Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, August 9, 2015

TÂY NINH NỖI NHỚ - thơ Trúc Thanh Tâm





TÂY NINH NỖI NHỚ

Anh ôm những buồn, vui lẫn lộn
Tháng ngày trôi, quên, nhớ không rời
Những góc phố, con đường đã khác
Tòa Thánh vàng vạt nắng chiều rơi !

Qua Bàu Năng, ngày cơn mưa muộn
Gặp lại em mà ngỡ trong mơ
Mấy mươi năm, mắt buồn vẫn thế
Tân Uyên xưa, đất khách bây giờ !

Em Dầu Tiếng theo chồng xa xứ
Bạn bè anh già khú hết rồi
Đêm nay trăng xuống, Hòa Thành đẹp
Rượu tình, rượu nghĩa đã mềm môi !

Anh nhớ lại, thời làm văn nghệ
Bạn Củ Chi, Định Quán gặp hoài
Con thuyền cũ trôi vào quá khứ
Nay đếm hoài chưa giáp bàn tay !

Núi Bà Đen, Trảng Bàng thêm nhớ
Vắt hồn anh chảy xuống khổ thơ
Xin quá giang đường xuân lụa nắng
Còn em yêu, đứng nép cửa chờ !


TRÚC THANH TÂM
READ MORE - TÂY NINH NỖI NHỚ - thơ Trúc Thanh Tâm

THÌ THẦM - Thơ Huy Cận Đông Hà



Thì Thầm

Khi xa người ta trở thành sỏi đá
Không thể ngờ tình mới đã phôi pha
Kỷ niệm đầy sao người vội cách xa
Ta lạc lõng giữa tháng ngày quên nhớ
con đường xưa in dáng người một thuở
Giờ mình ta với nỗi nhớ thênh thang
Ta liêu xiêu đong đếm những riêng mang
Những yêu dấu giờ rã rời tan vỡ
Hoài niệm xưa cung nhạc tình dang dỡ
Rơi rụng sầu chín lịm những thương đau
Làn hương xưa rưng rức buổi xa nhau
Cho năm tháng chông chênh tình sâu nặng
Niệm khúc cuối xin mãi là khoảng lặng
cho thu tàn đông tận mãi long đong
Người đi đi ta đã tắt lửa lòng
Yêu hay nhớ chỉ còn trong ký ức...

Huy Cận Đông Hà
READ MORE - THÌ THẦM - Thơ Huy Cận Đông Hà

TÓC XƯA CÒN ĐÓ - thơ Vũ Trọng Tâm





 TÓC XƯA CÒN ĐÓ

Ta nhìn bờ nắng tháng giêng
Hỏi em thương nhớ, còn riêng cho người?
Ta nhìn chiếc lá vàng rơi
Nghe trong gió chướng tiếng cười lao xao

Ta nhìn em nhớ thưở nào
Tóc mây bỏ xõa hao hao dáng gầy
Nhớ hoài tóc mượt rẽ hai
Tóc chưa ai vuốt những ngày thơ xưa

Ta giờ như lá Thu mưa
Nửa đời đánh mất bến xưa ngỡ ngàng
Đợi chờ hơi ấm mùa sang
Ru em gối mộng muộn màng cho nhau

Sông sâu nước chảy dạt dào
Dòng trong dòng đục, ôi sao tình buồn !
            
VŨ TRỌNG TÂM

(Gò Công )
READ MORE - TÓC XƯA CÒN ĐÓ - thơ Vũ Trọng Tâm

SỨC THẨM THẤU CỦA DÒNG THƠ NGUYỄN NGUYÊN AN - Đoàn Như Ý





Đoàn Như Ý

SỨC THẨM THẤU 
CỦA DÒNG THƠ NGUYỄN NGUYÊN AN


Nguyễn Nguyên An (NNA) tặng tôi tập thơ Cơn Mê Của Gió (CMCG) Từ dạo mới xuất bản (Nhà xuất bản Thuận Hóa năm 2011). Nhưng đến nay tôi mới có dịp đọc khi nằm viện. Nằm viện chữa bệnh vặt, lại có thời gian để đọc kỹ tập thơ. Thơ NNA hay! Tôi đọc mãi! Đọc thơ NNA, cái cảm thức về không gian, thời gian, con người, sự sống, cái chết, tình yêu... nó cứ rõ ràng mồn một. Từng dòng, từng chữ cứ tan chảy trong người. Có những câu đọc đi đọc lại, hay đến quay cuồng, hay đến bối rối, hay đến tham lam như muốn chiếm hưũ cái thế giới, cái tình mênh mang, da diết, si mê trong thơ NNA. 

NNA chú trọng đến sự chân thật. Con gái chân thật càng “xinh”.

Sự chân thật
Sễ hồng thêm nhan sắc
Em xinh hơn khi em biết
Yêu người...!!!” 
(Chân Thật)

Đây cũng là bài đầu tiên trong tập CMCG,  Lý Hạnh Báo Thừa Thiên Huế Đã giới thiệu, trong trang thơ cuối tuần:

(TTH) - Nguyễn Nguyên An là bút hiệu thơ của nhà văn Nguyễn Văn Vinh, tác giả chuyên ngành văn xuôi của Hội Nhà Văn Thừa Thiên Huế. Anh từng tâm sự: thơ chỉ là tay trái trong sự nghiệp viết của mình.

Thế nhưng, với những dòng thơ đầy dư vị ngọt ngào, thơ anh quả là một cánh tay trái vững chãi chẳng thua kém gì cái tay phải đã cho ra đời gần chục tác phẩm văn xuôi từ truyện ngắn cho đến tiểu thuyết.

Thừa Thiên Huế Cuối tuần trân trọng gởi đến bạn đọc những bài thơ mới của anh.

Quỳnh Như

Mắt biếc
Môi cong
Cười vỡ nắng thủy tinh

Khẽ động
Vào đêm chút tình
Quỳnh nở                                                                          

Chân Thật

đừng nói hết trái tim mình
chừa một phần lớn
cho con

cho người khác là tình
nhỏ giọt
tiết kiệm ngày
để giữ nắng lâu tan

Em cô gái
xao lòng anh đấy
xin mùa yêu đọng mắt nàng
xin hạnh phúc
vây quanh em lúng túng
và phần rất nhỏ
để cho ai

sự chân thật hồng thêm nhan sắc
em xinh hơn khi em biết
yêu người.”
(CMCG)

 Hầu hết thơ của NNA trong CMCG đều sâu sắc, thâm thúy. Những bài đậm “mùi” Thiền chiếm tỉ lệ đáng kể. Như một lẻ tự nhiên vì Huế là trung tâm Phật giáo. Những bài thơ viết về Huế không thể không Thiền. Theo tôi Huế là một đô thị Thiền, đô thị văn hóa, đô thị festival... và Trong CMCG có thể liệt kê,  đó là những bài thơ: Nhân, Một, Xuống tóc, Không… xúc cảm thơ nghiêng về việc luận bàn đạo lí cõi đời. Tôi xin giới thiệu:

Tát
Thời gian sắp cạn
Ngoảnh lại hư không
Chắp tay ta tát
Cạn sạch biển lòng” 
(CMCG)

Nhân
Gieo xuống chữ nhân
Mai nở mầm xuân
Cây đời xanh biếc
Qủa ngọt lên mầm” 
(CMCG)

Bài thơ Không, NNA hướng tâm tu sửa chính mình, khẳng định một cách sống: cứng rắn, khoan hòa, tự tin, và cao thượng:

Không
Không làm khổ chính mình
Không làm khổ người khác
Không làm khổ chúng sinh
Vén dọn mình biến mất

Không cúi trước kẻ mạnh
Không ngoảnh mặt nỗi đau
Không nói lời người khác
Tích chút nhân, mai đi

Không viết điều vô nghĩa
Không sợ tay trắng hơn
Không ngập vó bóng tối
Đãi cát đá, mai về

Không núp bóng người khác
Không lừa dối chính mình
Cúi đầu lòng tịnh niệm
Hoát ngộ cơn mê dài” 
(CMCG)

Và những bài “chạm” đến cửa thiền như Thiền, Yên, Về, …

Phía Không Tìm
Càng chạy càng tìm càng mất
Mệt bã người đứng lặng im
Và, thấy một điều rất thật
Điều cần tìm phía không tìm” 
(CMCG)

Còn nhiều bài thơ thiền ngắn ngắn mà sâu sắc đến ngọt ngào, đọc mà suy ngẫm mà trải nghiệm: rồi tất cả sẽ hoá thân thành cát bụi hư không, danh lợi, tiền tài, điạ vị, tham, sân, si,... mà chi... rồi cũng như bọt bèo... Hãy nhẹ nhàng, mát mẻ đắm say, tan chảy như "Cơn mê của gió "...

Huế, 04082015
Đ.N.Y
Giáo viên trường THCS Chu Văn An, Huế.
Địa chỉ: 36A Dương Văn An, thành phố Huế,
tỉnh Thừa Thiên Huế. 

Tel: 0984734768
 ́
(Ghi chú: Tập thơ có trên mạng và có bán trên: www.alezaa.vn/me/browse.php?c=published&next=1343197827926254


READ MORE - SỨC THẨM THẤU CỦA DÒNG THƠ NGUYỄN NGUYÊN AN - Đoàn Như Ý

NHA TRANG NGÀY VỀ - thơ Hoài Huyền Thanh

Tác giả Hoài Huyền Thanh


NHA TRANG NGÀY VỀ

Con còng gió lang thang
Chào Nha Trang ngày về
Nhớ Anh lòng nôn nả
Con sóng tràn triền đê

Nha Trang ngày em đến
Nắng hừng hực chân mây
Biển reo cười hớn hở
Đón những khoang cá đầy

Ơ kìa! Cầu Xóm Bóng
Nước lớn rồi nước ròng
Tia nắng vàng lộng lẫy
Chào Tháp Bà phương đông

Về thăm lại Hòn Chồng
Tỉ tê cùng  Hòn vợ
Thương mối tình dang dở
Giữa biển trời mênh mông

Hòn Tằm ta tắm mát
Say ngắm hồ Trí Nguyên
Lững lờ con nước bạc
Gặp gỡ còn tùy duyên

Nha Trang ngày trở lại
Còn đâu thuở ngày xưa
Mây trời trôi biền biệt
Xa rồi còng gió ơi!

   HOÀI HUYỀN THANH
       
READ MORE - NHA TRANG NGÀY VỀ - thơ Hoài Huyền Thanh

BẠN BÈ QUẢNG TRỊ - tản mạn của Minh Tự


Nhà báo Minh Tự chụp ảnh kỷ niệm với người lính Song Tử Tây.
(Ảnh Minh Thùy - BaoThuaThienHue.Vn - 6/2014)


