Chiều
tàn, âm khí bốc ngùn ngụt, cái lạnh như cứa đứt thịt
da, hắn ngồi ủ rũ một mình, lòng dằn vặt cay đắng
khi nhớ về quá khứ ở cõi người ta (cũng may là còn có
trí để nhớ về tiền kiếp). Ngẫm lại câu nói cuối
cùng giữa hắn và Bá Kiến (1): "Ồ tưởng gì ! Tôi
chỉ cần anh lương thiện cho thiên hạ nhờ.”(2)
Câu nói ấy đến bây giờ nó thấm thía làm sao, té ra
ngày ấy hắn lương thiện thì trên dưới ai cũng được
nhờ…chao ôi là buồn! buồn như cái buổi sáng thức dậy
sau khi qua đêm với con đĩ Nở (3), chém Bá Kiến xong hắn
mê man thiếp sâu một giấc dài, chớp mắt tỉnh dậy thì
ra hắn đã nhập cư ở cõi này, cõi âm u lạnh lẽo,
người như hắn mà biết run sợ thì cũng tội, không sợ
sao được, mới mở mắt loạng choạng lê đi liền bị
môt trận đòn tưởng chết thêm lần nữa, nào đinh ba,
xà mâu…của cõi quỷ, sống chung với bầy đầu trâu
mặt ngựa dữ dằn, nhớ thời dọc ngang hắn là thằng
quỷ gây ra bao nỗi kinh hoàng cho dân ở cõi người, phá
nát bao cảnh hạnh phúc hiếm hoi của người đói khổ,
vì khi hắn say, hắn hành động trong vô thức, phá phách
trong men say, uống trong say, say bất tân, say “tới bến”,
chưa bao giờ hắn tỉnh để nhận diện được hắn, tuổi
bao nhiêu cũng không biết thì mần răng biết nguồn cội
bầy đàn nứt ra hắn. Hắn chỉ biết rạch mặt nằm vạ,
mở mồm là chửi, "chửi những ai không chửi nhau với
hắn và cũng không quên chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra
thân hắn…” Rứa mà về cõi này, Chí Phèo là khoai,
không là cái đinh chi hết, sừng sỏ như hắn mà không
hội nhập được với bầy quỷ dữ mà đành thúc thủ
lép vế chịu làm ma lương thiện.
Tứ cố vô thân, sống quạnh quẽ, nuôi hy vọng đợi chờ
người xưa ! Sau đêm trăng ấy, hắn biết nhớ mong…Mới
đây, trong đêm xá tội vong nhân, hắn lủi thủi theo sau
đám tiểu quỷ cô hồn để kiếm ăn trong lễ vu lan của
cõi trần dâng cúng, chợt hắn trông thấy Thị Nở, đích
thị là con đĩ Nở, hắn mừng rỡ vồ vập vẫy gọi…Người
ấy dớn vành môi đại hạn lên phũ phàng tráo trở
ngoảnh mặt, đỏng đảnh ngoáy cái mông trong bộ cánh
sặc sỡ diêm dúa ma trơi, bước qua Phèo để nhập bọn
với bầy tiểu quỷ công tử mới nhập cư theo diện GT
(tai nạn giao thông đua xe ở trần thế); chúng là quỷ
con nhà giàu đươc sự trông nom bảo kê của quỷ sếp.
Thị Nở quên và lơ hắn là phải và quên luôn cuộc sống
quá khứ khốn nạn bên bà cô đức hạnh luôn đay nghiến
trong túp lều tăm tối ở cõi người, từng bữa no đói
thất thường. Chừ làm quỷ nữ thì đua đòi ăn diện
theo đóm ăn tàn cùng mớ tiểu quỷ bềnh bồng trong sương
khói của đêm trăng rằm.
Nó ngoa ngoắt làm sao, nhún nhảy đong đưa đi qua đời
Phèo không cung bậc từ biệt. Chao ôi! Nó hớ hênh, kênh
kiệu, cái mũi phình ra như thỏa mãn lắm. Giá là ngày ấy
thì chúng đã nhào đến bên nhau mà cắn xé cào cấu rồi
rạch mặt ăn vạ !Thói đó bây giờ đối với hắn đã
nguội tàn, tất cả đều tĩnh lặng, còn chăng chỉ là
mùi cháo hành vẫn thoang thoảng đâu đây.
Hắn đã biết dừng lại, nhận ra thiện ác, lành dữ, là
hạt giống thiện đã manh nha nẩy mầm, biết tránh xa bầy
quỷ dữ để làm quỷ thiện lành, chừ hắn biết nhìn
lại mình, “ở cõi người hắn xin làm lương thiện
không được về chốn ma làm quỷ không xong.”
Chưa bao giờ hắn
cảm thấy hạnh phúc và thanh thản như bây giờ.
Chừ hắn vẫn
còn ma bầu bạn, đó là lão thầy cúng kiêm hoạn lợn
hết thời, lão Tự Lãng khi sống chuyên mê hoặc người
“nhẹ dạ cả tin” bây giờ sống gần hắn lão cũng
biết ăn năn làm lại đời mình.
Hình như trí hắn không còn mù mờ nữa nên nhớ ra hắn
và lão Tự Lãng có họ hàng với nhau(4), giờ đây chúng
nó sống giữa bầy quỷ dữ mà huân tập được tánh
thiện may ra ánh sáng nguồn cội mới bừng lên, hắn xin
dâng một chút tâm hương cho ấm cúng, hốt nhiên cõi lạnh
âm u không còn !.../.
LAMNGUYETHIEN
Lê Đăng Mành
Lê Đăng Mành
(1)-(3) tên nhân vật của NAM
CAO
(2) Chữ của Nam Cao
(4) Nhân vật của Nam Cao nên
có họ hàng với nhau.