ba dành cho anh tài xế tắc-xi người Ấn-Độ sống trong một căn hộ chật hẹp ở Toronto, vừa kiếm tiền để gởi về nhà nuôi bà vợ đau ốm và các con, vừa viết một cuốn sách mà về sau được công nhận là cuốn tiểu thuyết vĩ đại nhất của thế kỷ.
Không phải tất cả những ai nhận được sự hào phóng của người quét thời gian đều là con người. Cách Timbuktu chừng bốn mươi dặm, một nhà thờ Hồi-giáo thời trung-cổ, bị cát chôn vùi, được chuyển giao khoảng mười năm một lần. Một nơi nào đó dưới đáy biển Aegean, một chiến thuyền của người Troia được bảo quản thần kỳ trong bùn. Tương tự như vậy, những người quét thời gian cũng tặng một ít thời gian cho một ngôi đền ở Mexico, và bảo quản một kho báu của kẻ cướp từ Thời-kỳ-đen-tối trong một đầm lầy ở Galway.
Một khoảng thời gian từ thiện được giữ lại cho các tình huống khẩn cấp, cả nhỏ và lớn. Nó được thả xuống bằng dù trong những lúc tuyệt vọng, và đã tạo điều kiện cho những thỏa thuận hòa bình, thay đổi cuộc chiến, và cho phép nhiều người cha kịp đến phòng sinh.
Những người quét thời gian, đúng như bản chất của họ, thích gọn gàng và trật tự. Họ muốn loài người phải suy nghĩ về việc lảng phí thứ quý giá này, nhưng không hy vọng điều đó sẽ sớm xảy ra.
Chẳng có bài học đạo đức nào trong truyện này. Chỉ là nếu bạn định vứt thời gian của bạn, thì xin nhớ rằng có người phải nhặt lại.


Ghi chú của người dịch:

.Novosibirsk: một thành phố ở Nga.
.Toronto: thành phố lớn nhất của Canada.
.Timbuktu: một thành phố ở Mali.
.Biển Aegean: thuộc Địa Trung Hải
.Troia (còn có tên là Troy): một thành phố thời cổ Hy Lạp, được nhắc đến trong truyện Iliad, bộ thơ anh hùng ca cổ Hy Lạp được coi là của Homer.
.Thời–kỳ-đen-tối: thời kỳ suy thoái sau sự suy tàn của đế chế La Mã.
.Galway: một thành phố ở Cộng hòa Ireland



READ MORE - NGƯỜI QUÉT THỜI GIAN - truyện ngắn của Ursula Wills-Jones - bản dịch của Nguyễn Khắc Phước

THU LẠNH - Thơ Đặng Xuân Xuyến





THU LẠNH

Người đã đi rồi, đi quá xa
Bỏ ta ở lại với quê nhà
Hôm nay về lại thăm làng Đá
Ngơ ngẩn chiều tà ta với ta…

Giếng nước còn trong, bậc đã rêu
Chênh chao chiều vọng tiếng cu gù
Tháng chín thôi mà... sao đã lạnh
Thu vàng vồi vội rải nắng hanh.

Ừ, trách gì đâu, chỉ nhớ thôi
Người đi thì cũng đã đi rồi
Nào ai biết được duyên mà đợi
Mây tím lưng trời, thôi, cũng thôi.

Hà Nội, chiều 20 tháng 10.2017
      ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - THU LẠNH - Thơ Đặng Xuân Xuyến

BỂ DÂU, CÒN ĐÓ NỖI NIỀM, KẾT THÂN - Thơ Tịnh Đàm


  
              Tịnh Đàm



BỂ DÂU
(Thân tặng bác G.T.Diệp)

Từ anh dâu bể cuộc đời
Về nghe day dứt một thời trắng tay
Buồn kia và nỗi đau này
Cứ theo năm tháng vơi đầy khôn nguôi
Từ anh lặng lẽ bên đời
Trả yêu thương lại cho người trót vương
Mộng chìm, ánh mắt mờ sương
Vẫn đi chưa hết dặm đường nhân gian !


CÒN ĐÓ NỖI NIỀM.

Lối buồn, dẫn bước ta đi
Tìm trong xa vắng chút gì để vui
Phải chăng những nỗi ngậm ngùi
Sẽ quên cùng với Ngọt bùi em trao ?!?



KẾT THÂN

Lạ quen cũng nở nụ cười
Tôi đang cùng với mọi người kết thân
Buồn vui trên bước đường trần
Sẻ chia có được, xoá dần nỗi đau
Ơn đời, xin giữ cho nhau
Mối duyên gặp gỡ trước, sau đẹp tình.

                                   Tịnh Đàm
                          (Hóc Môn, TP. HCM )

READ MORE - BỂ DÂU, CÒN ĐÓ NỖI NIỀM, KẾT THÂN - Thơ Tịnh Đàm

NHỮNG NÀNG TIÊN QUẢNG TRỊ - Thơ Châu Thạch


    
         Nhà thơ Châu Thạch


NHỮNG NÀNG TIÊN QUẢNG TRỊ
                                   
Huế, Sài Gòn và thủ đô Hà Nội
Tôi đã từng bươn chải sống nhiều năm
Biết bao nhiêu người đẹp tựa trăng rằm
Và diễm lệ như hoa quỳnh hoa cúc.

Những mỹ nữ vừa xinh vừa hiền thục
Song hỏi lòng sao chẳng thấy mình yêu
Để một ngày lạc đến xứ “buồn thiu”
Tôi say đắm những nàng tiên Quảng Trị.

Những nàng tiên có tâm hồn thâm thúy
Buồn mông lung trong ánh mắt lạ kỳ
Bước dịu dàng con phố nhỏ em đi
Và thỏ thẻ tiếng vàng rơi quyến luyến. à

Những cô gái có tâm hồn thánh thiện
Kín then cài, khó mở cửa vườn thiêng
Đượm tinh hoa tích tụ của một miền
Nhiều tinh túy nhưng cũng nhiều khổ lụy.

Những cô gái, những nàng tiên thùy mị
Vừa mộng mơ vừa thực tế vô cùng
Sống chung tình giản dị giữa đời chung
Đầy đủ nét công dung và ngôn hạnh.

Hồn tĩnh lặng bóng Cổ Thành đêm quạnh
Tình lung linh non Mai Lĩnh đầy trăng
Chứa yêu thương huyền mộng bến cung hằng
Và ẩn nhẩn như dòng sông Thạch Hãn.

Tôi dừng bước sống quãng đời thanh thản
Những tháng ngày cẩm tú đẹp như mơ
Những tháng ngày tôi viết được thành thơ
Một xứ lạ, quê nghèo nhưng hạnh phúc.

Nay xa cách trong tôi hồn Từ Thức
Vương vấn hoài như đã trãi trăm năm
Chốn trần gian tưởng nhớ một đêm rằm
Và nuối tiếc cả vùng trời thuở trước ./.

                                    Châu Thạch

READ MORE - NHỮNG NÀNG TIÊN QUẢNG TRỊ - Thơ Châu Thạch

MÙA HẠ CUỐI (1) - Tập thơ của Phan Dương Thy




MÙA HẠ CUỐI
                                                                                
Lời tựa

Tôi chỉ là người yêu và đam mê thơ từ thuở thiếu thời, khi cảm xúc trỗi thức thì viết ra! Tập thơ này là những dòng tri ân về cha mẹ, gia đình, thầy cô; sự rung cảm đầu đời của tuổi mười lăm, mười bảy và lòng biết ơn sâu nặng với những trái tim yêu thương; kỷ niệm trong lành về tình cảm thầy trò, bè bạn quê hương về một thời gian khó; sự trân quý với miền đất thân yêu mà mình đã chọn làm quê hương thứ hai qua bốn mươi năm gắn bó và ba mươi bốn năm sống trọn vẹn với nghề! Tôi chưa bao giờ là nhà thơ, nên sự vụng nghề và non tay là điều khó tránh khỏi! Người làm thơ chỉ mong ghi lại tất cả những cảm xúc, tình cảm chân thành về một miền đất và ngôi trường mà mình đã tin yêu gắn bó!

