THƯƠNG QUÁ LA HAI
Ôi thương quá La Hai
Phô ngực mà chi anh
Phô ngực mà chi chị
Phô ngực mà chi em
Tấm thân trắng gội bên giòng
châu thổ
Lúa đòng đòng đang trổ nát bờ
xưa
Cánh hoa rừng run rẩy những
ngày thơ
Em nhan sắc cho phố chiều thêm
lạnh
Em nhan sắc để một đời nhân
ảnh
Kỳ Lộ trong như con nước lạ
ngày
Khoát trong mình chiếc áo vừa
vai….
Nên năm tháng ôm vầng trăng
thiếu nữ
Ôi vầng trăng những năm dài
viễn xứ
Nơi núi rừng hút bóng cao
nguyên
Sủi hương đi dẫn độ đến trăm
miền
Trong khóe mắt mùa Thu đồng
vọng
Giửa màu quê em hồn nhiên
chiếc bóng
Trả ơn đời hay nợ lỡ cưu mang
Dấu chim về theo mổi bước chân
hoang
Chiều lẫm đẫm cơn say từ phố
núi
Mây trắng quá nên chiều thương
gió bụi
Để tơ tằm lầm lũi tháng năm
Vầng trăng cong như cánh nỏ
đang tầm
Đêm cứ chảy và ngày xuôi bến
bải
Thị trấn nhỏ ôm núi rừng hoang
dại
Buổi em về sóng nước bỗng lao
xao
PMC
ĐÊM MƠ SẮC ÁO NGƯỜI XƯA
Một cái nhìn bén tựa dao cau
Một câu nói tưởng chừng như ngờ
nghệch
Em đánh thức trong anh
Nỗi buồn xa xí nhất
Trái tim đau năm tháng bỗng dại
khờ
Đêm thầm thì anh đếm những giấc mơ
Và thầm hỏi giấc mơ nào đã mất
Trên con phố ngày xưa
Mùa áo cơm rát mặt
Có bao giờ anh thấy những cơn đau
Hạnh phúc đi qua muôn vẻ muôn màu
Không thể vẽ trái tim người thiếu
nữ
Bằng màu sắc trập trùng của những
ngày tháng cũ
Chỉ riêng màu hạnh phúc đã hanh
hao
Đôi mắt em giờ bén tựa dao cau
Anh thử hỏi vì sao? vì sao anh
hiểu được
Qua lớp phấn hồn nhiên có điều gì
đã mất
Hạnh phúc lang thang ôm quãng đời
buồn
Đêm anh nằm mường tượng những yêu
thương
Có sắc áo người xưa về ngang cửa
Sắc áo ngày xưa rực như than lửa
Đã một thời đốt cháy trái tim anh
Phan
Minh Châu
No comments:
Post a Comment