Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, March 20, 2014

SỚM MAI CÓ MẶT TRỜI - thơ Vĩnh Thuyên



Con đường đi không đến
Cõi nào về mang tên
Như cánh diều bay bổng
Lạc giữa trời mông mênh

Ai đã kẻ giòng sông
Chia hai làn trong đục
Sông ơi! Cong mấy khúc
Bến nào đục nào trong

Chào đời bằng tiếng khóc
Sống buồn nhiều hơn vui
Đã bao năm ngang dọc
Còn đây với ngậm ngùi

Ngày chạy theo giòng sông
Nghe thương chiều quá đổi
Nên đêm về rất vội
Sớm mai có mặt trời ...!?


Vĩnh Thuyên
READ MORE - SỚM MAI CÓ MẶT TRỜI - thơ Vĩnh Thuyên

TÔI ĐI VÀO CHỐN MỊT MÙNG - thơ Tuyền Linh




Tôi qua trăm ngọn tình sầu
Một tôi mờ mịt giữa ngàn sắc hương
Hỏi em, em ở phương Đông
Có trông thấy bóng tình nhân tôi về ?
Hỏi em, em ở phương Tây
Có nom thấy bóng nhân tình tôi qua?

Sao em lại ngẩn ngơ ra
Cho tôi là kẻ cợt hoa đưa tình ?
Không không! tôi chỉ một mình
Nổi trôi theo một cuộc tình thế gian
Tôi tìm hạt bụi trên không
Giọt sương trên cỏ, tơ hồng trên mây
Tôi đi nhiều tháng năm dài
Theo sông nước chảy, theo bè mây trôi
Đường trần dù quá xa xôi
Bước đời mải miết nổi trôi không sờn
Tôi đi tìm cái vững bền
Nào hay lạc chốn khói sương mịt mùng

Ra đi gần hết đời người
Vẫn chưa tìm được nụ cười nhân gian
Trôi theo tuế nguyệt đoạn tràng
Sương giăng tuyết phủ, ôi làn phù vân !
Bước về sao quá bâng khuâng
Từng hơi thở hụt theo lần tà dương
Con đường phía trước mù sương
Bàn chân lạc lối nghe từng âm ba
Sóng tình càng vỗ càng xa
Đưa lời nhân ngãi trôi qua cuộc đời
Chừ đây cuối đất cùng trời
Nhìn tà dương khuất sau đồi mà đau

Tuyền Linh
 02.5.2012
tuyenlinh_nguyenthi@yahoo.com.vn


READ MORE - TÔI ĐI VÀO CHỐN MỊT MÙNG - thơ Tuyền Linh

QUÊ TA MÊNH MÔNG - tản văn Trúc Thanh Tâm



Tản văn  TRÚC THANH TÂM

QUÊ TA MÊNH MÔNG

1.
Vẫn những ngày tháng xa xưa. Cái không khí thật ẩm, Cần Thơ vẫn còn những cơn mưa đưa tới buổi chiều thật buồn. Nỗi buồn bây giờ có lẽ thật vô cớ, nỗi cô đơn để rồi cũng đến thế thôi. Đêm cũng vẫn là đêm của bến Ninh Kiều có dòng sông Hậu trôi ngang bồng bềnh, có những mái chèo khua nước trên sông từ những ghe trái cây từ miệt vườn đưa ra chợ sớm.

Một thằng bạn đi xa, người yêu nó nhớ. Bây giờ ta ngồi đây, ly cà phê đen thật đắng. Ta lắng tiếng thời gian qua màn khói thuốc tan không. Em hãy nói, để rồi ta cũng nói. Nói gì đây em, cho những cuộc tình hẹn ước bao năm, ôi thiết tha và nhiều hờn dỗi...

Ánh mắt thật đam mê, con gái thật dễ thương, ngày tháng trong ta bây giờ xa xôi quá. Một hữu lý để rồi ta chua xót cho ta, để rồi chua xót cho em. Ta không dám nghĩ là chua xót cho tất cả, vì chỉ có ta và em mới hiểu được nỗi khổ nầy.

Em hãy nói và nói như ta, nói như ngày nao tình trao ước hẹn. Đừng bao giờ để một ý tưởng buông trôi. Em hãy nhớ và nhớ thật nhiều, chỉ đôi ta và riêng đôi ta nên nhớ. Em đừng khóc cho chua xót lòng ta, hãy an ủi nhau trong ngày dài dâu bể. Em nói đi, em nói đi ngày tháng của đôi mình ...

2.
Nhận diện đi em, nhận diện đi em, nhận diện cho rõ những biến đổi trên quê hương chúng mình. Thời gian cứ chồng chất, đời ta vẫn bộn bề... Ba trăm sáu mươi lăm ngày trôi qua nhận thêm một tuổi, để rồi kế tiếp những lo toan, những bôn ba vây quanh cuộc sống.

Sài Gòn vẫn khói mù, thành phố vẫn còn những xa hoa và diêm dúa, thành phố vẫn còn đầy trời khói bụi, mưa dầm.

Ta vẫn chưa quên tiếng lộc cộc của xe ngựa, mồ hôi nhuễ nhại của những bác xích lô, tiếng rao hàng rong mời mọc cùng tiếng mì gõ vang xa ở những khu phố nghèo về đêm. Thật bình yên, thật đơn sơ nhưng chan chứa tình người.

Em còn đi học, áo trắng còn đẹp sân trường. Ta nhớ mãi trong đời những ngày dài ta đi mua chữ nghĩa. Ta mua được gì ? Ta vẫn còn văng vẳng bên tai lời thầy ta ngày nào. Nhưng cuộc sống đã đưa ta đi xa thực tế...

3.
Người tình ơi, hãy nói đi em, hãy nói đi em ngày mai đời mình chung bóng, về quê xưa che rợp bóng dừa. Dòng sông yêu thương vẫn triền miên con nước, có hoa lục bình tim tím thật đơn sơ. Áo bà ba, chiếc cầu tre đẹp mãi tình quê. Em vẫn chưa chồng, ta trai chưa vợ, hương bưởi bay theo vạt nắng hẹn câu thề.

Nghe mùi rạ cháy, nhìn cánh cò trắng chao nghiêng, thảm lúa xanh xa tít chân trời, mùa nước nổi màu mỡ phù sa, gió thanh bình còn vang lời ru của mẹ... Tình yêu người, ta giữ mãi trong ta. Thương lắm làng, thôn nơi chôn nhau cắt rún. Ta yêu người, ta yêu em và những chiếc áo dài bay bay trong gió. Ôi, hồn quê thân thiết cả đời ta. Đêm trăng tháng giêng êm ả, câu vọng cổ muồi tai còn đậm sâu thương nhớ trong tình người, sông núi đất phương Nam.

Nhớ về Thăng Long thương người xưa mở cõi, cho đời đời hùng tráng chiến sử ca. Hãy nối vòng tay cho niềm đau bay khỏi, người yêu người như chưa lần gian dối. Mấy ngàn năm văn hiến, biết bao mồ hôi, xương máu, sự hy sinh cho dãy đất hình cong chữ S từ Nam Quan tới mũi Cà Mau hòa nhịp cùng vùng đảo quê hương thành một bức tranh sinh động. Rừng núi bạt ngàn, đồng bằng phì nhiêu hương lúa, biển đông muôn trùng sóng vỗ đang cất cao tiếng hát vẫn luôn tự hào cho một thế đứng Việt Nam.

TRÚC THANH TÂM

 ( Châu Đốc )
READ MORE - QUÊ TA MÊNH MÔNG - tản văn Trúc Thanh Tâm

Trần Tứ Đức giới thiệu ba tuyệt tác của Phạm Ngọc Thái

   
                                                                                     
     Trong một bài viết, chính nhà thơ Phạm Ngọc Thái đã nêu ra một trong những nguyên tắc cơ bản của việc thẩm định thơ hay, rằng:
         "Muốn thẩm định cho xác đáng một tác phẩm thơ, nhất đó lại là một bài thơ hay của thi đàn, nguyên tắc trước hết phải có nhận định: Bài thơ đó khả năng tồn tại hay không? Cũng như muốn xác định tầm vóc chân dung thi nhân, trước hết phải xác định thi phẩm của anh ta có tồn tại hay không?
      Nếu thơ mà đã không thể tồn tại lâu dài được, suy cho cùng nó cũng chỉ là loại thơ... ra rác mà thôi. Nói để các nhà thơ đỡ xót xa, những thứ thơ không tồn tại ấy chỉ mục đích cổ động phong trào hoặc làm công tác văn hoá nhất thời, rồi thì nó sẽ... vứt đi. Một bài thơ hoặc tác phẩm thi ca dù thể loại nào, trường phái nào, cách tân đến mấy mà không có khả năng tồn tại trường cửu với tháng năm thì cũng đều sổ toẹt. Không thể coi thi phẩm ấy là một giá trị đối với nền văn học được".

