Còn nguyên nỗi nhớ xa xôi
Trống hoác chìm trôi, nỗi nhớ xa xôi
Con sóng bạc, cuốn bờ đêm lặng lẽ
Hạt cát quê mùa, trở mình xoay nhẹ
Chợt lung linh, tỏa sáng góc chân đồi
*
Bến ngày xưa, từ nơi đó em đi
Bỏ quên lại một bãi bờ cát trắng
Gió như ru, hàng phi lao đứng lặng
Lời ca buồn, gượng gạo vết tình si
*
Biết trăm năm, còn đọng lại điều gì?
Ở nơi ấy, có khi nào em nhớ
Trong nắng chảy, đổ loang chiều gãy vỡ
Một ngày xưa, lấp lững bước em đi ...
*
Buổi bình minh, còn mờ tỏ mặt người
Đăm đắm đứng khép mình bên cửa sổ
Gió biển gọi, héo hoàng hoa mấy độ
Bên bến sông xa, ăm ắp tiếng cười
*
Lững lờ trôi, dòng sông cũ dịu dàng
Nỗi nhớ xoay ngang, tươi trong đằm thắm
Anh, một thuở, nay mắt mờ chân chậm
Vẫn dung dăng ngồi, lắng đợi mùa sang ...
Lê Thanh Hùng
Gặp lại mùa xuân
Nước mắt hoen mi
Chưa kịp rớt
Tròn xoe
Trong vắt
Tiếng em cười
Gió xuân đến mơn man
Bất chợt
Nồng nàn xoay
Từng giọt
Rơi rơi ...
Lê Thanh Hùng
Mùa xuân theo em vội vã về
Em bóng loáng như li, như lau
Ngúng nguấy trong nắng xuân tươi mới
Quay ngoắc, điệu đà xa vời vợi
Gió xuân reo, áo váy xạc xào
*
Vội vàng buông, lấp liếm tiếng cười
Giả lả chuyện vì sao trễ hẹn
Tại, tưởng, ơ kìa! Cười lỏn lẽn
Cứ lung linh trong nắng rạng ngời
*
Lóng lánh em, hồng má tươi môi
Bên hoa lá, non tơ xanh biếc
Bổi hổi rơi, điều gì thầm tiếc
Mênh mông chiều, ngờ ngợ tình thôi
*
Ơi mùa xuân vội cuốn theo em
Vướng víu chiều, len ngời trong mắt
Sao có gì, đong đưa thưa nhặt
Lúng liếng trao, dịu ngọt trôi êm
*
Hoa cỏ xanh, ngợp biếc xuân tình
Giấu ánh mắt, dao cau, sắc lẽm
Hồn nhiên cười, nghiêng nghiêng cằm lẹm
Rớt mùa xuân thiếu nữ tươi xinh ...
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận