Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, May 29, 2015

ĐẤT ĐỨNG CÓ MỘT NGÀY TA ĐẾN - thơ Hoài Huyền Thanh



Hai nhà thơ Ngọc Tình và Hoài Huyền Thanh tại buổi họp mặt cộng tác viên lần thứ 7 
(24/5/2008 - 24/5/2015) và phát hành Tuyển tập Đất Đứng 11 tại Tây Ninh. 

Hoài Huyền Thanh

ĐẤT ĐỨNG CÓ MỘT NGÀY TA ĐẾN

Đất Đứng có một ngày ta đến
Trời xanh trong mây trắng bềnh bồng
Cánh gió vờn quanh vườn Thư Giản
Khúc nhạc lòng dìu dặt mênh mông

Ô kìa! Sao lòng ta rộn rã
Như thuở mười lăm chớm biết yêu
Mặt chạm mặt chào nhau hớn hở
Đảo mắt tìm bóng cũ năm nào

Đất Đứng có một ngày ta đến
Vui sao cọng nắng sớm hiên ngoài
Mơn mởn chậu hoa mười giờ nở
Thương làm sao những cái bắt tay

Anh nói hôm nay mừng gặp lại
Chị cười nhòa lệ mắt rưng rưng
Bao nhiêu bạn thơ ngày xưa đó
Nhẩm cùng nhau ai mất ai còn

Đất Đứng có một ngày ta đến
Trời vui sao! đất cũng mừng chào
Tây Ninh đất lành thi hữu mến
Chim trên rừng hòa tiếng đồng dao

Đất Đứng ơi! nhớ mãi ngày này
Bàn tay nắm lấy những bàn tay
Những ánh mắt nhìn nhau trìu mến
Lưu ảnh rồi nấn ná chẳng rời!

Tiếng ca vang vọng trời kỷ niệm
Lời thơ ngan ngát chút hương thầm
Không là tuổi mộng mà sao thế!
Hạnh phúc bên thềm tóc hoa râm.

    HHT (24.5.2015)


READ MORE - ĐẤT ĐỨNG CÓ MỘT NGÀY TA ĐẾN - thơ Hoài Huyền Thanh

CHIA TAY - thơ Đặng Xuân Xuyến



Tác giả Đặng Xuân Xuyến


Đặng Xuân Xuyến

CHIA TAY

                  Với Nguyễn Minh Phượng


Chia tay nhé
Đừng buồn em nhé
Chút nắng chiều vội vã chạy từ lâu
Em đừng tiếc gió chiều bảng lảng
Ánh hoàng hôn tím sẫm chân trời
Em đừng tiếc phút giây ngóng đợi
Đừng tiếc chiều đếm lá vàng rơi.

Chia tay nhé
Đừng buồn em nhé
Ánh hoàng hôn vụt tắt lâu rồi
Em nhớ đến bến sông ngày ấy
Nhặt cho anh câu hát lỡ quên
Em hãy đến gốc đa đầu ngõ
Xóa dùm anh dòng chữ mộng mơ.

Chia tay nhé
Đừng buồn em nhé
Đêm tàn canh
Vọng tiếng ơi đò
Qua bến cũ đừng nghe sóng dội
Cũng đừng nhìn ghế đá tuổi thơ
Dẫu lòng em day dứt vô bờ
Câu ca cũ
Con đò chiều
Và gió chiều bảng lảng
Em hãy nhớ giờ là kỷ niệm
Dư âm buồn
Day dứt cũng thế thôi
Ta chia tay
Đêm hết đã lâu rồi.

                                  ĐXX

                             
Hà Nội, đêm 11/ 03 / 2014                        


READ MORE - CHIA TAY - thơ Đặng Xuân Xuyến

NHỚ NGÀY PHẬT ĐẢN - thơ Nguyễn Hồng Trân




NHỚ NGÀY PHẬT ĐẢN                                              

Nhớ đến ngày rằm tháng tư
Đại lễ Phật đản dân cư kính mừng
Đèn hoa chào đón tưng bừng
Chùa chiền rạng rỡ không ngừng tiếng chuông
Ngân vang kinh Phật trào tuôn
Tay lần tràng hạt tiếp nguồn từ bi
Nam Mô Đà Phật A Di!
Đem về phúc ấm thiện tri cho đời.                    

