Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, April 5, 2012

MUÔN ĐỜI GỌI MÃI NHỮNG THÂN QUEN - Hùng Vĩnh Phước

                       Cựu học sinh trường Trung học Nguyễn Hoàng Quảng Trị
  
(Gởi bè bạn Nguyễn Hoàng)
Trong ký ức giấu muôn vàn kỷ niệm
Ta vụng về cố giấu hết đau thương
Đêm hiện tại ray rứt ngày dĩ vãng
Quá khứ buồn vẫn giấu chút bâng khuâng.
Em hoa lá của vườn cây thơ mộng
Xuân hoa xưa chưa dễ đã tàn phai
Mắt biếc ấy ta một thời chếnh choáng
Tóc mây ai bay trong nắng u hoài.
Ta mưa gió của cuồng phòng bão táp
Giữa thăng trầm mơ ước chút bình yên
Em còn giữ được khung trời xanh biếc
Một khung trời đâu dễ đã mù tăm?
Mơ về lại giữa Nguyễn Hoàng xưa cũ
Để nghe lòng thơm lại tuổi thanh xuân
Hay lạc lối giữa rừng đầy hư ảo
Để muôn đời gọi mãi những thân quen?
Hùng Vĩnh Phước
hungvinhphuoc@yahoo.com
READ MORE - MUÔN ĐỜI GỌI MÃI NHỮNG THÂN QUEN - Hùng Vĩnh Phước

Chùm thơ của Lê Cảnh Tiến


Lê Cảnh Tiến 
Năm sinh 1951
Quê quán : Bích La Đông
Xã Triệu Đông Triệu Phong, Quảng Trị
Hiện sống tại TP Cao Lãnh, Đồng Tháp
Email: letien3010@gmail.com


HỒN QUÊ

Lẻ loi bước chiều quê nhạt nắng
Êm ả hè văng vẳng tiếng ve
Nơi cắt rún ngàn năm nhớ mãi
Giọt nắng chiều chợt đọng trên mi
Ôi thương nhớ đường quê rảo bước
Chợt một chiều bóng mẹ chờ con
Hồn quê mãi hằn sâu trong trí
Ướt mi gầy đêm ngắm trăng quê
Yêu đến thế đong đầy nỗi nhớ
Em bây giờ còn nhớ không em
Nón lá nghiêng chiều đứng bên thềm
 

DÁNG DẤP ĐỜI CHA

Lom khom dáng mẹ chiều trên rẩy
Én buồn chao liệng giữa trời quê
Cha còn lặn lội nơi đồng vắng
Ăn ở một đời khổ nhục lo
Nợ nần năm tháng chồng chất mãi
Hết mượn rồi vay rối tơ vò
Tiền bạc hầu bao khô cháy túi
Rối bời mọi chuyện tối đường lo
Im hơi lặng tiếng ngày Đông giá
Êm ả  Xuân Hè lúa đầy kho
Uống một ngụm trà bàn thiên hạ
Đêm buồn bầu bạn chuyện thơ nho
Ơn trời ban phát bao nhiêu chữ
Nhồi nhét cho đầy chẳng được no
Giờ phút lâm chung giao thế thái


 (Những mẫu tự của mỗi từ đầu câu lấy từ tên Lê Cảnh Triệu Đông - con trai của tác giả.)
                      Lê Cảnh Tiến

READ MORE - Chùm thơ của Lê Cảnh Tiến

ĐẾN VỚI VĂN CHƯƠNG - Nguyễn Nguyên An



Nguyễn Nguyên An



Hồi nhỏ tôi mê đọc truyện. Thuê được cuốn truyện nào tôi tìm xó nhà, ngồi đọc ngấu nghiến, có bữa quên ăn, mẹ tôi đe, tôi mới miễn cưỡng gấp sách, đứng lên. Lớn lên, tôi vẫn mê đọc sách. Từ 1972 đến năm 1975, phố thị đầy các sắc lính lừ lừ súng ống, gái bán Bar bê bết phấn son cười cợt đả đớt; sinh mạng con người như ngọn đèn loe loét trước gió dông tao loạn ! Phần nhiều thanh niên cùng trang lứa tôi không hoài bão lý tưởng, nhiều người ngập ngụa trong những cuộc truy hoan, quên đời !.. Riêng tôi, nhờ mê sách ngày hai buổi tôi đến ngồi một góc trong thư viện nhỏ, đọc sách… Cũng từ đấy, tôi tập tễnh làm thơ. Bài tâm tôi đắc: "Em con gái có tóc huyền trĩu mộng/ Có nụ cười giăng bũa cánh chim bay/ Tôi con trai có đường hoang lạc lối/ Có trăm năm thương thân phận lưu đày" tôi háo hức gửi các báo Văn, Tuổi Xanh và rơi tọt vào sọt rác các toà báo ấy.
Cách mạng về như cơn bão. Đổi mới bao cuộc đời. Tôi vẫn nguyên niềm mê đọc sách. Là thanh niên lâu nay chìm trong văn chương xa vời thực tế, tôi tìm đến thư viện Nhân Dân, để "cập nhật" văn chương Cách mạng mà tôi không may mắn học từ nhỏ. Đọc riết, tôi ngộ ra rằng, trước đây viết sao cũng được, miễn hay. Giờ viết văn khó hơn, khó ở chỗ, trước hết anh phải là người tốt, viết ra những điều tốt, đừng đứng trên bục lên lớp ngưòi khác và tải được ý tưởng gì đó có thể giúp ích cho đời, dù chỉ viên sỏi nhỏ bé, mới đạt cái hay. Có nghĩa, trước đây vẽ ma, muốn vẽ sao cũng đặng, miễn con ma ấy đẹp, ly kỳ, rùng rợn, không tính tới sự tác hại của nó. Còn giờ, vẽ một cục đất tầm thường mà bật lên, ngời sáng lên vẻ đẹp vô ngôn bao dung sinh nở của đất, mới tài ! Với niềm tin trong sáng, chân thành, tôi làm thơ được đăng báo Cách mạng. Trong khi nhiều bạn tôi phải đến thập niên tám, chín mươi mới có thơ in trên báo. Tôi nhớ, lần ấy tôi gặp nhà thơ Võ Quê ở trong Ban thành lập Hội Văn nghệ Bình Trị Thiên. Nghe tôi khoe có bài thơ mới viết, anh bảo chép cho anh. Tuần sau, tôi bất ngờ sung sướng đến lịm người, khi thấy bài thơ của tôi và tên tôi in sờ sờ trên Báo Thừa Thiên Huế (1976). Tôi xin trích ra đây : "Như Bàn tay của Bác / Mương nước màu vàng đục / Chảy từ nhánh sông về / Mang một dòng sữa ngọt / Rẻ khắp ruộng rì rào / Lúa ôm gốc lúa mập / Lúa xanh dưới nắng hồng / Trời sáng nay thật đẹp / Cánh đồng rộng mênh mông / Mây đuổi nhau dưới nước / Cá như lội trên trời / Mai cá khôn lúa lớn / Nguồn lợi đựoc hai nơi / Trong mương nước vàng đục / Cô gái quê hái rau / Thoắt đã đầy hai giỏ / Thẹn thùa đi về mau / Mương nước màu vàng đục / Chảy từ nhánh sông vào / Như bàn tay của Bác / Dịu dàng biết là bao / Bác là con sông lớn / Bác là núi, biển, hồ / Bác cũng là triệu mương nứơc nhỏ / Dẫn nước vào đồng ruộng bao la…"
Bận mưu sinh, tôi gác bút hơn mười lăm năm nhưng vẫn đều đặn đọc sách khi rỗi. Trải qua bao nghề, giáo viên cấp một, đi núi sơn tràng, chụp ảnh dạo… Tôi coi việc đọc sách báo và lao động là góp nhặt tích luỹ kiến thức cho phần chìm của tảng băng trôi ngày thâm hậu. Bước vào thập niên 1990, tôi chập chững viết truyện ngắn. Truyện ngắn đầu đời của tôi, được ba nhà văn nhận xét : "Tay viết khá vững dù mới lần đầu xuất hiện. Khai thác tâm lý nhân vật đủ dung lượng, dựng được nhân vật dậy. Vấn đề nhẹ nhàng nhưng sâu sắc." , "Đây là một truyện ngắn đầu tay, nhưng bút pháp tỏ ra già dặn. Văn chân thật., nội dung tốt. Cuộc sống cứ ùa vào trang viết một cách bình thản. Cần chú ý theo dõi bồi dưõng đầu tư cho tác giả… " ; "Truyện chân thực, khá… ". Và chùm truyện ngắn gần đây, tôi được một nhà văn nữ đương đại gửi thư khích lệ : "…Tôi rất thú vị vì anh viết rất đều tay, có nghề truyện ngắn, chữ nghĩa kỹ, câu cú không phải can thiệp gì…Sở dĩ tôi viết thư này là để khích lệ anh, hãy viết cái gì đó hiện đại (thử xem). Bằng bút lực này. Anh cho tôi kỳ vọng…".
Tôi coi sách là dòng sông miệt mài chở chuyên chữ nghĩa, ý tưởng của người hôm qua, hôm nay đến với các thế hệ mai sau, đến với đại dương thông thái… Cho nên tôi vẫn mê đọc và ngày lặng lẽ bên trang viết của mình. Viết và đọc tôi thường bị nhức đầu, phải đạp xe chạy loanh quanh cho đỡ nhức, ra đường nhìn sợi dây điện thành hai, ba sợi. Nhưng tôi vẫn cố ngồi vào bàn ngày vài tiếng đồng hồ để nuôi dưỡng nguồn đam mê mình. Tôi nghĩ đó là cái nghiệp nhà văn nào cũng mắc phải.