     Cũng nhất quán trên cơ sở ấy, với nhận thức bản thân kết hợp, sàng lọc qua nhiều dư luận và đánh giá ở văn đàn - Tôi xin giới thiệu ba tuyệt tác Phạm Ngọc Thái.



                 NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG 

                                 Người đàn bà đi trong mưa rơi
                                                 Chứa một trời thầm như hoa vậy.
                     
Chiếc mũ trắng mềm em đội bàu trời
Khóm mây trắng bay nghiêng trôi trên tóc
Đôi mắt em đong những áng mây
Người đàn bà trắng!

Em đi, về... chao những hàng cây
Hồ gió thổi lệch vành mũ đội
Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội
Xoã ngang vai mái hất tơi bời.

Nỗi niềm thao thức
Những đêm trăng nước...
Chùm trinh em hát: đấy chỗ thiên thai!
Người đàn bà ai mà định nghĩa?

Đường xưa đó về đây em ơi!
Những con đường đã đầy xác lá rơi
Xác ve, xác gió và xác của mưa.

Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu
Anh cũng không làm chàng Trương Chi
                            suốt đời chèo sông vắng
Ta không đi theo Con-đường-lông-ngỗng-trắng
Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau.

Vết thương lòng không dễ đã lành đâu
Những đêm sao buồn, những đêm gió khát
Khúc thơ tình anh lại viết về em!
Người đàn bà ngậm cả vầng trăng.


            
 VÁY THIẾU NỮ BAY

Váy thiếu nữ bay để ngỏ
Một khoảng trời nghiêng ngửa bên trong
Gió réo rắt, nắng bồn chồn hơi thở
Tìm vào chỗ ấy của em...

Bờ bãi con người em trổ hoa trái ngọt
Đến đế vương cũng khum gối cầu mong
Váy thiếu nữ bay lộ một lâu đài, điện ngọc
Nơi sự sống nhân quần tiến hoá muôn năm.

Váy thiếu nữ bay mang cả hồn thời đại
Mênh mông bàu trời, say đắm thế gian
Có phải đó khúc quân hành nhân loại?
Em giữ trong mình nguyên thuỷ lẫn văn minh.

Váy thiếu nữ bay để thấy đời còn có lý!
Sự sống anh cùng nhân thế tồn sinh
Dù dung tục vẫn thánh tiên bậc nhất
Khởi điểm cho các luồng chính trị toả hào quang.

             LÀM MA EM VỢ               
                       Kính viếng hương hồn cụ Nguyễn Du

Em kết liễu! Tự giải thoát mình khỏi " kiếp" 
Chết thật hèn, nhưng sống thế càng ôi... 
Anh thắp cho em một nén nhang đời 
Và lễ tạ: Nam-mô-di-phật! 

Người sống đưa chân người chết đây 
Đầu bạc làm ma mái xanh này 
Mẹ, cha... queo quắt còn ham thọ 
Em nhởn thanh xuân lại vội quay. 

Em ơi: chữ “kiếp” trước chữ “người”! 
Sống cần cố gắng. Chết rồi thôi 
Hãy đi, yên nhé! Coi hết nợ... (*) 
Anh ở vì chưng trả nợ đời. 

                        
   Phạm Ngọc Thái 

(*) 
Nàng Kiều trẫm mình trên dòng sông Tiền Đường muốn quyên sinh nhưng lại được Giác Duyên vớt cứu. Theo thuyết bản mệnh ở Phật giáo trong tác phẩm Kiều của Nguyễn Du: Nàng chưa thể chết vì chưa trả hết nợ đời! 



READ MORE - Trần Tứ Đức giới thiệu ba tuyệt tác của Phạm Ngọc Thái

TÌNH XA BẾN NHỚ - Nguyễn Việt Xuân Nghiêm


Nguyễn Việt Xuân Nghiêm


Chiều Cửa Tùng chừ có đẹp không em?
Nắng còn rỡn vờn hàng phi lao mướt mát
Hoàng hôn còn nhuộm hồng con sóng hát
Cánh buồm  còn rộn rã lúc chiều buông?

Chiều Cửa Tùng có gì khác không em?
Sóng có còn vỗ bến bờ êm ả
Gió có còn vờn bờ vai lơi lả
Mưa chiều có còn  như thả trước hoàng hôn?

Chiều Cửa Tùng chừ có được vui hơn?
Cánh diều còn chao nghiêng con sóng biếc
Câu hò còn bổng trầm  da diết
Cát còn giát bạc vàng cửa biển chiều hôm?

Nắng Cửa Tùng chừ vẫn được ngọt thơm ?
Còn óng ả khoe dáng chiều cuối biển
Còn nghiêng dài khi hoàng hôn đổ xuống
Còn trốn tìm khi vần vũ trời giông?

Người Cửa tùng giọng còn ấm mùa đông?
Cởi mở mần răng, nghĩa tình ri rứa
Vẫn vời vợi bên ni, ngóng chờ bên nớ
Vẫn mặn mà vừa  giận lại vừa thương 

Chiều cửa Tùng có nhớ, nhớ không?
Chàng trai da nâu mặn mòi vùng quê biển
Hẹn xa vài năm lại trở về với bến
Nào có ngờ dâu bể bấy nhiêu năm!

Mong  ngày về cái thuở nhớ nhung
Được đùa với sóng chiều Cửa Tùng quê mẹ
Được hít hà gió Cửa Tùng ru nhẹ
Tắm nắng chiều Cửa Tùng thêm săn chắc làn da

Chiều Cửa Tùng… ơi! bến nhớ-tình xa
                             

Nguyễn Việt Xuân Nghiêm

15/3/2014,
Tứ Kỳ , Hải Dương,
Đ/t 0982966310.






READ MORE - TÌNH XA BẾN NHỚ - Nguyễn Việt Xuân Nghiêm

CƠN BÃO - thơ Trần Hữu Khả




Không hình hài
không nơi nương náu
lẫn tránh. rượt bắt
Từng giờ
miên man trên đỉnh trời_lạc loài heo hút
lần mò vực sâu_xao xác kiếm tìm
Gió
có ai_giữa không quen muôn vạn mặt người
ở đâu_phố thị then cài cửa đóng lạnh lạt không mời
ngày ngày
đầy những lời thì thào vô hồn mất trí
tan tác muôn nơi
một lần
cô đơn hội ngộ
tột cùng dồn nén
Gió
phát điên
nổ tung gào thét
cuộc trùng phùng sinh tử
buổi đoàn tụ tan hoang
cuốn phăng một trời lặng câm khao khát
tàn phá tận cùng mịt mùng chia cách
phút cuồng nộ nông nổi
oan. uổng. đổ. vở
Gió
trắng tay gục ngã
lần lũi quay đầu
trốn. chạy.

 TRẦN HỮU KHẢ
 2014

Tác giả: Trần Hữu Khả
Sinh năm: 1961
Địa chỉ: K95/10 Bà Huyện Thanh Quan- Đà Nẵng
Nghề nghiệp: Tự do

Số ĐT: 0903507075
READ MORE - CƠN BÃO - thơ Trần Hữu Khả

NỢ EM - thơ Bình Địa Mộc

Kính tặng Diễn viên Điện ảnh tài hoa, NSƯT Nguyễn Chánh Tín




con đò nợ lút đầu sông
mái chèo khua lỡ nhịp bồng bềnh rơi

cây đa nợ chiếc nón cời
không che nổi mẹ một thời bập bương

giếng nước trong nợ giọt sương
soi trăng khuyết nửa vầng thương đêm hè

đình làng nợ áng mây che
tháng ba mùa trẩy hội nghe khoan hò

lời ca nợ nước non cho
trăm vui về bạn ngàn lo âu mình

câu thơ nợ suốt dặm trình
áo cơm đuổi bắt bóng mình loay hoay

cuộc đời vay trả trả vay
nợ như thớt cối đá xay trượt đà

mai từ giã cõi ta bà
bấy giờ mới đích thị là nợ em

Sài Gòn, 19.03.2014
Bình Địa Mộc 
READ MORE - NỢ EM - thơ Bình Địa Mộc