                        Nguyễn Hồng Trân

(Hình minh họa do tác giả cung cấp)
READ MORE - NHỚ NGÀY PHẬT ĐẢN - thơ Nguyễn Hồng Trân

TÌM TRONG KỶ NIỆM - thơ Hồng Tâm


Tác giả Hồng Tâm


Hồng Tâm

TÌM TRONG KỶ NIỆM

Em về thăm trường xưa cũ
Thăm hàng phượng vĩ trổ bông
Góc sân hàng cây ghế đá
Nhớ anh xao xuyến ngập lòng

Ve sầu buồn reo khúc nhạc
Tiễn người con gái sang sông
Người xưa giã từ tuổi mộng
Em vui hạnh phúc bên chồng


Hè về tìm trong kỷ niệm
Khúc nhạc lòng cũ vấn vương
Thương sao tình đầu dang dỡ
Nhớ anh khóc mấy đêm ròng

Tinh đầu cũng là tình cuối
Rồi  mai đây sẽ phôi phai
Chắc anh nơi chân trời ấy
Từng đêm thương nhớ tuổi dài


Chia ly sao còn tiếc nuối
Giấc mơ như khói mây bay
Tình đầu thời gian xa lăm
Xa rồi xa một vòng tay

HT 
( Lý Thị Minh Tâm - Bến Cầu - Tây Ninh)
Email : lyminhly456@gmail.com

READ MORE - TÌM TRONG KỶ NIỆM - thơ Hồng Tâm

THÂM TÌNH - thơ Trúc Thanh Tâm



Tác giả Trúc Thanh Tâm











Trúc Thanh Tâm

THÂM TÌNH

Nhìn đi em, nhìn trong mắt anh thật kỹ
Tìm chút gì yên bình lứa tuổi chúng ta
Khi cuộc sống còn khó khăn, lận đận
Khi thân tình mỗi lúc cứ rời xa !

Anh băn khoăn trong tự do, hạnh phúc
Bởi mỗi người, sự ý thức chưa cao
Khi xã hội sự công bằng đang vươn dậy
Nên con người còn mánh khóe với nhau !

Vì thế nên, em hãy còn nghĩ đến
Những đua chen và dối trá cuộc đời
Những kiến thức và tầm cao khoa học
Nên nhớ rằng, tiếng Việt vẫn lên ngôi !

Nhìn đi em, nhìn trong mắt anh thật kỹ
Tìm chút gì âu yếm của ngày xưa
Em thấy không, trong mắt con thật sáng
Nét ngây thơ không một chút ganh đua !

Hãy ru ngủ con chúng mình yên tĩnh
Dù tháng ngày gian khổ vẫn chưa nguôi
Những đêm hôm, giật mình không yên giấc
Em hãy ru con cho ấm mãi nụ cười
Khi tuổi thơ chưa chút gì tội lỗi
Chưa biết buồn và chưa biết thù ai !

Con trai mình, em nên nói điều cần nói
Những đói nghèo, những tủi nhục, đắng cay
Những đấu tranh, những hy sinh cao quý
Vì quê hương mà xem nhẹ hình hài
Bởi xương, máu là linh hồn tổ quốc
Cho bây giờ và mãi mãi tương lai!

Em dạy con với những ngôn từ thâm thúy
Duyên dáng, dịu dàng phận gái như em
Sự thủy chung là thước đo cuộc sống
Đức và tài luôn ghi khắc vào tim
Để mai kia, khi làm dâu, làm vợ
Trọn đạo bên chồng và trọn nghĩa thiêng liêng !