N.N.A
Địa chỉ liên lạc: NGUYỄN VĂN VINH (NNA) - 50 Trần Thái Tông, Huế -Tel: 01688971486
READ MORE - ĐẾN VỚI VĂN CHƯƠNG - Nguyễn Nguyên An

Tuệ Thiền Lê Bá Bôn - ĐƯỜNG VỀ MINH TRIẾT


 (Từ trang 81 đến trang 87)

Ngày Xuân Lễ Chùa

Ở nơi đâu hoa xuân rồi cũng úa
Chỉ sắc Thiền tươi thắm đoá nghìn năm
Niềm vui nào lòng người rồi cũng nhạt
Chỉ hương Thiền vương vấn mãi trong tâm

Nên ngày xuân em đến chùa lễ Phật
Để gặp lại mình trọn vẹn nguyên sơ
Uống ngụm nước tận đầu nguồn chân phúc
Nghe thời gian biêng biếc buổi khai mùa

Nên ngày xuân em đến chùa lễ Phật
Để biết kính yêu tâm nguyện hoà bình
Biết chào nhau lời búp sen vô ngã
Dâng tặng cõi đời năng lượng tâm minh

(Trang 81)
------------


Vu Lan Trong Tôi

Cha đã sống như loài cây đứng thẳng
Không tham ô, không luồn cúi đảo điên
Thì ắt hẳn linh hồn xa nẻo ác
Bầu bạn chính nhân, gần gũi thánh hiền

Mẹ tháng ngày chắt chiu từng miếng sống
Nuôi đàn con, lòng mẹ cảm đất trời
Mai nhẹ bước mùa vui dâng trước mắt
Chốn thần tiên chắc đón mẹ về chơi

Lũ chúng con có đứa đi đứa ở
Mùa Vu Lan: mùa hội tụ tình thâm…
Tháng bảy qua rồi, niềm tin ở lại:
Vu Lan vĩnh hằng giữa cõi thiện tâm

(Trang 82)
------------



Dòng Thương

Qua trăm ngược nghìn xuôi
Chưa nơi nào như thế:
Đá cũng đẫm mồ hôi
Nghỉ lưng bờ Thạch Hãn (*)

Nên chẳng có gì lạ
Khi chúng mình hơi khô
Lạ: giữa đời ô trọc
Vẫn trong xanh dòng thơ…

Nụ cười em lắng đọng
Những nỗi niềm quê hương
Mười năm ta thiền định
Còn bâng khuâng dòng thương

(*)Tên một con sông lớn ở Quảng Trị.
Thạch” là “đá”, “hãn” là “mồ hôi”.

(Trang 83)
------------


Trà Thiền

Hương trà thanh thoát
Dứt bặt tâm ngôn
Tuệ giác siêu việt
Thắm hoa cõi Thường

Trời đất bao la
Về trong một niệm
Quên người, quên ta
Vầng trăng tịch chiếu

Vị trà thoát tục
Dứt bặt tâm hành
“Chúng sinh tức Phật” (*)
Pháp giới thanh xuân

Tâm Không - diệu dụng
Bất lập nhị nguyên
Duyên lành toả khắp
Rong chơi cõi Thiền

(*) “Phàm phu tức Phật/
Phiền não tức Bồ đề”- một thiền
thoại cho trực giác tâm linh.

(Báo Giác ngộ, 13/01/2005)

(Trang 84)
------------


Những Chiếc Thùng Từ Thiện

Chất chứa lỗi lầm của tất cả chúng sinh
Trời đất quặn lên cơn đau lũ lụt
Nước mắt phố làng chảy xuôi chảy ngược
Những chiếc thùng từ thiện đến an ủi sẻ chia…

Tận đáy lòng từ bi
Có lời sám hối
Trong bàn tay thân ái
In hằn thao thức về sự công bằng…

Những chiếc thùng từ thiện-nhân văn
Chắt chiu chân tình hiếu nghĩa

(Trang 85)
------------


Chợ Đình Bích La

Gìn giữ sắc hương xuân tiên tổ
Vui Tết, mồng ba nhóm chợ Đình (*)
Đến đây hội ngộ tình muôn thuở
Ước mơ nào cũng hoá thân quen

Nhộn nhịp bao ngả đường phô sắc
Ánh mắt bừng lên nét xuân tươi
Ra chợ mà lòng quên mua bán
Chỉ nhớ trao nhau những tiếng cười

(*) Ở làng Bích La Đông,
Triệu Đông, Triệu Phong, Quảng Trị.
Chợ này mỗi năm chỉ nhóm một lần).

(Trang 86)
------------


Khi Lòng An Định

Khi lòng an định
Xuân về xanh non
Tâm thiền tỉnh thức
Buông nhịp sống mòn

Nhẹ nhàng quán chiếu
Ngũ uẩn thanh bình
Từ bi thấp thoáng
Quên điều nhục vinh

Chung trà tịch lặng
Thay chén rượu nồng
Đất trời đối ẩm
Chan hoà vô ngôn

Phút giây “bất nhị”
Tri ân cuộc đời
Công trình tuệ quán
Muôn thuở chia vui…

Khi lòng an định
Xuân về xanh non
Tâm thiền tỉnh thức
Buông nhịp sống mòn

(Trang 87)
------------
READ MORE - Tuệ Thiền Lê Bá Bôn - ĐƯỜNG VỀ MINH TRIẾT