TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Wednesday, November 29, 2017
PHONG NGUYỆT - Thơ Ngũ ngôn (tiếp theo) - Mặc Phương Tử
Thơ Ngũ
ngôn (tiếp theo)
1.-
Diệu Pháp nào?
Không
từ nơi nguồn cuộc sống
Muôn
trùng khổ đế thậm thâm
Cành
lau nghiêng chiều thực-mộng
Cành
lau trắng trời diệu tâm.
2.-
Vằng trăng nào?
Giữa
ao trời diễm tuyệt
Huyền
diệu mười phương mây
Vẫn
tròn gương cổ nguyệt
Cõi
thơ, cõi Phật nầy.
3.-
Cái nhìn
Đốt
cháy niềm đau khổ luỵ
Buông
tay cuộc hẹn ta bà
Đêm
trở bừng cơn mộng tuý,
Chòi
khuya nghiêng ánh trăng tà.
4.-
Trăng đoàn viên
Lung
linh vầng nguyệt cổ
Ngàn
sông thoáng hiện trăng
Vẫn
RẰM - tròn muôn thuở
Huyền
diệu ánh tơ vàng.
5.-
Dặm xưa
Bỏ
lại dấu chân nguyên thuỷ
Mấy
mùa mây trắng trôi xa
Sương
đọng chiều hôm mộng mị
Đầu
non quang ánh trăng ngà.
6.-
Cuối ngàn
Đêm
sắm tuồng dâu bể
Sương
đọng ngoài hiên trăng
Thêu
dài thêm mộng mị
Lạc
vầng mây cuối ngàn
7.-
Canh trường
Đá
mòn phơi lối cũ
Sương
rụng nẻo tà dương
Chim
về non xanh ngủ
Vầng
nguyệt sáng canh trường.
8.-
Vẫn nguyên Rằm
Âm
vang lời cát sỏi
Tình
tự thuở ngàn năm
Theo
hoài vầng trăng cổ
Lòng
trăng vẫn nguyên Rằm.
9.-
Tình trăng sao
Đầy
vơi trà mấy bận
Thế
sự tuồng lao xao
Mây
trắng đường vô tận
Thức-ngủ
tình trăng sao.
10.-
Tam thiên tụng
Bài
kinh tam thiên tụng
Ý
kinh vi diệu lời
Cỏ
hoa bừng cơn mộng
Mây
trắng đầu non trôi.
11.-
Rừng Sala
Bình
minh thức,
mây
lành nổi
Bóng
nghiêng vàng sắc cà sa
Thế
giới ba ngàn tụ hội
Bình
yên theo từng sát na.
12.-
Nỗi niềm
Khởi
đi từ bao thuở
Qua
mấy nẻo hoàng hôn
Chút
nắng còn tạm bợ
Phong
kín dấu rêu cồn.
13.-
Vai gầy
Quảy
lên vầng nhật nguyệt
Ngược
xuôi chiều gió sương
Nhẹ
tênh hồn dâu bể
Nhẹ
tênh gánh vô thường.
14.-
Sầu rụng
Trái
sầu thiên cổ luỵ
Sầu
rụng, mấy tiêu dao
Vo
tròn cơn mộng tuý
Về
ngủ dưới trăng sao.
MẶC PHƯƠNG TỬ
ÁO TÍM BÀ BA - Thơ: Võ Tấn Hùng
ÁO
TÍM BÀ BA
Ngỡ
ngàng
áo
tím bà ba,
Nghiêng
nghiêng
Vành
nón
Con
phà
Cổ
Chiên.
Mắt
cười lúng liếng
thêm
duyên
Bờ
vai tóc xõa
thôi
miên
Lữ
hành.
Sông
dài dờn dợn
mây
xanh.
Biệt
tăm cá lội
Mong
manh
Kẻ
chờ!
Bình
Định, 26.11.2017.
Võ
Tấn Hùng
GIẤC MƠ HOA - Thơ: Trương Thị Thanh Tâm
Tác giả Trương Thị Thanh Tâm |
Giấc Mơ Hoa
Thơ: Trương Thị Thanh Tâm
Anh giết đời tôi, trong đêm cùng ...
nguyệt tận
Tôi giết đời anh, trong một phút...
sa chân
Trăng đã lặn, tình ta còn non nớt
Chút díu dan, kết tụ những đêm vàng
Anh ngơ ngẩn, tôi thẩn thờ...
thương nhớ
Một mảnh tình, chút xíu đã vội tan
Sao anh, cứ dùng văn từ hoa mỹ
Cho đời tôi, lấm tấm giọt sương đêm
Sao anh lại để rơi... từng chữ cuối
Cho tôi yêu,
chẳng thèm
ngoảnh lại...tìm người
Anh đã chọn, sao trái tim còn,
ngờ vực
Bướm ong, sao cứ tụ lại...
những
hương hoa
Cơn gió đến, cho tôi oằn nỗi nhớ
Để một chiều...
tan tác giấc mơ hoa!
T.T.T.T.
Mỹ Tho
CHIỀU MƯA NHA TRANG - thơ Trúc Thanh Tâm
CHIỀU
MƯA NHA TRANG
Biển nói gì nhỏ nhẻ
Mà dào dạt lạ thường
Mình nói gì, em hỡi
Sao lòng đầy tơ vương
Sóng bạc đầu như thể
Ngàn đời chưa nguôi yêu
Trần gian chưa tận thế
Lo gì, mình xa nhau
Gió ru vào lạc lõng
Kéo hồn ta mênh mông
Người đi buồn xa vắng
Bên kia phố chưa chồng
Tìm đâu hương, nắng cũ
Nha Trang chiều mưa lơi
Mình gặp nhau dẫu muộn
Nhưng mặn mòi, em ơi!
Nha Trang, 12/2011
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)
MÙA XUÂN NÀO ĐÃ ĐI QUA / DÙ SAO TA CŨNG CÁM ƠN EM / SAU MƯA NGỒI NHẬU MỘT MÌNH - Chùm thơ Lê Thanh Hùng
Xem ti vi, thấy gương mặt
hao hao
Của người đàn bà, cắn
môi bật khóc
Trong tàn chiều, ngồi một
mình cô độc
Bên hiên nhà, dưới vòm
lá xanh xao
*
Đắm chìm trong chiếc
bóng của riêng mình
Lặng lẽ ngước nhìn ti
vi đang nói
Hình như ngoài kia, có
ai đang gọi
Cây lá trong vườn, đứng
gió lặng thinh ...
*
Chiều cuối năm, bóng nắng
trãi mênh mông
Người đàn bà qua những
ngày trận mạc
Ngồi bên ti vi, chương
trình đang hát
Lẩm bẩm lần theo “Tải đạn,
qua sông” ...
*
Có một dòng sông, dạt bến
xuân thì
Cây sung trắng gốc, một
thời con gái
Đội hình đi qua sao còn
ngoảnh lại?
Rớt những tiếng cười,
sông chảy cuốn đi ...
*
Ơi bao mùa xuân, lần tuổi
đi qua
Không tiếc nuối gì, những
điều đã chọn
Dù thưa vắng dần, những
chiều đưa đón
Ngõ hẹp lối mòn, chìm
khuất mờ xa
*
Sợi nắng cuối ngày, lấp
lóa vờn xoay
Có một ngày xưa, reo vang
vọng mãi
Chấp hết tháng năm,
trĩu đời bươn trải
Ngồi trong chiều nồng dịu
nỗi nguôi ngoai ...
X/2016
L.T.H.
DÙ SAO TA CŨNG CÁM ƠN EM
Cùng dưới nắng mặt trời,
nhưng ánh sáng mỗi nơi, mỗi khác
Chỉ trong màn đêm, mọi
thứ mới như nhau
Em cắc cớ lấy màu đen
tô lên bảng đen bỏng rát
Giũ sạch tình anh tướp
mướp cũ nhàu
*
Trong thinh không, dường
như chấp chứa lời dối trá
Con mắt, công cụ nhìn,
lơ đễnh bóng tà huy
Ánh nắng cuối ngày, lướt
qua bao người quen, kẻ lạ
Chấp chóa dòng trôi, chất
chứa ngậm ngùi
*
Thao thức cuốn quẩn
quanh, đêm mộng mị
Giấc mơ hoa, đắm đuối
tiếng thở dài
Tiếng hát đong đưa, lời
ca cũ kỹ
Khóc chuyện tình buồn,
chìm đắm một mai ...
*
Chuyện cũ rích, sao cứ
thương vay khóc mướn
Không lẽ thất tình bây
giờ, nó ghê gớm hơn cả ngày xưa
Lan man trôi đi bao điều
hoang tưởng
Quạnh quẽ chân cầu, đâu
tiếng đò đưa
*
Cây cầu mới xây trên
dòng sông muôn năm cũ
Con nước ròng, xuôi cạn
kiệt về đâu?
Con thuyền xưa, cánh buồm
trắng phất phơ bùa chú
Ngọn đèn đường bừng
sáng tỏa xa, sao không sáng được dưới chân cầu
*
Chuyện đời đã biết, hiểu
hay không cũng mặc nhiên thừa nhận
Bởi giải tỏa chuyện
này, sẽ vướng víu đến chuyện kia
Thôi dĩ vãng, quăng một
quãng đời lận đận
Gian khó qua rồi, cám
ơn mình ta đã sẻ chia ...
L.T.H.
SAU MƯA NGỒI NHẬU MỘT MÌNH
Trống huơ, quán vắng,
rượu suông
Một mình ngồi cũng
không buồn, không vui
Dấu xa, buông thả ngậm
ngùi
Chợt nghe tiếng đất thở
mùi quê hương
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
GÕ CỬA MÙA THU HÀ NỘI - Thơ Nguyễn An Bình
GÕ CỬA MÙA THU HÀ NỘI
Tìm trong màu mắt em trong
Hương sen Tây Hồ thơm ngát
Tiếng sâm cầm trong sương sớm
Mênh mông bờ bãi sông Hồng.
Qua cầu Long Biên thép gỉ
Thấy một Hà Nội trầm tư
Theo em dịu dàng xuống phố
Mơ gì trên những cửa ô?
Tìm trong Hà Nội nồng thơm
Sắc hoa Ngọc Hà xưa cũ
Ai gánh mùa thu qua đó
Ngậm ngùi lăng miếu ngàn năm.
Tiếng chuông buông chiều lặng lẽ
Se lòng cỏ biếc chân đê
Khẻ chạm vào từng vân đá
Nghe hồn thiên cổ quay về.
Vàng tươi trên từng tán lá
Nắng dịu dàng theo gót em
Mùa thu khẽ khàng tha thiết
Long lanh bóng nước Hồ Gươm.
Gõ cửa mùa thu Hà Nội
Chút tình sương khói mong manh
Mùi cốm vòng trong se lạnh
Nghiêng lòng Hà Nội vào đêm.
Nguyễn An Bình
8/11/2017
CHUYỆN MỘT CHIẾC CẦU - Thơ Thủy Điền
CHUYỆN MỘT CHIẾC CẦU
Ba năm về lại quê nhà
Cây cầu đã khác. Giờ là Xi măng
Ngày em cất bước theo chàng
Qua cây cầu khỉ rộn ràng niềm vui
Lẫn hòa đôi chút bùi ngùi
Mười hai bến nước xứ người đục, trong
May mà bên ấy phải lòng
Buồn, vui có đủ, nhưng chồng chưa chê
Ba năm về lại chốn quê
Cây cầu ngày ấy đẹp, mê vô cùng
Ngỡ rằng. Số phận cùng chung
Cuộc đời sung sướng nơi vùng trời xa
Ai ngờ ! Chỉ mấy năm qua
Biết bao cô gái làng ta thay chồng
Nhìn cầu mà nước mắt long.....
Cầu tre lắc lẻo mà lòng trắng trong
Xi măng khắc tượng hình rồng
Chỉ trong khoảnh khắc vợ chồng chia đôi.