Nhìn đi em, nhìn trong mắt anh thật kỹ
Tìm lại những gì yên ấm xa xưa
Khi cả đời anh thật nhiều trôi nổi
Mang kiếp người và mang cả ganh đua
Nên anh muốn con chúng mình phải hiểu
Biết thế nào từng hoàn cảnh thắng, thua !

Bằng tất cả những thâm tình anh viết
Đời chúng mình và xã hội bon chen
Cho những con mình mai nầy khôn lớn
Biết làm người phải biết sống cho quê hương !

                                        TTT

                                   ( Châu Đốc )
READ MORE - THÂM TÌNH - thơ Trúc Thanh Tâm

CHÁT YÊU, NỖI GÌ THIẾU EM - thơ Trần Ngọc Hưởng

Tác giả Trần Ngọc Hưởng


Trần Ngọc Hưởng

CHÁT YÊU 

Nghiêng đời nửa bóng em đâu?
Lấy tình thơ nối nhịp cầu chiêm bao
Cho anh hôn nhẹ má đào,
Mặn nồng tình đượm thuở nào lên ngôi

Nụ hôn say phút tuyệt vời,
Tình như sợi khói chơi vơi quên sầu.
Cho anh cỏ mượt gối  đầu,
Mây thơm đắp mặt ngó đâu cũng tình.

Màn hình chỉ một chấm xanh,
Một khung chat đủ chúng mình phiêu du.
Lắng sâu vào cõi sa mù,
Trái tim vứt phá ngục tù thăng hoa.

Em cho thêm nét đậm đà
Khơi lên lửa bếp thơ ca gió lồng
Bước chân trải rộng hoài mong,
Hôn nhau một thoáng hương nồng ngỡ như…

Tình yêu một cõi thực hư,
Tứ thơ vọng phía tuyệt mù quán trưa.
Ru em ngủ giấc rèm thưa,
Quên bao cay đắng chát chua đời mình.

                                        TNH


NỖI GÌ THIẾU EM

Anh còn gì nữa ngoài em?
Hiu hiu bóng ngã chiều lên gọi ngày.
Ôm nhau tròn một vòng tay,
Cảm ơn đất rộng trời dày bao dung

Có gì từ nhịp tim rung,
Trong hữu hạn, có vô cùng … đó thôi!
Gánh tình em quẩy đến nơi,
Reo vui ngày tháng tuyệt vời tuổi anh.

Bao phen giũ bụi  thị thành,
Hóa đôi bướm lạ đậu nhành phù dung.
Thở chung nhịp thở mặn nồng,
Mượn thơ lót gót phiêu bồng rong chơi.

                       *
Để rồi đơn lẻ ngậm ngùi,
Ngồi đây chỉ một mình tôi … muôn trùng!
Mơ màng đâu đất tạm dung,
Với bao kỷ niệm đã từng nâng niu.

Thương tôi bước trật bước trèo,
Thân cò bì bõm liêu xiêu ích gì?
Men vui đọng mãi vành ly,
Làm sao tôi cạn nỗi gì thiếu em!

                                     TNH

Trần Ngọc Hưởng
mrtranvansau@gmail.com
Tân An, Long An
READ MORE - CHÁT YÊU, NỖI GÌ THIẾU EM - thơ Trần Ngọc Hưởng

THĂM LẠI ĐƠN DƯƠNG - thơ Tuyền Linh




Tuyền Linh

THĂM LẠI ĐƠN DƯƠNG (*)

Xe ngừng đỗ xịch bên đường
Tôi xuống xe…thấy rưng rưng trong lòng
Đắng cay, cay đắng chất chồng
Mấy mươi năm cứ đổ dồn về tim

Tôi về Đơn Dương 36 năm
Nách mang tay xách nụ mầm lòng tôi
Tuổi thơ vừa mới đâm chồi
Đã xa lìa mẹ giữa thời loạn ly

