Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, March 30, 2015

Đọc "Rừng Xưa Xưa" của Chu Vương Miện - Châu Thạch

Đọc "Rừng Xưa Xưa" của Chu Vương Miện 
                                             - Châu Thạch

 Nhà thơ Chu Vương Miện



                           
Rừng Xưa Xưa 

rồi có bữa ghé về nơi rừng lá
mường máng mờ lã chã giọt mưa rơi
dăm vệt khói nháng lên từ vết đá
gió bao chiều mà rừng rách tả tơi       

rồi có lúc nửa khuya tìm hỏi lại
người có còn chiêm nghiệm mối tình si
bao bụi phủ miên man hàng dứa dại
đâu có ngờ gang tấc đã phân ly

rồi có lúc ngoài vòng cương tỏa
còn có ai? sửng sốt buổi ta về
cầu gió lộng còn nhớ chăng lời hứa
nước lầm lầm rờn rợn một đam mê

rồi có lúc thâm sâu chờ tiếng gọi
mấy chục năm phụng vẫn đợi hoàng
tấc lòng cũ còn lập lòe nhang khói
chả lẽ mình quấn mãi giải khăn tang

rồi có lúc còn đăm chiêu đứng ngó
người bây giờ có chắc cố nhân xưa?
lòng đã úa khuôn mặt càng váng vất
và bỗng đâu văng vẳng pháo giao thừa

chuvươngmiện
  •  
Lời Bình của Châu Thạch

Tôi yêu thơ Chu Vương Miện từ khi tôi còn rất trẻ. Thật ra nhà thơ chỉ hơn tôi vài ba tuổi nhưng khi mầm văn tôi còn nằm yên dưới đất thì Chu Vương Miện đã là một cây cao che bóng rợp trên diễn đàn văn học miền nam Việt Nam rồi.

Trên 40 năm sau tôi mới có cơ hội nghiền ngẫm lại thơ tác giả đăng trên các trang mạng. Tôi nhiều lần muốn viết cảm nghĩ về thơ tác giả nhưng tôi suy gẫm khối thơ đồ sộ mà ông đã sáng tác rồi bỏ bút chào thua không viết được gì. Tôi tự hỏi mình đã viết rất nhiều lời bình thơ mà sao bó tay với thơ Chu Vương Miện? Vì sao? Và tôi không trả lời được cho đến khi tôi đọc được mấy lời của nhà thơ Luân Hoán nhận xét về thơ ông là khật khưởng, ngông nghênh, day dứt, thoải mái, phóng khoáng, đậm đà, sâu sắc thì tôi mới hiểu được cái lý do mà tôi không viết được. Đó là thơ ông ôm trọn những rắc rối của cuộc đời mà cái nhìn của tôi thì còn đơn sơ hay nói đúng ra bức thành kia cao quá tôi loay hoay hoài mà chưa có cách để trèo lên. Tuy thế tôi chỉ thất bại khi muốn đãi cát tìm vàng nhưng khi đứng nhìn bằng mắt thì tôi thấy được vàng long lanh trong vườn văn chương mà nhà thơ sáng tạo. Hôm nay tôi bạo gan đến cạnh mép khu vườn ấy để bốc một nắm đất và thử lượm một ít vàng trong đó xem chơi. Tất nhiên chỉ lượm thôi thì còn bỏ sót rất nhiều, nhưng thôi đừng nên ham hố quá vì tôi chỉ là kẻ vui chơi, đâu phải là người đi đãi vàng chuyên nghiệp.

Hãy đến với “Rừng Xưa Xưa” thơ Chu vương Miện.

rồi có bữa ghé về nơi rừng lá
mường máng mờ lã chã giọt mưa rơi
dăm vệt khói nháng lên từ vết đá
gió bao chiều mà rừng rách tả tơi

 Đọc thơ một người nào đó ta có thể hiểu là tác giả tìm về “mường máng” là một nơi mà anh ta hằng sống với nhiều kỷ niệm, nhưng dọc thơ Chu Vương Miện ta có thể hiểu ‘mường mán”, nơi đã trở nên tiêu điều khi người quay lại không chỉ là một bức tranh của miền đất quá khứ mà bức tranh ấy còn thể hiện chốn nương náu thuộc về tinh thần của tư tưởng, của hành động thời quá khứ, của ước mơ thời trai trẻ. Bức tranh mường mán của ngày xưa chắc chắn là hình ảnh thể hiện nơi trú ngụ bình an của những dự phóng cho cuộc đời. Nơi đó ngày nay ẩm ướt vì lã chả mưa rơi, hiu hắt vì dăm vệt khói nháng lên và tiêu điều vì rừng đã rách tả tơi khi nhà thơ quay lại hay đúng hơn nhà thơ ngồi ôn lại cuộc đời mình. Mưa hay khói hay gió, hay hết thảy những gì mà nhà thơ thấy còn lại trong chốn nương thân xưa, ấy là hình ảnh của tinh thần chính mình trong ngày hôm nay vậy.

Quả thật như thế vì qua vế thứ hai của bài thơ, Chu Vương Miện không còn nhớ gì cái phong cảnh mà ông vừa tả. Thơ từ tả cảnh đột ngột bước qua vùng tinh thần thật sự;

rồi có lúc nửa khuya tìm hỏi lại
người có còn chiêm nghiệm mối tình si
bao bụi phủ miên man hàng dứa dại
đâu có ngờ gang tấc đã phân ly

“Bụi phủ trên hàng dứa dại”? Tôi đoan chắc không có nhà thơ nào dám viết như thế. Đây là hình ảnh độc đáo riêng của nhà thơ Chu Vương Miện mà thôi. “Hàng dứa dại” không phải là hình ảnh đẹp ở bất cứ đâu, có chăng nó chỉ đẹp ở nơi vùng sa mạc. Vậy vì sao mối tình si lại được ví như hàng dứa dại để bây giờ “Bụi phủ miên man”? Đây cũng là một hàng dứa trong tâm tư tác giả, không phải là hàng dứa thật ngoài đời. Nhà thơ muốn nhắc đến một mối tình vô cùng mộc mạc, đơn sơ và chơn chất. Nó tuy không có có trăng nước, hoa bướm vì nó nẩy sinh từ cuộc sông khô khan như hàng dứa mọc trên mảnh đất khô cằn. Tuy thế hàng dứa đó trường tồn trong thời tiết khắt nghiệt, sống mãi dưới lớp bụi thời gian.
Vế thơ cho ta thấy một mối tình si tựa như mối tình thời nguyên thuỷ, khác với mọi mối tình của đời nầy thường vẽ vời cho lãng mạn nhưng tính chất cũng dễ dàng tan ra như trăng. như nước. như hoa.

Qua vế thứ ba của bài thơ, giấc mơ trong tâm tưởng người thơ vẫn còn tiếp diễn;

rồi có lúc ngoài vòng cương tỏa
còn có ai? sửng sốt buổi ta về
cầu gió lộng còn nhớ chăng lời hứa
nước lầm lầm rờn rợn một đam mê

“Cương” là dây cột ngựa, “toả” là cái khoá. “Vòng cương toả” chỉ sự trói buộc của đời người. Nhà thơ tưởng tưởng  và tự hỏi khi đã phủi tay mọi vướng bận trên đời, quay về chốn xưa thì có còn ai “sửng sốt đón ta về” hay không. Ai đây chắc chắn là người của mối tình si thuở trước. Cảnh bây giờ không phải là rừng lá tả tơi nữa mà cảnh bây giờ là “cầu gió lộng” và “nước rờn rợn một đam mê”. Cầu và nước thường thường để diễn tả người đợi và kẻ đi nhưng ở đây cầu và nước đều là hình ảnh của con người còn nơi chốn cũ. Nhà thơ tưởng tượng người ở lại có biết bao nhiêu là u uất trong lòng nên cầu thì gió lộng mà nước thì rờn rợn đam mê. Đam mê mà rờn rợn có nghĩa là đam mê mà oán thù hay nhẹ hơn là oán trách. Bốn chữ nầy nói hết tâm trạng yêu và giận của người phải chờ đợi bao năm. Vế thơ cho ta thấy cảnh quay về thê thiết biết bao, nó không phải là sự đoàn tụ đầm ấm vì lòng người đi còn lắm nỗi lo âu, bởi sự quay về còn nằm trong tương lai mờ mịt.

Qua vế thứ tư nhà thơ đã biến tâm hồn mình thành một chiếc bàn thờ nhan khói, thắp cho một mối tình si biết còn đó mà như đã chết lâu rồi:

rồi có lúc thâm sâu chờ tiếng gọi
mấy chục năm phụng vẫn đợi hoàng
tấc lòng cũ còn lập lòe nhang khói
chả lẽ mình quấn mãi giải khăn tang

Theo thần thoại thì Phượng Hoàng là loài chim bất tử, mang hình ảnh của một ngọn lửa. Phượng Hoàng được tái sinh từ đống tro tàn hay nói khác đi nó là biểu tượng của sự tái sinh.

Tác giả dùng câu “phụng vẫn đợi hoàng” có ý nghĩa hai con người cao thượng như chim quý kia vẫn đợi chờ nhau, vẫn ước nguyện một ngày tái sinh tình cũ. Tuy nhiên có lẽ tính chất con người khác với chim nên con người chờ đợi mà “lòng cũ lập loè nhan khói” có nghĩa là bi luỵ biết bao. Vế thơ đưa đến cho ta thấy lòng chung thuỷ kiêu hảnh của mối tình si nhưng cũng làm ta bi thiết đến sa nước mắt trước chiếc bàn thờ, trước mảnh khăn tang hiện hửu trong tháng năm dài chờ đợi.

Ở vế thơ cuối của bài thơ tác giả để cho mộng mình gặp lại người xưa nhưng với biết bao nhiêu sự ngỡ ngàng gần như là oan trái;

rồi có lúc còn đăm chiêu đứng ngó
người bây giờ có chắc cố nhân xưa?
lòng đã úa khuôn mặt càng váng vất
và bỗng đâu văng vẳng pháo giao thừa

Trong lúc hai người xưa ngở ngàng chưa nhận được nhau thì tiếng pháo giao thừa từ xa văng vẳng đến. Tiếng pháo giao thừa báo hiệu một sự sang trang, thời khắc sang mùa và niềm vui mới tới. Tiếng pháo giao thừa trong thơ chỉ nghe văng vẳng từ xa vọng lai. Phải chăng đó là tiếng của niềm ước vọng mong manh. Nếu không, thì nó cũng là tiếng báo hiệu mùa xuân yếu ớt vì nó nổ không đồng loạt, không ồn ào và ở tận đâu đâu, nơi một chốn xa vời nào đó. Vế thơ làm ta buồn vì cảnh gặp nhau như hai người xa la. Vế thơ còn làm ta buồn thêm vì tiếng pháo giao thừa như  tiếng vổ tay từ ngàn dặm, gỏ vào “lòng đã úa” càng úa thêm bởi không nhận ra người vì “người bây giờ đã chắc cố nhân xưa?”.

Toàn bộ bài thơ nằm ở trong viễn ảnh. Rồi có bửa, rồi có lúc nối tiếp nhau qua từng vế thơ là sự liên tưởng triền miên những khung cảnh buồn. Người ta nói ước mơ thì không ai ước mơ điều buồn cho chính minh nhưng qua “Rừng Xưa Xưa” Chu Vương Miện đã ước mơ những điều não nuột.

Tiếng thơ của “Rừng Xưa Xưa"’ là một tiếng đàn trầm, chùng xuống từng nốt nhạc, từng thanh âm lan toả trong không gian thơ màu xám và trong thời gian thơ biền biệt xa vời. Những “vệt khói nháng lên từ vết đá”, “bụi phủ miên man hàng dứa dại”, rồi “nước lầm lầm rờn rợn một đam mê” rồi “lập loè nhan khói”, “quấn mãi giãi khăn tang” là những hình ảnh dìm hồn người lặng xuống cõi trầm tư để cuôi cùng “văng vẳng pháo giao thừa” đẩy hồn người lên lững lờ dưới mặt nước của niềm hy vọng mong manh.

Tôi nói “Rừng Xưa Xưa” thơ Chu Vương Miện như một bức thành tượng trưng cho quá khứ nhìn ngây ngất vì có biết bao nhiều rêu xanh bao phủ. Những ngọn đèn đặt trên bức thành tượng trưng cho niềm hy vọng cũng buồn làm sao vi nó cháy leo lắt suốt đêm.

Tôi muốn trời không bao giờ sáng vì “Rừng Xưa Xưa” có mặt trời lên thì hết đẹp ./.

                                                 Châu Thạch






READ MORE - Đọc "Rừng Xưa Xưa" của Chu Vương Miện - Châu Thạch

LỜI CHA NÓI VỚI CON SƠ SINH - thơ Sông Thu




LỜI CHA NÓI VỚI CON SƠ SINH

Ta gặp cội nguồn trong dáng con
Mẹ vừa vượt cạn được vuông tròn
Con trong bóng tối ra vùng sáng
Sợ hãi nằm co quắp, đỏ hon.

Mở mắt đi con, đối diện đời
Tự thân vận động một mình thôi
Ngày trong bụng mẹ luôn luôn sẵn
Dinh dưỡng nuôi con đến tận nơi.

Bụng mẹ, căn phòng thật ấm êm
An tâm, con ngủ giấc say mềm
Hạ nồng, đông lạnh luôn là ấm
Ngày tháng  mơ màng giữa mộng yên.

Bây giờ nôi sắt rộng thênh thang
Ánh sáng ban ngày quá chói chang
Đói bụng, thức ăn không có sẵn
Đành oa oa khóc, tủi vô vàn.

Bài học đầu tiên đó, hỡi con
Đây bầu sữa mẹ đã căng tròn
Ngậm vào và bú, ngoan đi nhé
Nguồn sống đang vào thân thể con.

No rồi, mở mắt để nhìn xem
Phân biệt ban ngày hay bóng đêm
Chõi đạp chân tay, người ngọ nguậy
Là bài thể dục tự làm quen.

Rồi đây từng bước lớn khôn lên
Con sẽ không ngừng học hỏi thêm
Sướng khổ do mình là chủ yếu
Đường đời không chỉ cỏ nhung mềm.

Rồi con sẽ thấy ở trên đời
Thuận lợi, khó khăn luôn sánh đôi
Giữ vững bàn tay và khối óc
Niềm tin, hy vọng sẽ không vơi.

Được sống đã là một sũng ân
Trăm năm thoáng chốc, ngắn vô ngần
Con đừng bỏ phí từng giây phút
Hãy nhớ, thời gian cứ cạn dần...

Hãy sống hết mình đi, nhé con
Đường đời dù vượt suối, trèo non
Gập ghềnh hay bám đầy gai góc
Chân bước hiên ngang, đá cũng mòn.

                              Sông Thu


READ MORE - LỜI CHA NÓI VỚI CON SƠ SINH - thơ Sông Thu

XIN LỖI - thơ Vĩnh Thuyên





Thơ Vĩnh Thuyên

XIN LỖI

Cảm ơn em
Cảm ơn hết mọi người
Đã cho tôi
Một lần xin lỗi
Trời sinh tôi
Sinh thêm lắm tội
Lời nói đầu
Tôi XIN LỖI tôi

Phà Cổ Chiên
Tháng ngày mấy lượt
Đưa tôi đi
Và đón tôi về
Cầu Cổ Chiên xây xong
Ai tiễn
Phà về đâu
Tôi biết đâu tìm

Ao Bà Om
Chiều hôm còn đợi
Đợi điều gì
Không hẹn chưa quen
Gió đã nói
Lời như trách móc
Tôi đã thua lần nữa
Mấy lần

                         VT

Tên Thật DƯƠNG VĂN THẠNH
CTY COSINCO CUU LONG
ĐT 0913955275

  
READ MORE - XIN LỖI - thơ Vĩnh Thuyên

NẮNG NÓNG ĐẦU MÙA - Thơ Nguyễn Khôi



Tác giả Nguyễn Khôi. Sinh 1938.
Quê: Phường Đình Bảng, thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh.
Đ/c: 39/259 phố Vọng, quận Hai Bà Trưng - Hà Nội. 



NẮNG NÓNG ĐẦU MÙA
(Tặng: Mai An Nguyễn Anh Tuấn)
                   -------
Em từ Sài Gòn ra
Trời nóng 38 độ
Nắng táp mặt, cháy da
Hạn hán thật đáng sợ.
"Nghêu" Tiền Giang chết đỏ
Đồng Nai "liều" lấp sông
Hà Tĩnh "sập" giàn giáo
Toàn những chuyện đau lòng !
Hà thành "cây" bị đốn ?
Vớ bẫm tụi ăn chia,
Dân đi đường dãi nắng
Mồ hôi tuôn đầm đìa...
Năm nay sớm nắng nóng
"Hà Nội xanh" : còn, mừng
Lên Hồ Gươm hóng mát
Ngồi dưới tán Lộc Vừng.

          Hà Nội 30-3-2015
Ngày nắng đầu mùa 38-0C
         Nguyễn Khôi

READ MORE - NẮNG NÓNG ĐẦU MÙA - Thơ Nguyễn Khôi

ĐỌC “SẦU RIÊNG” THƠ T.T.QUỲNH HOA - Châu Thạch


Châu Thạch

ĐỌC “SẦU RIÊNG” THƠ T.T.QUỲNH HOA


Nhà thơ Trần Thị Quynh Hoa




SẦU RIÊNG
 
Chiều về trông ra hướng núi
Mây mù khuất đỉnh quê hương
Hơi sương thấm lòng ly khách
Sầu riêng trĩu bước tha hương

Sóng đời xô con xa mẹ
Vai gầy nặng áng phù vân
Lá thời gian úa rụng bao lần
Đêm thoi thóp đường về xa ngái

Nợ áo cơm lưng đời chưa cạn
Đoá phù dung rả cánh xuân thì
Gió chiều hoài trỗi khúc ly quê
Chân lữ thứ đã mòn nơi phố lạ

Trong thâm sâu ước một lần được khóc
Được cúi đầu tạ lỗi khoảng trời xưa
Được kể mẹ nghe những phút dại khờ
Vì con hiểu lòng người biển cả

Con muốn về bên mẹ, mẹ ơi !
Chiều nay khi tóc quyện mây trời
Con nghe tê cứng hồn hoang lạnh
Bỗng thấy mình đơn côi…

                            T.T.Quỳnh Hoa


Lời bình:   Châu Thạch

Đầu đề của bài thơ là “Sầu Riêng” nhưng bài thơ lại nói lên nỗi sầu chung của bao lớp người trãi qua bao thế hệ. Mấy ai mà không biết hai câu ca dao “Chiều chiều ra đứng ngõ sau/Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều”, hay quê tôi là Quảng Nam thì có câu ca dao “Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng/Thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi” nói lên biết bao sự trăn trở thắm thiết của tấm lòng con, nhất là những người phải ly cách mẹ cha. Tuy thế tác giả dùng chữ “Sầu Riêng” không sai đâu, vì nỗi sầu nầy không ai giống ai bởi quê hương khác nhau, hoàn cảnh ly biệt khác nhau, và sự nhớ thương đau đáu trong lòng của mỗi người khó mà chia sẻ cùng ai. Bài thơ “Sầu Riêng” của T.T. Quỳnh Hoa hình như chứa đựng hết sự thắm thiết trong hai câu ca dao trên. Đọc câu thơ đầu tiên đề cập đến núi, tự nhiên tôi nghĩ đến Hòn kẽm Đá Dừng của quê hương tôi. Đây là một thắng cảnh ở thượng nguồn con sông Thu Bồn. Tại khu vực nầy sông trôi hiền hoà giữa hai dãy núi có vách đá sừng sững mà ai nhìn cái vẻ đẹp vừa trầm lặng vừa hùng vĩ ở đây lòng đều tự nhiên nhớ đến mẹ cha.
 Không như cái nhìn trực tiếp thấy Hòn Kẽm Đá Dừng, T. T. Quỳnh Hoa vào đề ở vế thơ đầu với dãy núi rất xa có mây mù che khuất với hơi sương từ dãy núi đó lại thấm vào lòng của người ly khách đứng từ xa xôi ngóng lại quê mình:  

Chiều về trông ra hướng núi
Mây mù khuất đỉnh quê hương
Hơi sương thấm lòng ly khách
Sầu riêng trĩu bước tha hương

Vế thơ cho ta thấy sự vắng vẻ, hiu quạnh và lạnh lẽo trùm khắp bầu trời. Người ly khách đứng trước cảnh vật cao rộng thấy lòng mình cũng cao rộng, nhưng đó là sự cao rộng của nỗi buồn trùm không gian, khiến cho sự thê thiết của nỗi sầu riêng càng trĩu nặng.
Qua vế thơ thứ hai tác giả dùng sóng, dùng mây, dùng lá hình dung cho thăng trầm của đời mình khiến cho ta thấy được hết sự lao lung và sự phôi pha của một kiếp người:

Sóng đời xô con xa mẹ
Vai gầy nặng áng phù vân
Lá thời gian úa rụng bao lần
Đêm thoi thóp đường về xa ngái

“Phù vân” chỉ đám mây hợp tan trong thoáng chốc, thay đổi không ngừng. Đám mây đó ở trên trời cao nhưng ở đây tác giả lại cho nó nằm ngay trên chiếc vai gầy của mình. Đám mây đó phiêu bồng nên rất nhẹ nhưng tác giả lại cho nó nặng trên vai mình. Câu thơ dùng hình ảnh sống động mà diễn tả tâm tư là cái vô hình dáng, lột tả tận cùng những biến đổi liên tục và sự biến đổi ấy công phá vào điểm mong manh trong cuộc sống. Trong vế thơ nầy tác giả còn dùng “lá thời  gian úa rụng” là một cách chơi chữ tuyệt vời, biến từng phiến thời gian như từng chiếc lá vàng rơi rụng, diễn tả trọn vẹn được hình ảnh thơi gian chết vừa buồn thảm mà cũng vừa rất nên thơ.
Qua vế thứ ba tác giả đưa vào thơ sự mệt mõi của cuộc đời, ta thán nợ áo cơm, chân lữ thứ để làm sâu đậm nỗi sầu riêng vì ngày ngày “Gió chiều hoài trổi khúc ly quê:

Nợ áo cơm lưng đời chưa cạn
Đoá phù dung rả cánh xuân thì
Gió chiều hoài trỗi khúc ly quê
Chân lữ thứ đã mòn nơi phố lạ

Hoa Phù Dung là loài hoa sớm nở tối tàn. Sáng hoa có màu trắng tinh khiết, trưa hoa đổi màu hồng và tối thì hoa có màu đỏ thẫm rồi nhạt lần, nhạt lần, tàn rụi trong đêm. Tác giả dùng câu thơ “Đoá phù dung rả cánh xuân thì” sau câu thơ “Nợ áo cơm lưng đời chưa cạn” cho thấy cái nợ áo cơm nó tàn phá đời ta đến là thế nào! Câu thơ cũng cho ta thấy ngoài nợ áo cơm, cuộc đời con biết bao nhiêu nợ khác, khiến nhiều người phải xa quê hương, phải thương cha nhớ mẹ mà chẳng có dịp quay về. Vế thơ như đưa nhiều nỗi khắc khỏi vào trong cơn gió chiều thổn thức, trong bước chân lữ thứ cô dơn, lạc loài nơi phố lạ. Tác giả dùng chữ “phố lạ” chứ không dùng chữ “Xứ lạ” vì chữ “phố lạ’ có gợi lên một chút niềm vui ở chổ đông người, nhưng ở chổ đông người mà không có thân quen thì sự lạc lõng ta cảm thấy tăng lên càng rỏ rệt. Vế thơ còn cho ta thấy có một chút ý vị trong bước chân người xa xứ, vì có lẽ bước chân ấy là bước chân của người thơ nên ngoài sự gian truân thì còn chiêm nghiệm thêm chút ý nghĩa trong cuộc đời lang bạc. Từ đó “sầu riêng” còn chứa đựng nét “sầu thơ”.
Hai vế chót của bài thơ là toàn bộ những lời thỏ thẻ tác giả nói một mình. Đây là sự biểu hiện tâm lý của con người, thổ lộ ra hết để vơi đi những chất chứa trong lòng:

Trong thâm sâu ước một lần được khóc
Được cúi đầu tạ lỗi khoảng trời xưa
Được kể mẹ nghe những phút dại khờ
Vì con hiểu lòng người biển cả

Con muốn về bên mẹ, mẹ ơi !
Chiều nay khi tóc quyện mây trời
Con nghe tê cứng hồn hoang lạnh
Bỗng thấy mình đơn côi…

Hai vế thơ gói trọn ước mơ của hàng vạn người xa mẹ. Ước mơ thật chính đáng và càng ước mơ càng bày tỏ thêm những điều chưa hề đạt được.