Thủy Điền
28-11-2017
MỘT MÌNH - Thơ Tịnh Đàm
Tịnh Đàm
MỘT MÌNH
Vẫn là tôi, một chỗ ngồi
Mắt cay bụi, khói, lâu rồi cũng quen.
Phận người chìm nổi bao phen
Buồn, vui, được, mất - đắng men vị đời.
Mắt cay bụi, khói, lâu rồi cũng quen.
Phận người chìm nổi bao phen
Buồn, vui, được, mất - đắng men vị đời.
Về thương lại bóng mây trời
Tháng ngày bay maĩ nẻo vời Vợi xa.
Mộng người, vừa mới hôm qua
Mà sao hư ảnh đã nhòa dáng ai !
Tháng ngày bay maĩ nẻo vời Vợi xa.
Mộng người, vừa mới hôm qua
Mà sao hư ảnh đã nhòa dáng ai !
Vẫn tôi cùng tiếng thở dài
Buồn trông những Chuyến xe ngoài phố đông.
Bao đêm thắp sáng từng không
Thấy tôi vàng vọt như sông cạn nguồn !
Buồn trông những Chuyến xe ngoài phố đông.
Bao đêm thắp sáng từng không
Thấy tôi vàng vọt như sông cạn nguồn !
Đến từ đâu giọt mưa tuôn
Giọt rơi xuống phố, giọt buồn trên cây .
Chạnh lòng trong những phút giây
Sầu đong biết mấy cho đầy nỗi mong ?!?
Giọt rơi xuống phố, giọt buồn trên cây .
Chạnh lòng trong những phút giây
Sầu đong biết mấy cho đầy nỗi mong ?!?
Tịnh Đàm
(Hóc Môn, TP. HCM)
(Hóc Môn, TP. HCM)
GẶP MẶT - Thơ Đỗ Anh Tuyến
GẶP MẶT
(Kính tặng nhà thơ Đặng Xuân Xuyến
tác giả bài thơ TÌNH ẢO)
Sao em muốn gặp anh trong đời thực
Sẽ chạm vào sâu thẳm trái tim anh
Sờ soạng xem những vết sẹo đã lành
Hay cứa mãi những vết thương rỉ máu?
Ừ, thì cứ gặp nhau trong đời thật
Để nhìn ra ảo thật cho tường
Để ban mai không còn phủ tinh sương
Cho sóng mãi rì rầm bên cát trắng.
ĐỖ ANH TUYẾN
Thị trấn Thanh Nê 15/11/2017
Địa chỉ: Khu Cộng Hòa, thị trấn Thanh Nê,
huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình
Email: dovantuyenbk@yahoo.com.vn
CHUYỆN CÂY MƯNG - Tạp bút của Nguyễn Khắc Phước
CHUYỆN CÂY MƯNG
Tạp bút của Nguyễn Khắc Phươc
Quê tôi có một cái
đầm, gọi là đầm Miếu Cô. Ngày xửa ngày
xưa có một cô gái ngày ngày cầm dũi ra đầm dũi cá, rủi thay bị sẩy chân xuống lầy
mất tăm mất tích. Nghe nói cô gái linh thiêng lắm nên người ta xây miếu bên cạnh
đầm để thờ. Quanh miếu dần dần mọc lên một rú rậm, hầu hết là cây mưng. Mưng
thích mọc bên bờ nước và chúng phát triển rất nhanh, cây nào cũng cao lớn. Người
dân làng cần củi đốt nhưng họ không dám vào chặt mưng vì sợ cô bắt.
Có một con suối chảy
vào đầm phía tây và chảy ra phía đông, vào mùa hè thường trôi lềnh bềnh những
đám hoa mưng giống như hội hoa đăng, đẹp không thể tả. Bọn con nít giữ trâu có
đứa lấy bông mưng kết thành vòng hoa quàng cổ.
Cái đầm miếu cô và
rú mưng đã được vài trăm tuổi. Đó là khu
vực linh thiêng ít ai dám xâm phạm.
Thế nhưng chẳng có
gì trên đời này mà tồn tại mãi.