Làm thân gà trống tôi đi
Xa rời Đà Nẵng, còn gì nữa đâu !
Ngụp lặn trong cuộc bể dâu
Mang theo chiu chít một bầy con thơ

Bé nhỏ nhất mới lên hai
Suốt ngày nhớ mẹ khóc hoài đó thôi
Chiến tranh đã cướp mất rồi
Mẹ đi đời mẹ, con vùi đời con

Oằn vai tôi gánh mỏi mòn
Tha mồi từng bữa, chim non đỡ lòng
Củ khoai củ sắn long đong
Dầm mưa dãi nắng để hong tủi buồn

Đời người được mấy mùa xuân
Cha con tôi được mấy lần ấm no
Từng ngày nuốt mối tơ vò
Từng đêm moi óc tính so đói nghèo

Khúc đời cầu ván cheo leo
Tay bồng tay bế rán đeo cuộc đời
Ba sáu năm đói tiếng cười
Lệ thầm thấm ngấm thành dòng Hàn giang (**)

Hôm nay về thăm Đơn Dương
Thăm rẫy khoai sắn thăm vườn rau xưa
Nuôi tôi từng bữa sớm trưa
Ngôn từ nào tả cho vừa lòng tôi

Cái thời gà trống nuôi con
Cái thời chỉ nói bằng lời vô ngôn
Chừ về thăm chốn dung thân
Hai hàng nước mắt âm thầm chực rơi

Một địa danh đã sống đời
Với tôi, chẳng thể xa rời máu xương
Đơn Dương ơi hỡi Đơn Dương !
Dẫu mai khuất núi còn vương nghĩa tình

Tuyền Linh
  14.4.2015

(*) Đơn Dương là một Huyện thuộc Tỉnh Lâm Đồng, nằm phía Đông Nam Đà Lạt

(**) Sông Hàn Đà Nẵng


Ảnh minh họa do tác giả cung cấp.
READ MORE - THĂM LẠI ĐƠN DƯƠNG - thơ Tuyền Linh

THƯƠNG QUÁ LA HAI, ĐÊM MƠ SẮC ÁO NGƯỜI XƯA - thơ Phan Minh Châu

Tác giả Phan Minh Châu


Phan Minh Châu

THƯƠNG QUÁ LA HAI

Ôi thương quá La Hai
Phô ngực mà chi anh
Phô ngực mà chi chị
Phô ngực mà chi em
Tấm thân trắng gội bên giòng châu thổ
Lúa đòng đòng đang trổ nát bờ xưa
Cánh hoa rừng run rẩy những ngày thơ
Em nhan sắc cho phố chiều thêm lạnh
Em nhan sắc để một đời nhân ảnh
Kỳ Lộ trong như con nước lạ ngày
Khoát trong mình chiếc áo vừa vai….
Nên năm tháng ôm vầng trăng thiếu nữ
Ôi vầng trăng những năm dài viễn xứ
Nơi núi rừng hút bóng cao nguyên
Sủi hương đi dẫn độ đến trăm miền
Trong khóe mắt mùa Thu đồng vọng
Giửa màu quê em hồn nhiên chiếc bóng
Trả ơn đời hay nợ lỡ cưu mang
Dấu chim về theo mổi bước chân hoang
Chiều lẫm đẫm cơn say từ phố núi
Mây trắng quá nên chiều thương gió bụi
Để tơ tằm lầm lũi tháng năm
Vầng trăng cong như cánh nỏ đang tầm
Đêm cứ chảy và ngày xuôi bến bải
Thị trấn nhỏ ôm núi rừng hoang dại
Buổi em về sóng nước bỗng lao xao

