TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Saturday, September 2, 2017
GỬI LẠI ĐỒNG BẰNG VỆT NẮNG NGÀY XƯA - Chùm thơ Lê Thanh Hùng
GỬI LẠI ĐỒNG BẰNG
VỆT NẮNG NGÀY XƯA
Nắng đồng bằng mướt ngọt, trên vai
mềm
Hương cỏ mượt, thon thả trôi bất chợt
Ngăn ngắt tiếng cười, gió mùa chắn
bớt
Reo suốt dặm dài, hoa cỏ dịu êm
*
Trắng một dòng sông chảy lệch vụng
về
Trôi đâu mất hương xưa, bờ cát mịn
Gió giũ sóng đong đưa tình câm nín
Bốn mươi năm trãi dấu, bước đam mê
*
Bốn mươi năm, tìm lại một câu thề
Rơi vương vãi trong đồng sâu thưa vắng
Gió chướng buồn hiu, sẽ sàng giọt nắng
Chập chờn trôi trong ảo vọng lê thê
*
Em cũng quay người trong nắng, như
xưa ...
Nón lá che nghiêng, ngập ngừng tiếng
vọng
Trên đồng gió, luá dập dờn đánh
võng
Thả rơi chiều bên bóng nắng nhặt
thưa
L.T.H.
EM VỀ THĂM QUÊ
Nhập nhòe vệt nắng, em qua
Đường quanh, lối cũ mờ xa quê nhà
Đắn đo giấu, ngón tay ngà
Bâng quơ trầm giọng, thiệt thà nhớ
anh ...
L.T.H.
ĐẮN ĐO GÌ NGÀY MỚI
Biết quá khứ, không thể đổi thay được
Thì việc gì, phải cứ tiếc: giá như
...
Khép quá khứ lại - an nhiên mơ ước
Cuộc sống bây giờ, bận rộn ưu tư
*
Việc kết thúc, là khởi đầu việc
khác
Dòng chảy tuôn trôi, xoay trả nhịp
đời
Sao đắm đuối một chuyện tình phai
nhạt
Khắc khoải, mơ hồ, nắm thả, buông
lơi ...
*
Quên dĩ vãng để yêu thương hiện tại
Sống hết mình để kiến tạo tương lai
Nhưng còn đó, những tháng ngày
vương vãi
Vật vờ xuôi theo bóng nắng đổ dài
*
Cứ phóng chiếu, chuyện của mình hồi
đó
Mỗi bàn chân tự biết những con đường
Bao nhiêu cơ hội còn đây - để ngỏ
Lưỡng lự, gọi mời bản năng yêu
thương
*
Bàn tay dơ, thì làm sao rửa mặt
Màu sắc đời đâu chỉ trắng và đen
Có một khoảng trống không màu chớp
bắt
Mờ tỏ vần xoay, chấp chới vết đèn
*
Quá khứ dù sao, cũng là điểm tựa
Hình mẫu cho mình gợi mở ngày mai
Còn nguyên đó, một ẩn tình chan chứa
Chầm chậm trôi, nhưng chưa hề nhạt
phai ...
III/17
Lê Thanh Hùng
Huyện Bắc Bình, Bình Thuận
TIẾNG TRỐNG TRƯỜNG XƯA ĐỔ CHỐN NÀO? - Thơ Phan Thạch Giang
Tác giả Phan Thạch Giang
TIẾNG TRỐNG
TRƯỜNG XƯA ĐỔ CHỐN NÀO?
Tiếng trống trường xưa đổ
chốn nào? (1)
Những mùa thu cũ chảy về đâu?
Áo con trắng quá ngày khai giảng
Bên mẹ thu nay áo bạc màu
Những mùa thu cũ chảy về đâu?
Áo con trắng quá ngày khai giảng
Bên mẹ thu nay áo bạc màu
Cứ ngỡ thu xưa đã tàn thu
Cho bao thân ái chết theo mùa
Ngỡ đâu thu động lòng thơ muộn
Nghìn đêm vẫn mớ chuyên ngày xưa. (2)
Cho bao thân ái chết theo mùa
Ngỡ đâu thu động lòng thơ muộn
Nghìn đêm vẫn mớ chuyên ngày xưa. (2)
Tan tác thu ơi! Buổi xế chiều
Tà dương thấp thoáng bóng tịch liêu
Tiếc thời nón lá nghiêng trong nắng
Thương mái trường xưa lớp học chiều
Tà dương thấp thoáng bóng tịch liêu
Tiếc thời nón lá nghiêng trong nắng
Thương mái trường xưa lớp học chiều
Tháng chín trời thu như vướng
khói (3)
Gió miền ký ức thổi đong đưa
Ngơ ngẫn một mình ai đứng lặng
Thương người Quảng Trị tiếc ngày xưa
Gió miền ký ức thổi đong đưa
Ngơ ngẫn một mình ai đứng lặng
Thương người Quảng Trị tiếc ngày xưa
Tôi về tìm lại tập thư cũ
Hình bóng còn đây thuở học trò
Mười năm tuổi mộng bao năm trước
Vương khói thu buồn một bến xa.