Đọc “Sầu Riêng” ta thấy nhưng hình ảnh nổi lên thật rõ nét. Quê hương thì như mây mù phủ đỉnh non xa. Đời thì như con sóng, như áng phù vân. Thời gian như những chiếc lá vàng rơi và nợ áo cơm làm cho ta như đoá phù dung rả cánh. Tất cả nhưng suy nghiệm đó do đâu mà đến? Do nỗi nhớ mẹ mà ra. Hình ảnh mẹ trong “Sầu Riêng” không rỏ nét, nhưng chính sự không rỏ nét đó làm cho thơ hình dung được mẹ của bao người, 
                “Sầu Riêng” ơi “Sầu Riêng”
                  Bao giờ cho hết “sầu riêng” nhỉ?
                  Lúc đó Mẹ gần khắp thế gian
                  Lúc đó “Sầu Riêng” thôi nước mắt
                  Và ta không khóc bởi thơ Quỳnh.

                                                      Châu Thạch
                 



READ MORE - ĐỌC “SẦU RIÊNG” THƠ T.T.QUỲNH HOA - Châu Thạch

TREO... - Thơ Trần Mai Ngân




TREO...


Treo tuổi xuân thì trên chiếc đinh rỉ sét

Mấy mươi năm dấu vết vẫn còn

Tội lòng mình se sắt héo hon

Đã trói cột gần trăm năm phung phí...

 

Treo trái tim với vạn lần thành ý 

Cứ đong đưa một cõi đi về

Cơn mơ dài - ngộp thở bến mê

Và tỉnh giấc... Tôi ơi ! độ lượng !

 

Tôi treo tôi tháng ngày nông nổi

Qua kẽ tay ... hụt hẫng tìm ai

Đời cứ trôi một giấc mộng dài

Đừng đánh thức... đừng lay tôi dậy ! 


                              Trần Mai Ngân

READ MORE - TREO... - Thơ Trần Mai Ngân

TẢN MẠN QUÊ NHÀ - Nguyễn Đặng Mừng



Tác giả Nguyễn Đặng Mừng


TẢN MẠN QUÊ NHÀ


 Về đêm ít ngủ, chợt giật mình nghe tiếng chim chèo hót kêu thảm thiết giữa không gian  thành phố. (Nhà tôi có nhiều chim về đậu vì xung quanh đô thị hóa hết rồi,còn một mảnh vườn thiên hạ chưa thèm làm, cây cỏ mọc um tùm, những loài chim không có chỗ nương thân thường về đậu chứ không phải đất lành). Lại nhớ con chim chèo hót ở quê nhà, theo truyền thuyết là báo hiệu có người sắp chết. Nghĩ về kiếp nhân sinh, tôi viết:

Chim chèo hót kêu lời thảm thiết
Giấc mơ vàng nương bóng tre xanh.

  Ừ, giấc mơ từ đâu nhỉ? Từ thuở lên năm ở nhà quê,  bên luỹ tre, giấc mơ xa nhất của tôi là mặt trăng và hình ảnh chị Hằng, biểu tượng cho tình yêu, lại có thằng cuội dối trá. Làng quê là bức tranh thanh bình, cần tình yêu thương biết bao, cần chi điều gian dối để đày đoạ nhau. Tôi lại viết:

Hãy quên đi những điều gian dối
Lịch sử rạch ròi cái trắng cái đen
Thằng cuội ngàn năm trơ thằng Cuội
Chị Hằng muôn thuở chị Hằng EM

Thế đó, thơ văn của tôi bắt đầu từ lũy tre làng, từ ca dao tục ngữ. Tôi may mắn được làm nhà nông hai năm (1978-1980) ở quê nhà để cảm lại những câu ca dao mẹ hò ngày xưa, những câu tục ngữ mẹ tôi thường dạy những lúc chị em tôi bối rối trước một tình huống. Những bà mẹ quê xưa thường không biêt chữ, bằng vào những câu ca dao tục ngữ  đã nuôi nấng tâm hồn chúng ta  nên  người.


Có một số người thành đạt về kinh tế rất sợ nhắc đến "ngày xưa", họ thích khoe khoang  kiến thức này nọ nhưng chưa hiểu nổi một câu  ca dao tục ngữ. Hãy nghe người xưa ví von sự đó: "khó chưa từng chộ của, mặc quần lụa chó sủa cả đêm" . Ý của người xưa nhắc rằng cái giàu có về văn hoá mới là đáng quý.