                                              PMC

      
ĐÊM MƠ SẮC ÁO NGƯỜI XƯA

Một cái nhìn bén tựa dao cau
Một câu nói tưởng chừng như ngờ nghệch
Em đánh thức trong anh
Nỗi buồn xa xí nhất
Trái tim đau năm tháng bỗng dại khờ
Đêm thầm thì anh đếm những giấc mơ
Và thầm hỏi giấc mơ nào đã mất
Trên con phố ngày xưa
Mùa áo cơm rát mặt
Có bao giờ anh thấy những cơn đau
Hạnh phúc đi qua muôn vẻ muôn màu
Không thể vẽ trái tim người thiếu nữ
Bằng màu sắc trập trùng của những ngày tháng cũ
Chỉ riêng màu hạnh phúc đã hanh hao
Đôi mắt em giờ bén tựa dao cau
Anh thử hỏi vì sao? vì sao anh hiểu được
Qua lớp phấn hồn nhiên có điều gì đã mất
Hạnh phúc lang thang ôm quãng đời buồn
Đêm anh nằm mường tượng những yêu thương
Có sắc áo người xưa về ngang cửa
Sắc áo ngày xưa rực như than lửa
Đã một thời đốt cháy trái tim anh


                                           Phan Minh Châu
READ MORE - THƯƠNG QUÁ LA HAI, ĐÊM MƠ SẮC ÁO NGƯỜI XƯA - thơ Phan Minh Châu

EM VÀ THƠ, ĐÀN XUÂN - thơ Phạm Phan Hòa



Tác giả Phạm Phan Hòa


Phạm Phan Hòa

EM VÀ THƠ                                   

Riêng dành tặng nhà giáo nhà thơ TM (NTB)

Cũng trên vòm lá màu xanh
Em reo vui giữa đầu cành gió lay
Khít chạm vào hai bàn tay...
Khéo may vá, khéo thêu ngày trổ hoa


Bước dài chưa mỏi đường xa
Theo cùng năm tháng lượt là bỏ quên
Mắt trông xa - chiều sóng lên
Thương anh bao nỗi bấp bênh biển trời


Mở lòng ra giữa cao vời
Bao dung, độ lượng - yêu đời chẳng may....
Có thời để dệt thơ say
Em ơi! em mãi - những ngày đẹp thơ


P.P.H
Tháng 5/2015


ĐÀN XUÂN

Suối reo ru đá ngàn đời
Mây ngừng trôi ngủ đỉnh trời mùa xuân
Lời em trong nước tự nguồn
Thấm vào lòng đất trổi muôn điệu đàn
Hoa xuân chúm chím nụ vàng
Đàn chim say điệu hót vang lưng trời
Sắc xuân tha thướt muôn nơi
Người về rộn rã cung-  lời yêu thương.

                                      PPH
                                 Quảng Nam


READ MORE - EM VÀ THƠ, ĐÀN XUÂN - thơ Phạm Phan Hòa

QUY NHƠN, EM VÀ QUÁN BIỂN NGHÈO - thơ Huy Uyên




Quy-Nhơn, Em và Quán Biển Nghèo

Quán em nghèo quanh năm cuối bến
những lần cập bờ chén rượu nồng cay
dỗ ngọt tình người đi rồi đến
ở lại em đau giấc mộng canh dài.

Mưa từng đêm điệp khúc rơi buồn
Quy-nhơn qua rồi thời Phi-điệp
bài hát xa người và ánh trăng suông
trong vòng tay ai nổi trôi quên hết.

Em nào đâu biết được
tôi một mình qua phố cùng chiều
lối về em sương trên tóc
tôi rượu say và hồn liêu xiêu.

Nhìn chi tôi hai mắt lá răm
dỗ chi người đời hoang lẻ bóng
bên chợ Huyện lẻ bạn kể từ hạ sang đông
bỏ hoa nở đường quê ngập trắng.

Em sắc màu da nâu gió biển
cười trao tôi chút núm đồng tiền
má em đẹp hồng môi đỏ ửng
có trao nốt tình cho tôi
những bão dông không?

Em thon bờ vai thả suối tóc dài
bơ vơ những đêm trăng khách về hết
chẻ tim chia đôi dỗ lòng nhớ ai
đồi sim xưa còn giọng cười cổ tích.

