Khung cửa hẹp ta còn cơi
nới được. Khe hở cuộc đời đã trôi
về đâu. Vọng đổ liên hồi
gió mùa thổi ướt. Tinh khôi dấu tình
khê đọng từ lâu. Trở mình
nghiêng, sắc lạnh khúc du tình. Chênh chao
tóc mây ngày tháng nhuốm màu
Còn nguyên dáng đợi hanh hao góc nhìn
Dặm đời trọn vẹn niềm tin
trong suốt. Chiều kích nhân sinh gập gềnh
cũ nhàu. Lối cũ lênh đênh
bóng em gầy guộc. Dịu êm mắt đời
đăm đắm nhìn nhau. Ngập ngời
đẩy đưa sóng mắt mù khơi. Điệu đà
nhẹ nhàng so bước lướt qua
Ngoài khung cửa hẹp, lệch pha luống thời
Đợi người cả một hoàng hôn
Giọt nước mắt
Rớt
Trên vạt cỏ
Lặng lẽ
Rơi
Xuống chiều lộng gió
Chập choạng ngày
Mướt
Một triền sông
Rối
Ưu tư
Dờn dợn sóng lòng
Treo
Đắm đuối một bờ cong
Chạng vạng
Sao trống vắng
Cái nhìn lơ đãng
Nỗi niềm
Gì?
Thủ thỉ nỉ non
Có hay không?
Đợi
Cũng mõi mòn ...
Mùa dịch bệnh em đi tình nguyện
Có thể em sẽ bị lây lan dịch bệnh
Nhưng lòng xót thương người,
lớn hơn nỗi lo sợ hoang mang
Phố phường cách ly,
đứt gãy chuỗi thị trường liên kết
Con cá, bó rau thành nỗi khó ngập tràn
Không còn việc làm,
tiền giành dụm cuối cùng đã hết
Nợ áo cơm đang vây bủa gieo neo
Vẫn bình tĩnh trong khó khăn,
khẩn trương đi truy vết
Khi dịch bệnh đã đẩy xô bao số phận ngặt nghèo
Em tình nguyện không đợi lời kêu gọi
Đến từng con hẽm quanh co, san sẻ những tấm lòng
Lặng lẽ âm thầm sớt chia mà không hề nói
Cưu mang những phận đời cơ nhỡ long đong
Em bình thản bước qua những lời xì xầm bàn tán
Mặc kệ kẻ rỗi hơi, ngồi phát biểu linh tinh
Bao nhiêu người trong cơn khó khăn,
nhưng tâm hồn trong sáng
Để thấy đời còn nặng nợ ân tình
Truyền thống ba trăm năm, thêm một lần bùng cháy
Cố kết cộng đồng,
trong từng con hẽm nhỏ yêu thương
Công của, ít nhiều không ai đùn đẩy
“Nhiễu điều phủ lấy…” xưa nay vốn là lẽ hằng thường
Để phía sau, không một ai bỏ lại
Như thuở hồng hoang mở đất, dựng cờ
Những giá trị truyền đời, đất này đã cho em đầm trãi
“Kiến nghĩa bất vi”… hào sảng,
ân tình trước mỗi nguy cơ
Em trở về ngang con phố cũ nôn nao
Tìm nỗi nhớ trong ồn ào tất bật
Căn gác nhỏ đã chìm trôi đâu mất
Có lẽ nào
Giữa buổi người đông đất chật
Góc phố, câu thề, ta lạc mất nhau
Bao nhiêu năm rồi, bài hát vẫn còn đây
Khúc tráng ca xưa theo năm tháng vơi đầy
Một thời nồng say lãng mạn
Để sống đơn giản, nhưng thực hiện không hề đơn giản
Giữa bộn bề trăm thứ ngổn ngang
Thì ra thời nào cũng có những gian nan
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận