Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, April 10, 2022

BÌNH MINH XANH - Thơ Huỳnh Gia

                   

Nhà thơ Huỳnh Gia

Bình minh xanh



Có một bình minh xanh
nằm trên thảm cỏ thềm xuân
mỗi sáng lắng nghe giọt cà phê rơi
chậm rãi ...
nắng - gió - mưa - giông
phía hiên ngoài
xin bỏ lại
thong thả - ung dung
ngồi ngắm những chú sẻ nâu ríu rít trên bậu rào


Và có một bình yên màu xanh
giữa cuộc sống lao xao
nhẹ hẫng như ánh mắt lướt khắp mọi nơi...
rồi quay về chỗ cũ
nơi hạnh phúc chung tay
xây vững vàng vách trú
tô lại niềm tin sau lần suýt sụp đổ bởi cuồng phong


Một bình yên màu xanh
không là những mơ ước viễn vông
bằng những câu thơ huyễn hoặc đời - hư ảo
mà bằng tiếng gõ của chiếc kim đồng hồ lạnh lùng từng khắc báo
cuộc sống vốn vô thường
ai chắc biết được ngày mai


Một bình minh xanh Ta bắt gặp hôm nay
sau cái nhoẻn môi cười mặc kệ đời gian dối
từng cám dỗ gọi mời
dặn ghìm lòng không trao đổi
để mảng bình yên ta trong trẻo tựa màu trời


Bước độc hành 
dắt ta về nơi bắt đầu cuộc rong chơi 
thả sải mình ra nằm nhìn gió chiều giũ nắng 
giữa không gian bao la 
Ta và im lặng 
lắng nghe tiếng cuộc đời thì thầm căn dặn 
bình minh đa sắc màu 
ta chọn lấy màu hy vọng dẫu mong manh



Huỳnh Gia
14/02/2019

<huynhthumai263@gmail.com>


READ MORE - BÌNH MINH XANH - Thơ Huỳnh Gia

NUỐI TIẾC | BIỂN BÃI CẠN KIỆT CÙNG CON NƯỚC | BIẾT CÓ EM VỀ BÊN PHỐ CŨ - Thơ Lê Thanh Hùng

 

Nhà thơ Lê Thanh Hùng

Nuối tiếc

 

Trong vùng tâm điểm mặt trời

Ánh sáng vô tâm cũng bị bẻ cong những ảnh hình biểu kiến

Xô lệch chiều, tự nhiên hiển hiện

Méo mó một góc nhìn đâu đó em ơi!

Kìa hoa trái đầu cành treo lúc lỉu khơi khơi

Bóng nắng đi qua rồi điều gì để lại

Vết dọc lằn ngang mơ hồ nhởn nhơ vướng phải

Một làn môi cong, buông nét ngạo đời

                         *

Cứ quẩn quanh trong mộng tưởng hanh hao

Không thể tự tin vào mắt mình,

những điều dường như chắc chắn

Vì ngồi không đúng chỗ của mình,

nên cứ dấm da dấm dẵng

Còn đâu như một thuở nào

Dù em đã nhún mình, giảm giá làm cao

Để bước qua những tháng năm chộn rộn

Khi nhẹ dạ lạc lòng trước những khó khăn bất ổn

Sóng gió đời, cứ thao thiết lao xao

                         *

Lóng ngóng anh ngồi, cố níu tuổi thơ bay

Trong nắng đương mùa, qua ba đồng bảy đổi

Trang ký ức đời, nhẹ nhàng gấp vội

Còn lại em, chiếc bóng mờ và năm tháng đắm say

Mà anh đã không đóng đúng vai và lại chẳng thuộc bài

Ánh nắng cũng cong, chỉ là anh chưa nhìn thấy

Những góc khuất cuộc đời, em dang tay che đậy

Để bây giờ không biết tỏ cùng ai …

 


Biền bãi cạn kiệt cùng con nước


Lô xô người, tất bật cào nghêu

Bùn quánh đặc, đôi chân trần em bước


Qua bãi bùn non lớp lớp rác rều

Giọt mồ hôi lăn tròn trên má

Chợt hồng lên thấp thoáng bóng ai 



Biết có em về bên phố cũ


Sao cứ nôn nao suốt buổi cơm chiều

Nỗi nhớ, nỗi quên tưởng chừng an trú


Góc phố cũ xưa, người cũng đã xưa rồi

Bao say đắm, đã chìm trôi trong quên lãng

Chợt bừng lên, lóng lánh nguyên khôi


Lê Thanh Hùng

    Bắc Bình, Bình Thuận


thanhhungmtbb@yahoo.com.vn
READ MORE - NUỐI TIẾC | BIỂN BÃI CẠN KIỆT CÙNG CON NƯỚC | BIẾT CÓ EM VỀ BÊN PHỐ CŨ - Thơ Lê Thanh Hùng

MẸ LÀ QUÊ HƯƠNG - Nhạc: Mai Hoài Thu - Thơ: Bạch Ngọc Phước - Ca sĩ: Vân Khánh







Lyrics: MẸ LÀ QUÊ HƯƠNG
 
Mẹ là tất cả quê hương,
Cho con đi khắp nẻo đường mênh mông,
Mẹ là làn nước trên sông,
Cho con bơi lội giữa dòng thế gian...