Chiều em trông về Nam-giới
núi xa có chết nửa tấc lòng
xóm biển nghèo em hoài chờ đợi
chiều chậm rồi sao người chưa sang sông.

Ngẩn ngơ mây trời che nghiêng
một mình em đứng bên cửa bể
người đi bỏ lại dấu tích buồn
cầm xao xuyến chảy trôi theo dòng lệ.

Bô-lô quay về chốn cũ
trao ai dâu bể cuộc trăm năm
biển trong xanh màu trời dãi lụa
bước chân thầm đi im lặng bên đường.

Mai tôi đi rồi
em có chín đợi mười mong ...

                                      Huy Uyên
READ MORE - QUY NHƠN, EM VÀ QUÁN BIỂN NGHÈO - thơ Huy Uyên

SẮC MÀU THỜI GIAN - Võ Văn Tuyền





Võ Văn Tuyền

SẮC MÀU THỜI GIAN

Ngày tôi còn bé dại, lúc kinh tế gia đình eo hẹp, bốn thành viên sống chui rúc trong  ngôi nhà ọp ẹp, vậy mà lúc nào cũng cảm thấy đầm ấm, hạnh phúc thân thương. Mỗi người mỗi độ tuổi và thế hệ khác nhau, không cùng chung sở thích, cũng như những thói quen thường nhật bất thường ở mỗi cá tính riêng biệt. Nhưng ở từng thành viên, dưới mái nhà chung, vẫn chan hòa đầy ắp tiếng cười đồng điệu ngân vang khúc ca yêu thương dạt dào vào mỗi bữa cơm tối.

Từ khi bước vào lớp một, khi bàn tay dần biết nắn nót uốn tròn từng con chữ, bước đầu tập tành vẽ vời, tôi đã chọn góc bếp làm nơi cất giấu những yêu thương. Chỉ cần một vài hòn than trong bếp, viên phấn bỏ dỡ nhặt nhạnh của cô giáo ở trường, kể cả bút màu, viên  gạch hay bất kì thứ gì có thể khắc vạch, chắc chắn rằng, ngay tức khắc, tôi sẽ cho ra đời một "tác phẩm kinh điển" – có thể tạo lập một hướng đi mới cho hội họa thiếu nhi tương lai. Tôi khắc sự yêu thương bằng những hình vẽ ngộ nghĩnh đáng yêu mà đề tài chủ yếu là bốn thành viên cùng chung sống. Ở góc phải người tôi tạo dựng hình mẫu to béo, bụng bự kia là ba, kế bên dáng người mảnh khảnh, trên miệng có cái răng khểnh kia là mẹ, bên góc trái là chị gái với hai bím tóc được thắt cẩn thận, còn cuối cùng là tôi, lọt thỏm giữa ba thành viên còn lại, đen nhẻm như cục đường mía, nũng nịu điệu đà với cái nơ bờm vàng rất teen trên đầu, bao giờ cũng nhe hàm răng lổm nhổm đen cũng muốn rụng hết cho đồng bộ vì sún. Vô tình, góc bếp nhà tôi trở thành trại sáng tác thiếu nhi có tiếng tăm trong khắp gia đình và tôi là chủ nhiệm kiêm họa sĩ thiết kế, còn học việc có ba, mẹ và bà chị gái khó tính của tôi.

Ngày tháng qua, những mảng tường trống dần vơi đi, thay vào đó là những bức tranh nguệch ngoạc của tôi lại dày đặc thêm. Có đôi chỗ màu thời gian đã phủ một lớp bụi dày lên những nét vẽ ở thời gian trước. Đôi lúc nhận thấy đó là một điểm xấu cho toàn bố cục chung của tác phẩm tranh tường đồ sộ nhưng tôi vẫn không dám xóa bỏ. Ngày qua ngày, nét vẽ cứ chen chúc chạy đua cùng dòng chảy thời gian mà không nghĩ rằng tuổi tác ba mẹ cũng nhiều lên giống như mảng màu vẽ lâu ngày bị hoen ố. Vậy mà, chúng tôi vẫn cứ vô tư lớn lên để mặc cho thời gian bên gia đình trở nên hoang phí. Tôi vẫn cứ mải miết cùng những dự tính thời tuổi trẻ nông nổi với nhiệt huyết cuồng say, để rồi, tôi xa gia đình, xa nơi góc bếp có những mảng màu yêu thương, rong rủi đường đời, chập chững tìm kiếm hạnh phúc phù du cao xa.