Bạn Bè Quảng Trị
Tản mạn của Minh Tự

          Vậy là tôi đã được hân hạnh ba lần cộng tác với Quê Nhà, một tạp chí thuộc loại đặc biệt nhất Việt Nam, một năm phát hành một lần, một lần phát hành cả một năm, không trả nhuận bút mà người viết cứ “tranh nhau” gửi bài... (hic !).
Đọc xong ba bài “Lan man với Quảng Trị” trên Quê Nhà, mấy thằng bạn Huế nguýt dài: “Mi yêu Quảng Trị ghê hí !”, mấy người bạn Quảng Trị thì lại khó chịu: “Mi chửi tụi tau vừa thôi nghe !”. Tui chửi cái chi hè ? “Mi thâm lắm, chê bọn Quảng Trị nhà quê không biết làm thơ, chỉ biết cắm cúi làm toán thôi !”. Ôi trời, nói như rứa thì không chỉ người Quảng Trị mà cả giáo sư Ngô Bảo Châu nữa, sẽ chửi tôi chết thôi. Vậy thì, tôi sẽ viết răng đây, khi mà “tổng biên tập” Lê Diễn hối thúc bài cho số báo Quê Nhà cuối cùng?
Thôi thì viết chuyện bạn bè Quảng Trị, lỡ có nói điều gì đúng thì họ cũng chiếu cố tình bạn mà tha thứ cho.
Tôi quen bạn bè ở khắp ba miền, nhưng không hiểu ông trời xui khiến thế nào mà bạn thân thiết lại toàn người Quảng Trị. Thậm chí, còn gửi lại nơi đó một mối tình mộng mơ hoa bướm nữa. Phải nói là duyên nợ sâu dày !
Vào đại học, tâm hồn thi ca của tôi bắt đầu lai láng. Suốt ngày đọc thơ, suốt đêm làm thơ. Mối quan tâm số một của tôi là thơ. Vì lẽ đó, tôi chú ý đến một anh chàng học trên một lớp, nghe đám sinh viên kháo rằng hắn làm thơ giỏi lắm, lúc nào cũng có thể làm thơ được, trong cái rương sắt của hắn là một rương thơ. Tôi tin ngay điều đó và trong lòng dậy lên một cảm giác ngưỡng mộ. Hôm sau, tôi lân la làm quen. Té ra hắn cũng có biết tôi là thằng mê thơ, nên liền đem mồi ra “thuốc” tôi liền. Hắn nói đang yêu một cô gái Huế, con nhà khá giả lại học ngành Anh Văn, tức là thuộc tầng lớp quí tộc. Trong khi hắn là một thằng Quảng Trị, đã Quảng Trị mà lại còn nghèo nữa, tức là hai lần nghèo. Vì vậy, hắn chỉ biết gửi khối tình ngùn ngụt lửa ấy vào thơ mà thôi. Hắn đưa ra cho tôi xem một tập thơ chép tay rất đẹp. Tôi đọc thử vài bài, thấy mê ngay. Tôi mà cũng mê thì huống chi cô gái Huế ấy. Và cô gái Huế quí tộc ấy đã mê hắn thiệt, mê ngất ngây. Không chỉ mê những bài thơ tình đầy sự phẫn nộ với cuộc đời ô trọc ngăn cách lứa đôi, mà còn mê luôn cái nghèo mà rất đỗi kiêu hãnh của hắn. Anh em sẽ rất bất ngờ khi biết hắn là ai. Hắn chính là nhà báo Lê Đức Dục bây giờ.
Lên năm thứ ba đại học, lại kết bạn với hai đứa Quảng Trị, lại là người Cam Lộ, mới đặt chân vô đại học. Trong cư xá đại học có cái lệ lính mới vô là phải mời đàn anh uống rượu gọi là ra mắt. Vậy mà hai thằng này, mới đặt chân vô hôm trước, hôm sau đã bày một mâm rượu trước sân, không thèm mời đàn anh, đã vậy say sưa còn đọc thơ vang trời không cần biết quanh mình có ai. Thiên hạ kháo rằng hai thằng đó là hai anh em, một thằng đen như Bao Công, nóng như Lý Quì; một thằng trắng trẻo bạch diện thư sinh, đọc hết năm ngàn cuốn sách. “Họa hổ họa bì nan học cốt/ Tri nhân tri diện bất tri tâm”. Đó là câu thơ mà một trong hai thằng đó đọc giữa sân cư xá lúc nửa đêm, không mấy đứa hiểu được. Tôi thấy phục lắm, đây mới là kẻ đáng chơi với ta. Tôi cho người sang mời hai quí nhân diện kiến. Chỗ đón khách là sân thượng khu tập thể Đống Đa, nơi chỉ có mấy thằng du thủ và lũ chuột đói lên tìm mồi. Hai