Được sự giúp đỡ, động viên của người thân, bạn bè, đồng nghiệp và các em học sinh cũ thân yêu, nhân dịp kỷ niệm bốn mươi năm thành lập Trường Trung học phổ thông Đức Linh (27/5/1977-27/5/2017), ba mươi bốn năm hành và chuẩn bị giã từ nghề dạy học, xin được ra mắt tập thơ Mùa Hạ Cuối như một sự tri ân.

Tập thơ này có thể xem như món quà kính tặng người thân, bạn bè, đồng nghiệp và cựu học sinh Trường THPT Đức Linh trong những lần họp lớp, họp khối, Hội trường. Mùa hạ cuối là mùa của một đời học trò và một đời thầy lưu dấu những kỷ niệm của một thời đẹp nhất! Xin chân thành cảm ơn sự động viên giúp đỡ của các bạn Hoài Hương, Đỗ Ký, Kiều Phan, Văn Minh, Nguyễn Anh Dân và các em cựu học sinh để tập thơ được xuất bản đúng như mong ước!

Xin trân trọng cám ơn!

PHAN DƯƠNG THY
                                 
THẦY ƠI!
   (Tiễn biệt Thầy Phạm Chí Dũng) 

Lớp em họp mặt đây rồi,
Bốn mươi hai đứa tả tơi, bàng hoàng!
Niềm đau xé nát tim gan,
Trời xanh có thấu nỗi oan khuất này!
Thu qua họp lớp đón thầy,
Vui sao thầy hát Sunday (1) nắng tràn!
Sân trường, đỏ phượng nắng vàng,
Ba tám năm - Mộng dở dang mấy lần!
Đức Linh, đỏ bụi đường trần,
Một thời tuổi trẻ dừng chân gọi đò!
Hàm Tân, trắng cát ươm mơ,
Trồng người, Thầy lại nhả tơ quên mình!
Thế là trút mọi ưu phiền,
Thế là gạt hết truân chuyên một đời!
Từ nay, chối mọi gọi mời,
Từ nay, bỏ hết những lời thị phi!
Từ nay, cõi mộng Thầy đi.
Tha hồ Thơ - Rượu ngại gì cô ngăn!
Từ nay, thoát nghiệp dương trần,
Hữu Loan, Quang Dũng, Kim Lân đón mời…
Thầy đi rồi, Quảng Ngãi ơi!
Sông Trà, núi Ấn cũng chơi vơi lòng!
Thầy đi Đá Dựng (2) gương trong,
Trung thực, cao khiết mênh mông bóng tùng!
Khoan thai, dí dỏm, ung dung,
 n tình, thắm thiết mà không nặng lời!
Thầy đi rồi, Hàm Tân ơi!
Đại dương quặn sóng dậy trời Đức Linh!
Thầy đi để lại bao tình!
Người thân, bè bạn, học sinh ngậm ngùi!
Đời người đến đó thì thôi!
Sinh rồi lại hoá về nơi vô thường!
Thầy đi rồi biển Đồi dương (3),
Kê Gà(4) thắp ngọn hải đường cõi tiên!
Tiễn thầy bao lứa trò hiền,
Bắc-Nam-Trung: cả ba miền yêu thương!
Cúi đầu thành kính dâng hương,
Cầu hồn siêu thoát Thiên đàng sớm qua!
19/03/2012
-------------------------------------------
(1) Sun day: chủ nhật, ca từ trong một bài hát tiếng Anh.
(2), (3), (4) Những địa danh của tỉnh Bình Thuận.



VỀ LÀNG

Bạn học ngày trước nay còn đâu?
Gặp lại người thân bước chân tất tả.
Dăm đứa trẻ ném ánh nhìn xa lạ,
Người thân ai, ở tận xứ mô về?