Cách đây chừng hai
chục năm, tôi về thăm quê, định ra con suối ngày xưa để câu cá, thì hỡi ôi,
không hiểu vì cớ gì người ta đã đập nát miếu cô từ lúc nào. Rú mưng không còn
linh thiêng nữa và bà con dân làng tha hồ vào chặt cành lấy củi. Chặt cành vì
cây mọc trên đất lầy, nếu lấy gốc thì biết phơi bao giờ cho khô.
Những cây mưng có
vài trăm tuổi có sức sống dẻo dai đến kì
lạ. Càng chặt chúng càng đâm nhánh mới. Lại chặt, lại đâm nhánh mới. Chính vì
thế nên cây mưng có hình dáng khúc khỷu, uốn lượn tự nhiên, biến thành những
cây bon-sai cổ thụ lúc nào không hay.
Có lần gần tết,
tôi ngồi uống cà phê bên hè phố thấy người ta kéo cây đi bán, tôi hỏi mấy thằng bạn: Cây gì trông giống cây
mưng ở quê tao vậy, tụi bay? Tụi nó cười ha hả dễu cợt: Cây lộc vừng sang trọng đáng tiền triệu của người ta mà mầy
nói cây mưng cây mững gì, thằng này quê quá. Tôi dòm kỹ thì đúng là cây mưng.
Tôi nghĩ bụng, chuyến này mình về quê bứng vài cây mưng ra phố bán thì chắc đủ
tiền tiêu tết.
Nghĩ là về quê liền,
thế nhưng khi về đến nơi, hỏi ra thì rú mưng đã bị bứng sạch không còn lấy một
gốc, chỉ còn trơ cái đầm nông choèn trông rất vô duyên. Bà con kể rằng có mấy
người trên tỉnh về săn lùng cây kiểng vào đầm lén đào gốc mưng nhưng bị người đốn
củi chặn lại. Họ trả giá rất cao và lúc này chính dân làng đua nhau đào gốc bán
cho họ. Họ không gọi những cây này là cây mưng mà là lộc vừng.
Thế là hết miếu cô
với những câu chuyện linh thiêng, hết rú mưng rậm rạp vang lừng tiếng chim và
tiếng kêu của những con cuốc mùa hè, và thôi rồi con suối đầy hoa mưng đỏ trôi
lềnh bềnh.
Đi đến những nhà
hàng hoặc những quán cà phê sang trọng, người ta lại trông thấy những cây lộc vừng
phơi thân trần sần sùi, đứng rất điệu đàng bên những hòn non bộ với con suối giả,
nước chảy róc rách, trên đầu nguồn, hơi nước phun mờ ảo như cảnh thần tiên. Cây
mưng lên đời, đã không còn cái chân quê, dường như đang làm bộ làm tịch như những
cô gái làng lên tỉnh bán bia mặc váy mini ngắn cũn cỡn, cũng đẹp và khêu gợi chẳng
kém gì ai, vừa rót bia vừa xoay xoay chai rất điệu nghệ. Hiếm khi người ta thấy
cây mưng ở phố trổ hoa rộ như hồi còn ở đồng quê nếu nó không được trồng bên bờ
sông hoặc bờ hồ, cũng như hiếm khi người ta thấy các cô gái bán bia bưng miệng
thẹn thùng khúc khích cười duyên như khi ngồi giặt áo bên bến sông.
Những cây mưng quê
âm thầm bên đầm được người thành phố mang về tỉa tót, những cô gái quê chân lấm
tay bùn được thoa phấn son, ăn mặc khêu gợi, đươc huấn luyện để biến thành món
hàng làm giàu cho những người biết cách để móc túi những gã gốc nhà quê mới
giàu lên nhờ có công ăn việc làm béo bở tại thành phố.
Chuyện miếu cô tưởng
như vậy là hết nhưng tháng Ba âm lịch vừa rồi, tôi nhận được giấy mời từ quê gởi
vào: "Trân trọng mời anh về dự lễ khánh thành Miếu Cô vừa được xây dựng
xong."
NKP.
Subscribe to:
Posts (Atom)