GỌI NHAU
Út ơi
ơi Út
Út ơi
Gọi bằng tên tuổi móc nôi cho gần
Chưa chia cũng đã riêng phần
Chưa qua đèo đã chân vân lối về
MÙA TÌNH TÔI
Nhớ thương thời trai trẻ
Bổng dưng hóa hồ đồ
Chìa tay chào thiên hạ
Tưởng chạm vào hư vô
Lườm lườm con mắt lưới
Bủa trộm một nụ cười
Người vẫn về mỗi ngả
Bận tâm gì buồn vui
Gom trong lòng sấm sét
Mây dồn ở chân đèo
Tình ẩn tàng trong mắt
Tia lửa nào luân lưu
Đánh bóng từng con chữ
Gởi vào trong bụi mù
Gánh quang tình vàng lá
Làm quà cho mùa thu
Cứ gọi vang người ơi
Người ơi
Người ơi
Người
Rửa mạn thuyền tìm dấu
Nào đâu mùa tình tôi
|
Nhà thơ Trần Thiên Thị |
XIN ĐƯỢC
ĐỨNG BÊN ĐƯỜNG
Tôi vẫn tham lam
sà vào những cuộc chơi
Làm người khách không mời ngơ ngác
Rừng vẫn xanh như ngàn năm trước
Mà vẫn lạ lùng
Gió thổi phiêu phiêu
Xin được đứng bên đường dang tay
Vẫy chào những bóng người thấp
thoáng
Nhặt chút hương kẻ qua đường lơ đãng
Vội vã đi về
Vô ý đánh rơi |
THÔI NÔI
Chỉ có một chiếc lá vàng duy nhất
trên cội bàng xanh mỡn
Chiếc lá nhuốm vàng
vì mang nặng ký ức một mùa thu mà những
lưu dân đã mang theo mình từ ba trăm năm
trước
Tôi đứng giữa mùa thu tôi
Nghe giao mùa bức bối
Khi mà ngoài kia chú chim non vẫn
tin cậy gởi mình cho đêm
Giấc mơ dẫn dắt con tàu ra đi rồi lại đưa về nơi bến
cũ
Chén rượu ven đường
không nuôi nổi một cơn say
Tất cả đều ở lại với tôi
cho dù là không có thật
Mùa thu
là của một ký ức xa xôi nào đó
Cơn mưa
là của một đám mây lạc loài nào đó
Và em
không biết rồi sẽ về phương trời nào
Thế nào thì cũng bái tạ chiếc lá
vàng
đã đánh thức một mùa thu
bái tạ cơn mưa đã chọn lấy vùng trời
tôi
và đánh rơi mình không tiếc nuối
Xin thắp thêm một điếu thuốc
Sưởi ấm cho ngày tình thôi nôi
GIẬT MÌNH XUÂN
Dỗ dành cánh lá xanh
Đừng phiền lòng chi gió
Buổi giao mùa
Vui nắng với buồn mưa
Chưa kịp yên
Giữa mảnh vườn hoa cỏ
Đã nghe rừng
Mùa mưa bão đong đưa
Muốn gõ lên ngàn lần cánh cửa
Bỗng giật mình
Nghe xuân bảo:
Dạ thưa!
TRẦN THIÊN THỊ