                                    Nguyễn Đặng Mừng



READ MORE - TẢN MẠN QUÊ NHÀ - Nguyễn Đặng Mừng

NHỚ TRỊNH - thơ Lý Đức Quỳnh


Tác giả Lý Đức Quỳnh


NHỚ TRỊNH

Một cõi mưa hồng cánh vạc bay 
Từ khi sinh tử nối vòng tay 
Niềm lay phận kiếp sầu đeo tuổi 
Nỗi lặng rêu rong nhớ rụng ngày 
Những ngọc ngà sương soi bóng nguyệt 
Mà rưng rức nến thắp hàng cây 
Ngậm ngùi ru mãi ngàn năm nữa 
Vẫn khúc đồng dao hạ trắng mây! 


                               Lý Đức Quỳnh
READ MORE - NHỚ TRỊNH - thơ Lý Đức Quỳnh

NHỚ LẠI CHÙM THƠ ANH VIẾT CHO EM - thơ Nguyễn Hồng Trân




Thơ Nguyễn Hồng Trân

NHỚ LẠI CHÙM THƠ ANH VIẾT CHO EM

Chùm thơ anh viết cho em
Khắc vào tâm trí say men tình nồng
Tâm hồn như nước trên sông
Đầy vơi, trong đục theo dòng trôi êm

Chùm thơ anh viết cho em
Là vầng trăng sáng trên nền trời xanh
Như chim ríu rít trên cành
Gọi nhau bay lượn vòng quanh mọi miền

Chùm thơ anh viết cho em
Tràn dâng cảm xúc triền miên tháng ngày
Buồn vui, sướng khổ, đắng cay…
Cuộc đời trải nghiệm chứa đầy niềm tin

Chùm thơ anh viết cho em
Tấm lòng nhiệt huyết gắn liền tình yêu
Xa nhau càng nhớ nhau nhiều
Đêm đêm thổn thức bao điều truân chuyên…

Chùm thơ anh viết cho em
Là giàn lửa ấm suốt đêm đông tàn
Cùng nhau chờ đón xuân sang
Bao niềm ân ái dâng tràn trong tim…
                  

                                       NHT
READ MORE - NHỚ LẠI CHÙM THƠ ANH VIẾT CHO EM - thơ Nguyễn Hồng Trân

LỤC BÁT HÓA ĐIÊN - Thơ Trần Hữu Khả


Tác giả Tràn Hữu Khả
















Thơ Trần Hữu Khả
LỤC BÁT HÓA ĐIÊN

Ngày xưa
Lục bát ngây thơ
Thư sinh bạch diện tìm thơ mơ người
Phượng hồng bóng rợp ngẩn ngơ
Buồn đâu rơi rụng bâng quơ sân trường!
Rủ rê lục bát lạc đường
Áo ai quá trắng – tơ vương quá nhiều
Tóc mây thả gió nuông chiều
Ta thành hư hỏng giữa miền hồn nhiên
Mang mang một nét thần tiên
Sầu ai hụt bước ngã nghiêng tang bồng
Xuôi dòng lục bát lội sông
Đắm trên thương nhớ mênh mông nợ nần
Thấm đau năm tháng đường trần
Dọc ngang vết sẹo bỏ đàn lưu vong
Vụng về xưng tụng má hồng
Uốn thân lục bát bẻ cong tiếng cười
Tình đầy một giọt sương thôi
Rụng rời đâu đó cuối trời mộng du
Ru ta vùng vẫy ao tù
Thao thức lục bát ngậm ngùi buông tay
Rượu đời vỡ chén chưa say
Vòng ôm tri kỷ thay mau lời nguyền
Nổ tung giọt máu hão huyền
Quay lưng lục bát hóa điên một mình
Hóa điên
Lục bát một mình..
                                    
                                     THK
                                     2015


Tác giả: Trần Hữu Khả
Sinh năm: 1961
Địa chỉ: K95/10 Bà Huyện Thanh Quan- Đà Nẵng
Nghề nghiệp: Tự do
Số ĐT: 0903507075



READ MORE - LỤC BÁT HÓA ĐIÊN - Thơ Trần Hữu Khả