Mẹ là lối nhỏ về làng,
Cho con không phải ngỡ ngàng bước chân,
Mẹ là trăng sáng một vầng,
Cho con soi được nghĩa nhân trên đời...
À ơi, ơ ơ à ơi... À ơi, ơ ơ à ơi...

Mẹ là đất, mẹ là trời,
Trời mang nắng ấm, đất tươi muôn màu,
Đại dương lòng mẹ là tàu,
Đưa con ra khỏi đớn đau khôn lường...

Mẹ là tất cả quê hương,
Cho con ấp ủ tình thương dạt dào,
Mẹ là dòng suối dâng trào,
Cho con uống mãi ngọt ngào yeu thương...
À ơi, ơ ơ à ơi... À ơi, ơ ơ à ơi...




Bài thơ: MẸ LÀ QUÊ HƯƠNG
Tác giả: Bạch Ngọc Phước
***

Mẹ là tất cả quê hương,
Cho con đi khắp nẻo đường mênh mông,

Mẹ là làn nước trên sông,
Cho con bơi lội giữa dòng thế gian...

Mẹ là lối nhỏ về làng,
Cho con không phải ngỡ ngàng bước chân,

Mẹ là trăng sáng một vầng,
Cho con soi được nghĩa nhân trên đời...

Mẹ là đất, mẹ là trời,
Trời mang nắng ấm, đất tươi muôn màu,

Đại dương lòng mẹ là tàu,
Đưa con ra khỏi đớn đau khôn lường...

Mẹ là tất cả quê hương,
Cho con ấp ủ tình thương dạt dào.

Bạch Ngọc Phước
READ MORE - MẸ LÀ QUÊ HƯƠNG - Nhạc: Mai Hoài Thu - Thơ: Bạch Ngọc Phước - Ca sĩ: Vân Khánh

MƠ PHAI - Thơ Nhật Quang

 



MƠ PHAI


Mắt ai lơ đãng trong chiều

Thềm nghiêng nắng hạ, dặt dìu tiếng thơ

Ngân trầm thoảng đọng hồn mơ…

Hoàng hôn chợt tím lửng lơ cuối trời


Rưng rưng mắt lệ xa người

Còn chăng lưu luyến đôi lời dấu yêu

Trập trùng sương buốt cô liêu

Trăng gầy thồn thức, ngả xiêu bóng dài


Nhạt nhoà hương mộng mơ phai

Gió len nhẹ buốt bờ vai hững hờ

Đêm say ấp ủ… gối chờ

Hồn ai lãng đãng bên bờ…trùng dương.


                                      Nhật Quang

                                                <nhatquang18@gmail.com>


READ MORE - MƠ PHAI - Thơ Nhật Quang

BÂNG QUƠ MIỀN PHỦ DỤ - Thơ Huỳnh Gia

Nhà thơ Huỳnh Gia


Bâng quơ miền phủ dụ



Chênh chếch nắng chiều. ngày buồn thiu ngái ngủ

muộn màng đôi mắt hướng phía xa trùng

những chiếc lá vàng bay về cuối miền di trú

trong cơn mưa dày nghiêng giọt xối rát không gian


Ta bắt gặp đâu đây có sợi buồn treo lơ lửng

như chú dơi đêm treo ngược giấc mơ hồ

sợ nuối tiếc chông chênh trong những lần lựng khựng 

con đường cũ gập gềnh ngược dốc đứng gió xô

Dừng lại lắng nghe dường vọng về câu tạ lỗi

kỷ niệm dẫu phai mờ xin đậm dấu một hình dung

cơn lốc thời gian chực xoáy tung lần ngược lối

vách bao dung xin che chắn mọi bão bùng 


Ta đi qua đời nhau nhẹ nhàng như cánh gió

như bốn mùa đi. lần chạm mặt gửi câu chào

phút bịn rịn ăn năn … xôn xao từng lá cỏ

đừng trách sợi mây trời không buộc chặt đời nhau


Và như thế trong góc khuất đời có một người lẳng lặng

đón nắng sớm rải tràn. mang trả lại mỗi chiều vơi

vô định những bước chân trong cơn mưa lẩn thẩn

phủ dụ nỗi bâng quơ . xua cơn sốt đàn hồi 



Huỳnh Gia

01/06/2019

<huynhthumai263@gmail.com>





READ MORE - BÂNG QUƠ MIỀN PHỦ DỤ - Thơ Huỳnh Gia