qúi nhân chỉ cử một người đi sứ. Chúng tôi ngồi uống rượu với nhau, ban đầu tỏ ra thăm dò, thử thách, sau đó thì say hồi nào chẳng hay, nằm ôm nhau ngủ như bầy chó con. Chúng tôi chơi với nhau như tri âm tri kỷ. Chúng tôi bày ra không biết bao nhiêu là cuộc chơi ngất trời cố đô, khi đã hợp nhau rồi thì chơi không biết chán. Nhiều người Quảng Trị nghe kể liền hỏi Quảng Trị tao răng có mấy thằng hay rứa, răng tao không biết hè ? Tôi nói mấy anh đã chơi với bọn hắn rồi đó mà. Nếu mấy anh Quảng Trị với nhau mà không đóan ra hắn là ai thì tôi cũng xin không nói luôn.  
Tốt nghiệp đại học tôi tìm đường lên Đà Lạt, xứ sở đào nguyên thơ mộng như cõi tiên. Vừa đặt chân vô khu tập thể Sở Văn hóa tá túc mấy bữa, anh hàng xóm người miền Nam liền xởi lởi: “chú em người Guế (Huế) à, sát cạnh đây có họa sĩ Thái Tuấn cũng Guế này”. Người miền Nam không phân biệt Huế hay Quảng Trị, Quảng Bình gì cả, hễ nói giọng trọ trẹ thì gọi là “Guế”. Hôm sau, tôi gõ cửa và anh chàng họa sĩ lặng lẽ rất ít thích giao thiệp ấy đã cười tươi đón tôi. Thái Tuấn là người Hải Lăng, nhà ngay thị trấn Diên Sanh, ồ hoá ra là anh vợ của nhà báo Nguyễn Hoàn, đàn anh của tôi ở trường đại học (sau này là phó giám đốc Sở Thông tin truyền thông). Kể từ hôm đó, căn hộ nhỏ bé lặng lẽ của Tuấn thỉnh thoảng lại như sắp vỡ tung bởi những cuộc rượu ngất trời. Có lần cao hứng lên tôi liền vẽ, bệt hết những túyp sơn dầu quí giá của Tuấn lên tấm toan mới tinh. Họa sĩ Bứa nói thằng Tuấn hắn đang đứt ruột đó mi biết không. Tuấn cười xòa nói cứ để cho hắn vẽ. Qua Tuấn tôi được chơi thêm với thầy giáo Đỗ Tư Nghĩa, mong manh như sương khói và sâu sắc như một triết gia, cũng một người Quảng Trị.
Vô Đà Nẵng lại chơi với hội Quảng Trị, một hai ngày lại uống với Lê Diễn, vài ba bữa lại café với Hồ Sĩ Bình… Ngày ra mắt Quê Nhà tết Đinh Hợi 2006, tôi làm khách đến dự mà cứ tưởng mình là ban tổ chức, lại cầm ly đi chào mọi người cười cười nói nói cứ như là Lê Diễn. Bởi vậy, anh Lê Từ, một người Quảng Trị ở Đà Nẵng, cứ hỏi thăm quê miền mấy bựa ni ra răng? Đến bây giờ mỗi lần vô Đà Nẵng vẫn có anh hỏi thăm bựa ni về lại Quảng Trị rồi à?...
Về lại Huế, tự nhiên thấy thích chơi với Võ Xuân Huy, họa sĩ, giảng viên đại học Nghệ thuật Huế, người làng Thủy Ba bắt cọp. Huy có tướng mạo của một con cọp đã bị bắt làm họa sĩ, nên dễ nổi giận với những sự xấu xa của người đời nhưng hành động thì chỉ bằng cây cọ. Anh em gọi Huy là tốt nghiệp khoa văn trường đại học Nghệ thuật, vì hắn đọc sách quá nhiều, ngồi đâu cũng nói chuyện sách vở, thậm chí có thể trích dẫn cả đoạn dài ở trang 107 dòng thứ 13 từ trên xuống. Không rõ đây có phải là tính cách Quảng Trị hay không, nhưng tôi vẫn thấy yêu quí nó, dù nhiều người tỏ ra không thích lắm.
Cuối năm 2013, đi công tác Quảng Bình vô, trên xe có Bùi Đức Huy, chủ nhiệm CLB KTS trẻ Quảng Trị, mới quen hai ngày. Xe đến Đông Hà, Huy nói eng ghé chơi chút đài tút thì vô (Huế). Mọi người ai nấy đòi vô thôi vô thôi. Huy nói eng không xuống, xe chỉ vô tới Hải Lăng là tui gọi điện thoại cho công an giao thông bắt lại ngay, mất công quay lại thôi. Làm răng mà vô được, phải tụt xuống uống với Quảng Trị vài ly. Một chút sau thì tụ tập đầy đủ. Hết một chai, hết hai chai, ưa ở lại luôn !

