Nhà thơ Tịnh Bình
AO THU
Bầy ve mang theo mùa hạ
Xa hút về phía cuối đường
Giơ búp tay khô vịn nắng
Sen hờn ngơ ngác đài gương
Đành thôi ủ hương cốm mới
Ao thu trơ lá sen tàn
Mái chèo bâng quơ khua sóng
Bần thần đôi giọt sương tan
Nghe trong dịu dàng hương gió
Nâu bùn lấp lánh thanh cao
Nghe từ tinh hoa của đất
Ẩn tàng thanh khiết mùa sau
Trót yêu mãn khai sen hạ
Nên buồn ngơ ngác trước thu
Không hoa... Trầm tư sắc nắng
Hồn sen vọng gọi xa mù...
MỖI BẬN THU VỀ...
Mỗi bận thu về hoài trông ngóng
Chấm nước loang vẽ bóng ao nhòa
Chuồn kim vá áo thu sờn lá
Cánh mỏng dập dờn in mắt thơ
Nghe trong lá cỏ hồn sương sớm
Dế nghêu ngao hát khúc tự tình
Khoảng trời thơ ấu chừng thao thiết
Tuổi dại ngày xưa thuở trốn tìm
Soi thành giếng cũ gương trăng vỡ
Đáy nước nhạt nhòa bóng mây xưa
Rụng bông khế tím vào cổ tích
Vọng tiếng mùa thơ sót âm thừa
Treo lên cành biếc lời gió nõn
Chuồn kim trốn nắng ở nơi nào
Ai dắt thơ ngây đi biền biệt
Mỗi bận thu về chợt xuyến xao...
THƠ VIẾT MÙA NGÂU
Vay em
Đôi mắt biết cười
Lòng hoang vu quá
Còn tươi nỗi buồn...
Vay rằm
Lẻ bóng trăng suông
Cõi thơ đau đáu
Ngọn nguồn biết đâu...
Hờn gì...
Mây thả giọt ngâu
Chàng Ngưu nàng Chức
Đôi câu ân tình
Soi gương
Đối bóng tìm hình
Ru ta
Chìm giấc mộng bình thường thôi
Ngày trôi
Đếm tháng ngày trôi
Ngang công viên cũ
Chỗ ngồi... Ngày xa...
Gió lười thả nốt hoan ca
Tiếng phong linh vỡ
Ngân nga
Ngậm ngùi...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)
AO THU
Bầy ve mang theo mùa hạ
Xa hút về phía cuối đường
Giơ búp tay khô vịn nắng
Sen hờn ngơ ngác đài gương
Đành thôi ủ hương cốm mới
Ao thu trơ lá sen tàn
Mái chèo bâng quơ khua sóng
Bần thần đôi giọt sương tan
Nghe trong dịu dàng hương gió
Nâu bùn lấp lánh thanh cao
Nghe từ tinh hoa của đất
Ẩn tàng thanh khiết mùa sau
Trót yêu mãn khai sen hạ
Nên buồn ngơ ngác trước thu
Không hoa... Trầm tư sắc nắng
Hồn sen vọng gọi xa mù...
MỖI BẬN THU VỀ...
Mỗi bận thu về hoài trông ngóng
Chấm nước loang vẽ bóng ao nhòa
Chuồn kim vá áo thu sờn lá
Cánh mỏng dập dờn in mắt thơ
Nghe trong lá cỏ hồn sương sớm
Dế nghêu ngao hát khúc tự tình
Khoảng trời thơ ấu chừng thao thiết
Tuổi dại ngày xưa thuở trốn tìm
Soi thành giếng cũ gương trăng vỡ
Đáy nước nhạt nhòa bóng mây xưa
Rụng bông khế tím vào cổ tích
Vọng tiếng mùa thơ sót âm thừa
Treo lên cành biếc lời gió nõn
Chuồn kim trốn nắng ở nơi nào
Ai dắt thơ ngây đi biền biệt
Mỗi bận thu về chợt xuyến xao...
THƠ VIẾT MÙA NGÂU
Vay em
Đôi mắt biết cười
Lòng hoang vu quá
Còn tươi nỗi buồn...
Vay rằm
Lẻ bóng trăng suông
Cõi thơ đau đáu
Ngọn nguồn biết đâu...
Hờn gì...
Mây thả giọt ngâu
Chàng Ngưu nàng Chức
Đôi câu ân tình
Soi gương
Đối bóng tìm hình
Ru ta
Chìm giấc mộng bình thường thôi
Ngày trôi
Đếm tháng ngày trôi
Ngang công viên cũ
Chỗ ngồi... Ngày xa...
Gió lười thả nốt hoan ca
Tiếng phong linh vỡ
Ngân nga
Ngậm ngùi...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)