Căn bệnh suy thận và tuổi tác điềm nhiên cướp ba tôi đi. Ngày đưa ba về cõi vĩnh hằng, nhìn mẹ, tôi mới ngỡ ngàng chực òa khóc khi nhận ra những nếp nhăn trên mặt mẹ đã không thể nào dùng con số đếm nổi, mà cũng không có màu thời gian nào xóa đi được những nỗi nhọc nhằn trên từng nếp gấp ấy. Kể từ ngày đó, tôi mới có thời gian tỉnh lặng mà nhìn lại gia đình. Tôi luẩn quẩn tìm về kí ức, trong không gian ngày xưa và ngày nay đã có sự khác biệt dù vẫn là chừng ấy con người. Tôi lại tìm về nơi góc bếp, cầm một hòn than, chạm tay vào vách tường mà bỗng giật mình rụt lại bởi đá vô tri thì lạnh ngắt còn hình ảnh xưa cứ ngẩn ngơ vô hồn. Thế mới biết, đã lâu tôi bỏ quên nó, bỏ quên những hình vẽ một thời, bỏ quên những ngày tháng êm đềm bên gia đình để tìm về ồn ào nơi phố hội xa xôi, kiếm tìm hai chữ hạnh phúc mà thực chất nó ở ngay trong chính ngôi nhà của mình, nơi bàn ăn đầy đủ người mỗi sáng, nơi bếp lửa ấm áp những chiều gió đông về, nơi gốc vú sữa già chị đã đánh tôi khóc vì một lần trốn đi chơi giữa trưa, nơi cánh cửa có giàn hoa thiên lý buông rũ thơ mộng, tiếng chuông gió khẽ leng keng đón mùa xuân sắp về…

Sau khi ba tôi mất, mọi người chung tay giúp gia đình tôi xây dựng lại ngôi nhà. Mọi người góp ý với mẹ nên xây lại góc bếp cho đẹp hơn. Chỗ này nên có một cái tủ bằng gỗ, chỗ kia lót một vài tấm gạch hoa… Mẹ tôi chỉ đứng lặng thinh, mắt rưng rưng và lắc đầu quầy quậy nhìn hai chị em chúng tôi. Lúc đó tôi có đủ nhạy cảm để hiểu mẹ đang nghĩ gì. Mẹ tôi không muốn thay đổi bất cứ điều gì nơi góc bếp này, dù nó có cũ kĩ, xấu xí hay thậm chí là đen đúa, không phù hợp với không gian chung của ngôi nhà mới. Bởi đó là dấu ấn của một thời, cái thời nghèo nhưng gia đình đong đầy hạnh phúc. Mẹ muốn mượn những hình ảnh ấy nhắc nhở chúng tôi hãy sống hết mình cho những ngày còn lại. Dù sắc màu thời gian đã nhạt nhòa nhưng nếu chúng ta đủ tình yêu thương vẫn có thể khắc vạch lên đó những mảng màu mới, tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn, tươi sáng hơn.

                                                                                                                                                                                   VVT


VÕ VĂN TUYỀN,
Giáo viên Trường PTDTBT THCS Phước Chánh;
Thôn 2, Phước Chánh, Phước Sơn, Quảng Nam;
Đt: 01697010521,
email. votuyenthangbinh@gmail.com


READ MORE - SẮC MÀU THỜI GIAN - Võ Văn Tuyền