Hình bóng còn đây thuở học trò
Mười năm tuổi mộng bao năm trước
Vương khói thu buồn một bến xa.
Trời muốn mưa - Thôi xin
quay nhìn ngã khác
Ký ức bao năm-Thôi
Xin ngủ yên
Lòng chợt bồi hồi-Đứng nghe lá khóc
Tiếng trống trường xưa rụng xuống thềm.
quay nhìn ngã khác
Ký ức bao năm-Thôi
Xin ngủ yên
Lòng chợt bồi hồi-Đứng nghe lá khóc
Tiếng trống trường xưa rụng xuống thềm.
Phan Thạch Giang
Biên
Hòa, tháng 9 /2011
* Những dòng có số (1), (2), (3) trích
thơ Liên Hưng
MÙA THU - Phan Thạch Nhân
Phan Thạch Nhân
MÙA THU
Bây giờ đã vào tháng 9, buổi sáng trời có sương mù nghe thấm lạnh, những vầng mây trắng lững lờ xuất hiện rồi bay lang thang về đâu đó, vài cơn gió nhẹ thổi qua làm tôi chạnh lòng để nhớ và …Nhớ nhiều lắm! Một mùa thu nữa sắp đi qua.Có lẽ trong mỗi chúng ta ai cũng có một thời được làm học trò, với tôi, kỷ niệm đẹp đầu tiên là không phải: “Mẹ tôi nắm lấy tay tôi dẫn đi trên con đường dài và hẹp.” Mà: “Buổi mai hôm ấy một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh,” ba tôi chở tôi trên chiếc xe đạp sườn ngang, bỏ lại con đường làng lui đằng sau, trên tay lái kiểu chử U có sẵn cây roi tre dẫn tôi đến trường với bao âu lo và e ngại. Từ đó, tôi được làm học trò.
Tuy sinh ra ở một vùng quê nghèo thiếu đủ thứ, nhưng con cái phải được học hành, nên ba tôi rất nghiêm khắc, ngược lại, mẹ tôi thì rất hiền, một con người đôn hậu, luôn bao dung cho con trai nên tôi có một tuổi thơ khá nghịch ngợm, nhưng nhìn lại mình thì cái nghịch ngơm dễ thương chứ không phải quá đáng.
Được làm học trò của một trường tiểu học, khi đã biết viết, biết đọc, nhưng sự nghịch ngợm vẫn luôn len lén trong tâm hồn tuổi thơ, có thể bung ra bất cứ lúc nào, và mỗi lần có tội thì thầy cô phạt ba roi, nhiều quá thì cô cho mắc nợ, sau đó bắt về nhà chép phạt bài văn xuôi: "Tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh, chép 5 lần, 10 lần rồi 20 lần… cứ tăng dần theo lỗi phá phách của mình, nếu viết bẩn thì thầy lấy thước đánh lên hai bàn tay, viết cẩu thả thì cô tăng hình phạt chép gấp đôi, với một cây bút tre vừa chấm mực màu tím vừa viết, một buổi đi học, một buổi chép phạt ở nhà, nếu lỡ ham chơi đi đá banh hoặc tắm sông Thạch Hãn với bạn bè thì tối phải thức đêm bên ngọn đèn dầu hỏa mà ba tôi thường gọi là đèn “Huê Kỳ”để chép. Nhìn ba tôi có vẻ vui hơn vì từ khi đưa đến trường con mình quá ham học,chắc sau này lớn lên sẽ được làm thầy giáo, mỗi lần chị tôi qua chợ tỉnh thường mua bánh kẹo cho tôi, nhưng tôi luôn dặn chị mình không thích bánh kẹo, chỉ thích vở bút và mực để học, nhưng thật ra thì để chép bài phạt muốn khùng luôn. Cho đến một ngày chuẩn bị vào hè hết bậc tiểu học,Thầy cô nhìn những bài chép phạt của tôi rồi mỉm cười thân thiện và nói môt câu:” Sức học của em chỉ tàm tạm, nhưng chẳng bao giờ có phần thưởng,.”Thì ra lúc này mình mới hiểu Thầy Cô bắt mình luyện người, luyện chữ. Mà thật vây, 5 năm ở trường tiểu học mình chẳng có cái phần thưởng nào, học hành cuối năm được lên lớp là may lắm rồi.Những lúc ngồi nhớ lại tuổi thơ của mình tôi lại mỉm cười, vì trên thế giới này nếu nói về môn thể thao như bóng đá thì có nhiều ngôi sao xuất sắc như chuyên gia đá phạt,chỉ tiếc một điều giá như ngày ấy thầy cô tăng cho mình danh hiệu ngôi sao chuyên gia chép phạt thì cũng oai ra phết nhỉ!
Đó là chuyện ở trường, còn về nhà cũng chẳng khác gì, ngoài sự nghiêm khắc của ba tôi thì còn một ông cậu và một người anh, cậu và anh mình bắt mình phải học thuộc lòng bài này, anh mình lớn hơn mình 14 tuổi, anh đi suốt ngày ít khi ở nhà nhưng gặp mặt là bắt trả bài Tôi đi học, có nghĩa là anh nhắc mình học và coi lại bài vở. Sau khi được vào học trường Nguyễn Hoàng mình mới biết cậu mình là bạn cùng lớp với Thầy Phan Phụng Thạch, giờ thì cậu và thầy đã không còn trên thế gian, còn anh minh thì một học sinh Nguyễn Hoàng, nhưng đam mê văn hơn toán, bởi vì sau chiến tranh từ miền Nam trở về quê nhà dưới những đống hoang tàn của ngôi nhà ấy, mình tìm và đọc được những gì anh viết, những bài văn xuôi viết tay, những dòng thơ tình đầy lãng mạn trên những tập giấy mỏng manh màu xanh màu hồng của một thời anh đi học.
Bây giờ là mùa thu, mùa tựu trường, Phan Thạch Nhân xin đươc nhắc lại hai tác giả trong bút nhóm Vọng Thời Gian năm nào của cựu học sinh của hai thế hệ, họ tiếc nuối mùa thu năm xưa với một thời học trò khoác lên mình màu áo trắng thư sinh, và Phan Thạch Nhân cũng xin phép tác giả được đăng lại hai bài viết về tháng 9 năm nào vào trang Đồng Môn Nguyễn Hoàng.
Đồng Nai, mùa thu 2017
Phan Thạch Nhân
NÀY THÁNG CHÍN - Thơ Trần Mai Ngân
Tác giả Trần Mai Ngân
NÀY
THÁNG CHÍN
Này tháng Chín, này Thu vàng, này tháng Chín
Xin nâng niu ngày tháng cũ đi tìm
Bước khẽ nhé lá khô đừng xào xạc
Bởi âm thanh làm vỡ tiếng yêu nhau!
Này tháng Chín, này Thạch Thảo, này tháng Chín
Nhớ đừng quên những giấc đã chiêm bao
Dẫu bên đời không lắm chuyện ngọt ngào
Em cười nhé đóa hoa tươi Thạch Thảo
Này tháng Chín, này trăng sao, này tháng Chín
Ánh trăng gầy ru giấc ngủ em ngoan
Đêm Thu xưa hoang tưởng mộng Thiên Đàng
Em tròn giấc ta thương đời mộng mị
Này tháng Chín, này dấu yêu, này tháng Chín
Đưa đôi tay ta níu chặt nghìn trùng
Mắt nâu đẹp đừng mịt mùng ảo não
Ta trong nhau hiện thực một tình yêu
Này tháng Chín, này dấu yêu, này tháng Chín!
Gửi dấu yêu
Trần Mai Ngân
MÙI HƯƠNG TÓC CŨ - thơ Trúc Thanh Tâm
MÙI HƯƠNG TÓC CŨ
Tôi về giữa nhớ và quên
Giữa mây và gió, giữa em và đời
Nụ cười thuở tuổi đôi mươi
Bảy mươi năm, trả hết đời chưa xong
Qua cầu con nước long đong
Qua em tôi biết lớn ròng trong tim
Đau rồi giờ lại đau thêm
Như chiều hoang rớt bên thềm giọt mưa
Tóc dài hong nắng chiều xưa
Bốn mươi năm vẫn nhớ mưa tháng mười
Sông Tiền bên lở bên bồi
Mưa chiều cố quận bóng đời xô nghiêng
Một mình lạc giữa trăng đêm
Mùi hương tóc cũ chưa quên được người
Lệ buồn nhỏ xuống tim tôi
Đau thêm lần nữa khóc đời trái ngang !
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)
MƯA THÁNG BẢY - Thơ Vũ Trầm Tư
Bụi mưa thấm áo phong trần
Lạnh đôi vai, lạnh cả vầng trăng xưa
Em xa rồi, tháng bảy mưa
Bên song cửa, khói thuốc chưa ấm lòng
Thẫn thờ nhìn phía bến sông
Áo em đâu thấy, nghe lòng quạnh hiu
Đò ngang ngược sóng liêu xiêu
Duyên tôi cũng tựa cánh diều gió chao
Đường nhà em trắng hoa cau
Vườn bên tôi mấy dây trầu còn non
Áo xưa tím lối đường mòn
Bài thơ mực tím, nỗi buồn ai hay
Chiều mưa cánh lá vàng bay
Mưa hay nước mắt đong đầy nỗi đau
Quạ đen chưa bắc nhịp cầu
Ngưu Lang, Chức Nữ ngày nào có đôi?
Vũ Trầm Tư
Subscribe to:
Posts (Atom)