Cái rét hanh hao, nứt nẻ tái tê,
Cha khô khốc dậm bùn ruộng cấy.
Mẹ cầm cập đôi bàn chân run rẩy,
Hạt thóc gầy xanh xám luỹ tre thôn!

Tôi xa làng từ thuở bé con,
Chiến tranh, đạn bom, napan, thuốc độc...
Cả mấy làng chỉ mình tôi đi học,
Bao trẻ con đều lấy làm gương!
 
Vất vả bao năm hăm hở ra trường,
Làm việc hết mình đồng lương còm cõi.
Muốn về thăm quê thấy mình có lỗi,
Cô bác nghèo đầm bóng phía hoàng hôn!
 
Mỗi bận về ray rứt lại dày hơn,
Tay trắng và thơ dâng làng thứ tội.
Cơm áo mẹ cha ơn làng vời vợi,
Hơn nửa cuộc đời chưa trả nghĩa sâu!
 
Thà như ngày xưa làm đứa chăn trâu,
Bẻ bắp, hái cà được làng thứ tội.
Bao tướng tá về làng đều vội,
Để một mai quá cố lại nhờ làng!
1997


CHIA TAY MÙA HẠ CUỐI

Mai không em, sân trường tắt nắng,
Giận hờn chi nữa để mưa rơi.
Phượng buồn rũ tóc hoa đỏ lặng,
Ve thôi rả rích vắng em rồi!
                       
Chưa kịp trao nhau lời hẹn ước,
Thời gian vỗ cánh vút qua đời.
Vội vả trao nhau dòng lưu bút,
Nỗi buồn chùng xuống nước mắt rơi!
                         
Chưa đến tháng năm, trời đầy sắc hạ,
Lòng như ôm trọn cả mùa hè.
Cơn mưa đổ tưởng đời mình nghiêng đổ,
Xối vào lòng bao nỗi tái tê!
                         
Mai không em, căng phồng nỗi nhớ,
Mọi góc trời đều cảm thấy cô đơn.
Trường lớp, thầy cô sẽ thành chuyện cũ,
Áo trắng từ nay trắng nỗi buồn!
                        
Một lần đi, một lần xa cách biệt,
Thời gian cày lên mảnh đất âu lo.
Vẫy tay chào rồi xa mải miết,
Áo trắng ơi còn nhớ thuở học trò?


                           Hạ 1997

Phan Dương Thy
duongthy@thptduclinh.edu.vn
READ MORE - MÙA HẠ CUỐI (1) - Tập thơ của Phan Dương Thy

MẶC NIỆM MỘT CUỘC TÌNH - Nhạc: Mai Hoài Thu - Thơ: Mặc Khách - Ca sĩ: Đông Nguyên

READ MORE - MẶC NIỆM MỘT CUỘC TÌNH - Nhạc: Mai Hoài Thu - Thơ: Mặc Khách - Ca sĩ: Đông Nguyên

SÔNG TRONG PHỐ - thơ Trúc Thanh Tâm


  
 
SÔNG TRONG PHỐ

 Tôi đi trong chiều nắng nhạt
 Cố hương xa cuối con đường 
 Cám ơn chiếc cầu tre nhỏ
 Chiếc cầu mang nặng đau thương

 Quê hương có đường bươm bướm
 Tan trường áo trắng bay bay
 Lâu rồi tôi không được thấy
 Tóc dài em thả nghiêng vai

 Bình minh đâu đây chim hót
 Như mừng sinh nhật đời ta
 Trăm hoa nở trên nhánh khổ
 Thời gian như cũng chợt già

 Hãy cứ yêu người để sống
 Thiên đường địa ngục trong ta
 Tìm đâu cho thêm phí sức
 Lạc vào địa võng thiên la

 Nói chung quê mình rất đẹp 
 Tình yêu tươi sắc hoa hồng
 Đau buồn, cho tôi nói thật
 Mưa dầm phố lại có sông !

 TRÚC THANH TÂM
 (Châu Đốc)
READ MORE - SÔNG TRONG PHỐ - thơ Trúc Thanh Tâm

ĐAU TÌNH - Thơ Trương Thị Thanh Tâm


ĐAU TÌNH 
               
Lỡ yêu người có vợ con 
Thôi thì mong chuyện sắt son làm gì!
Trăm năm... đã lỡ xuân thì 
Mười lăm, mười tám, yêu rồi lại xa 

Trãi đi bao cuộc căn qua 
Tình yêu đã chết, ngã ba hôm nào 
Một lần lỡ nhảy qua rào 
Thôi thì, duyên nợ tầm phào cố quên 

Tình yêu trôi nổi lênh đênh 
Một lần hụt hẫng, mông mênh đất trời 
Bây giờ nhìn lại buồn thôi 
Gặp chi lần nữa, người ơi nhuốm sầu 

Duyên trao, lời chuốt ngọt ngào 
Sông chia nhiều nhánh, tình nào cho tôi?
Ân tình sao nỡ xẻ đôi 
Tội thân cho kẽ nhớ ai... đau tình!
            Trương Thị Thanh Tâm 
                         Mỹ Tho


READ MORE - ĐAU TÌNH - Thơ Trương Thị Thanh Tâm

XƯƠNG RỒNG, TỈNH VÀ ĐIÊN, TRỞ VỀ - Thơ Chu Vương Miện



Nhà thơ Chu Vương Miện



XƯƠNG RỒNG

nhân tình chả còn, còn nhân bánh
chút đậu xanh chút mỡ chút hành
miệng nhai tóp tép xuôi xuống bụng
chán cực hình hai chữ anh em
thôi nhắc làm gì tro dĩ vãng
mà giờ đây rán mỡ ra sành
chu đi theo chu, ngựa đi theo mã
quốc lộ thênh thang cứ thế lâm hành
ngồi chò hõ bên nồi trà tượng ẩm
mà sòng đời sao cứ mãi mầu đen
gió rét căm căn mùa sương muối
xức cù là mạc phu sao chửa ấm lòng ?
Y như Thế Lữ, anh đường anh tôi đường tôi
ba chìm bảy nổi, nỗi long đong
chả mưa mà chỉ toàn gió hú
thổi thốc vào nhau cái gập ghềnh
ừa nhỉ nhưng mà còn nhân ngãi
chả lẽ bóp hầu nhận cổ xuống sông
em đi sao mà chưa ngoái lại
đằng sau lưng toàn một dãy xương rồng

60 năm cuộc đời
ngắn dài cũng chỉ bấy nhiêu thôi ?
có anh số khổ than van mãi
có anh sướng quá suốt năm cười ?
có anh lơ đãng mua vé số
trật hoài nhưng cũng cố cầu vui ?
có anh mong chết cho thoát nợ
có anh đi tàu suốt quên đời ?

ta nhòm sau trước nhòm tất cả
có gì đâu ? mà khổ thân tôi ?
hư ảo vẫn cái trò hư ảo
mù sương lãng đãng hạt mưa rơi ?



TỈNH VÀ ĐIÊN

còn tiền thời tỉnh
cạn tiền thời điên ?
lý đương nhiên

thằng điên cởi truồng chả ma nào coi
con tỉnh cởi chuồng 
múa sexy phải mua vé chợ trời
chợ đen

thời và thế 
thế và thời
ngồi lỳ giống con gà toi ?

quan làm chủ
dân làm đầy tớ
năm nào cũng bị lũ

con chim đậu 
con chim bay
con trên bầu tròi
con trên nhành cây

con bò kéo xe 
con bò xe kéo
mệt quá chết queo ?

con mèo đực
con mèo cái
đang đêm leo lên nóc nhà
chọc phá cắn nhau
kêu oai oái

trẻ chêt
già chết
chả có ai sống mãi

trừ rắn lột ?


TRỞ VỀ

có con chim khóc trên rừng sim
tím, lá giữa rừng bịn rịn lìa
cây,  đêm chầy nay đó mai đây
đâu như tảng đá mướt đầy những 
rêu,  thác nước chẩy đều đều năm
tháng,  hoa lan chùm buông cạn chân
non, dẫu cho gan héo đá mòn
nhành cây sim tím vẫn còn thướt
tha,  ta du tử đi qua đi 
lại,  miền đồng bằng cỏ dại lùm 
tre,  một mai mạn ngược sơn khê
ta đi rồi lại lộn về như
xưa, này mái lá giấc trưa còn
đó, tiếng sáo diều bản đó chuyển
qua, một đời ta vẫn là ta
quê cha vẫn đó rừng hoa vẫn
rừng, nay đôi ngả nửa vòng trái 
đất, vẫn quê mình lẩn quất đâu
đây, dù cho trôi trọn kiếp này
kiêp sau xin sẽ làm mây trở 
về

CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - XƯƠNG RỒNG, TỈNH VÀ ĐIÊN, TRỞ VỀ - Thơ Chu Vương Miện

THU HÀ NỘI - Thơ: Đinh Tấn Phước - Nhạc: Thu Thủy - Ca sĩ: Lê Minh Tuấn

READ MORE - THU HÀ NỘI - Thơ: Đinh Tấn Phước - Nhạc: Thu Thủy - Ca sĩ: Lê Minh Tuấn

BÁI ĐỀ MINH MẠNG VƯƠNG LĂNG - Nguyễn Phúc Vĩnh Ba



Chúng tôi vừa được nhà văn - nhà Hán học Nguyễn Phúc Vĩnh Ba gởi tặng tập sách TRỌNG NHÂN THI TẬP, gồm 68 bài thơ chữ Hán luật Đường và một số câu đối.

Đây là một tác phẩm thơ chữ Hán rất hiếm trong thế kỷ 21 này vì người rành chữ Hán hiện nay ở nước ta  chẳng có mấy vị, người sáng tác thơ bằng chữ  Hán lại càng ít hơn.

Mặc dù tác giả thuộc Hoàng tộc nhưng chủ đề tập thơ không phải chỉ để ca ngợi công đức các Vua Nhà Nguyễn mà dành phần lớn cho nhiều đề tài liên quan đến lịch sử, xã hội, văn học... hết sức thú vị.

Xin mạn phép tác giả cho chúng tôi trích đăng bài thứ hai trong tập sách nói trên và trân trọng giới thiệu đến bạn đọc.

BÁI ĐỀ MINH MẠNG VƯƠNG LĂNG
Nguyễn Phúc Vĩnh Ba










滿
             
                                                                                            

Bái đề Minh Mạng Vương lăng

          Cường thịnh xương vinh thị thử triều       
Hồng khai biên thổ tận man miêu
         Kỷ cương nghiêm chính tề Đường Hán
   Phong hoá nhu hoà tỉ Thuấn Nghiêu
  Lẫm lẫm vương lăng trường cửu tại
    Mang mang công nghiệp cổ kim kiêu
Sơn hà ân sủng chân thiên tử
Linh khí do tồn mãn tịch triêu.
                           Bính Tý hạ
                                                                             

Lược dịch:
 Kính đề thơ ở lăng vua Minh Mạng

Một triều cường thịnh bấy nay
Cõi bờ mở tận xứ tây man mường 
Kỷ cương nghiêm chính Hán Đường
Thuấn Nghiêu phong hoá thuần lương nhu hoà
Lăng vua sừng sửng đến giờ
Mênh mang công nghiệp ngàn thu kiêu hùng
Sơn hà phù trợ minh quân
Khí thiêng vẫn quyện ngàn thông sớm chiều.

                                    Mùa hè 1996 

                                                 Nguyễn Phúc Vĩnh Ba

Nguồn: nguyenphucvinhba.blogspot.com.


READ MORE - BÁI ĐỀ MINH MẠNG VƯƠNG LĂNG - Nguyễn Phúc Vĩnh Ba