Cuối đông 2013
MINH TỰ


READ MORE - BẠN BÈ QUẢNG TRỊ - tản mạn của Minh Tự

NHỚ MẸ - Thơ Hồng Tâm



















                 Tác giả Hồng Tâm




NHỚ MẸ 

Mẹ ơi mười tám năm dài
Lòng con nhớ mẹ khôn nguôi
Nửa đêm giật mình thức giấc 
Ra hiên ngồi ngắm sao trời 

Bài thơ con dâng tặng mẹ
Nỗi buồn chôn dấu trong tim 
Mười tám năm dài mẹ vắng
Con thơ mang nặng nỗi niềm

Cánh cò bay về nơi ấy
Mà con ngỡ còn đâu đây
Tình yêu thương dành cho mẹ
Còn hơn một bát nước đầy

Tháng bảy thu về trước ngõ
Lại thêm một mùa vu lan
Bờ môi con mặn nước mắt
Đêm buồn bước đi lang thang

                      HỒNG TÂM

READ MORE - NHỚ MẸ - Thơ Hồng Tâm

NHỚ MẸ - Thơ Nhật Quang


             
Tác giả Nhật Quang














NHỚ MẸ

Chiều buồn cánh võng đong đưa
Con mơ thấy mẹ như vừa qua đây
Hoàng hôn tím - bóng hao gầy
Liêu xiêu dáng lệch đong đầy gian nan

Oằn lưng mẹ gánh lầm than
Thân cò lặn lội ,vai mang kiếp nghèo
Sóng đời xô dập gieo neo
Đơn thân tay chống, tay chèo bão giông

Cho con tròn ước mơ hồng...
Chắt chiu năm tháng long đong chợ đời
Nay con rạng rỡ nụ cười
Ầu ơ tiếng mẹ thành lời nỉ non...

Gió Thu se thắt lòng con
Hoa cau rụng trắng ngõ mòn quạnh hiu
Khói lam ngun ngút hương chiều
Con mong dáng mẹ liêu xiêu lối về.

                                   Nhật Quang

READ MORE - NHỚ MẸ - Thơ Nhật Quang

TÌNH TRI KỶ - Thơ Lương Bút


                                 Tác  giả Lương Bút

TÌNH TRI KỶ

Uống rượu không say là thằng ba xạo
Chết ôm trăng chuyện cũ rích Triết Giang
Bọn chúng ta là thằng quỷ rượu
Tìm lãng quên giữa bãi hổ mang

Tình tri kỷ, sương đeo trên kiếp lá
Trận cuồng phong cuốn cuộn bay mù
Mai không gặp mời nhau ly rượu khống
Gọi quý tình bè bạn cõi phù du

Để nhớ quên theo về miền quên nhớ
Gặp lên môi cho vọng mớ dư hương
Cho thơ rượu ôm nhau vào vũ trụ
Tịch tình tang réo rắt điệu nghê thường

Quỷ khóc Sài thành, ma trơi Thạch Hãn
Rồi cũng quay theo thế cuộc quay quay
Xin đừng nhắc chuyện tỉnh điên còn mất
Ngàn lần say chuếnh choáng cuộc chơi này
                                                  Lương Bút

READ MORE - TÌNH TRI KỶ - Thơ Lương Bút