Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, September 6, 2013

MƯỜI NĂM NGỒI NHỚ TRĂM NĂM - Phạm Xuân Dũng



                                                  
   Vậy là Trịnh Công Sơn đã biệt trần gian mà đi được mười năm. Xác thân dẫu đã thành cát bụi song hồn thiêng vẫn đồng hành cùng sông núi,vẫn bầu bạn cùng đồng bào, đồng loại trong cuộc sống hôm nay, và chắc có lẽ cả ngày mai nữa.


   Không ai buộc nghệ sĩ phải triết luận trong tác phẩm của mình vì làm được điều này quả là điều vô cùng gian khó, hơn nữa người sáng tác không nhất thiết là nhà tư tưởng dù rằng khi hoài thai đứa con tinh thần thì người sáng tạo cũng muốn gởi gắm suy tư. Nhưng Trịnh đã tạo dựng một kỳ công tưởng chừng không thể. Ông, bằng ca khúc của mình đã chuyên chở muôn vàn triết lý và huyền thoại về quê hương đất nước, về cuộc đời và thân phận, để rồi mỗi khi hát lên, mỗi người đều nhìn thấy bóng dáng mình trong âm nhạc Trịnh Công Sơn. Họ nhìn thấy ở mỗi ca khúc là một người bạn tâm giao, chung thủy, những người bạn luôn biết đồng cảm, sẻ chia, luôn biết lắng nghe, đồng vọng, biết yêu thương và biết cả ngậm ngùi... Ca khúc Trịnh tràn ngập một tình yêu bao la không biên giới, một tấm lòng bác ái mênh mang không gợn chút nhỏ nhen, vị kỷ. Là hiến dâng, tha thứ, là an ủi, vỗ về, là tận cùng tuyệt vọng, tận cùng yêu. Rồi đứng dậy sau ngàn vạn đau buồn, tan vỡ. Một thứ âm nhạc như kinh nhật tụng, không hề lớn tiếng, nhiều lời. Nếu có thét gào là gào thét cho mạnh hơn súng đạn, cho quê hương đất nước sớm yên bình,cho người với người xích lại gần nhau, Nam-Bắc một nhà.Với ông, Tổ quốc hòa bình, yên vui, toàn vẹn non sông vẫn là trước hết và trên hết. Trịnh bất tử và nhạc Trịnh sống mãi cũng chính vì lẽ đó. Mỗi người yêu nhạc của ông đều có trong mình một Trịnh Công Sơn.

   Đời sống hôm nay bề bộn lo toan, trăn trở và không ít những vồ vập lợi danh, ham hố vật dục cả những bấn loạn, thương tật trong tâm hồn lại rất cần, cần lắm sự nương tựa vào ca khúc Trịnh Công Sơn. Bằng ca từ và giai điệu của mình, nhạc sĩ đã thuốc thang cho rất nhiều con bệnh để họ được an ủi, vỗ về, lấy lại bằng an trong nội tâm thăm thẳm. Nhạc Trịnh luôn minh triết, minh định chỉ ra sự phù hư cõi tạm, lấy yêu thương mà hóa giải ngăn cách, hận thù. Nhạc sĩ tiếp nguồn vui sống, ngay cả khi đứng bên bờ vực thẳm đớn đau, tuyệt vọng, rằng chỉ yêu thương kia mới còn lại vĩnh hằng.Sự tham lam, mê muội, nhờ vậy đã phần nào lắng xuống trong cuộc giành giật mưu sinh, tạo thế thăng bằng trong xô bồ cuộc sống hôm nay.Tác giả vinh danh tình yêu và lòng bác ái, góp tâm can để điều thiện và lòng bao dung còn hiện hữu trong đời. Ông đúng là Bụt Nhạc, là bậc danh y chữa trị bệnh tâm hồn.


  Trịnh Công Sơn là một nhân cách cao và đẹp cho dù ông ngụp lặn  giữa nhân gian. Ông là nhạc sĩ thiên tài, là danh nhân văn hóa. Nhưng xin đừng phong thánh cho ông bởi vì Trịnh Công Sơn trước hết cũng là một con người và sinh thời ông không hề muốn thế. Nhưng cũng đừng dung tục hóa ông vì lẽ này lẽ khác không chân thực,làm tổn thương đến một cuộc đời  như là huyền thoại. Hãy để ông yên nghỉ cõi vĩnh hằng và luôn phục sinh tâm sự, chuyện trò với chúng ta mỗi khi lòng người muốn hát...

01/4/2011
Phạm Xuân Dũng
READ MORE - MƯỜI NĂM NGỒI NHỚ TRĂM NĂM - Phạm Xuân Dũng

HAI BỜ NHỚ - thơ Trương Điện Hòa




Gởi Vân

Trời hôm nay bỗng dưng lành lạnh
Chiều chậm dần, anh lại nhớ em
Bờ phía ấy còn nồng giấc điệp
Bờ bên đây sắp phủ màn đêm
Le the gió lẻn vào trong cửa
Tí tách mưa, hòa nhịp trước thềm
Anh muốn dang đôi tay Thánh giá
Níu đôi bờ nhích lại gần thêm

05.09.2013
TRƯƠNG ĐIỆN HÒA
READ MORE - HAI BỜ NHỚ - thơ Trương Điện Hòa

DIOGENES - chùm thơ Nguyễn Văn Gia






DIOGENES



"Cầm đèn giữa ban ngày

Mong tìm được con người"

Con người đâu chẳng thấy

Quanh mình bóng ma trơi.





LỞ  BỒI



Nhẹ như không

Khi trở lại nhà

Những gì được mất

Đã dần xa

Đâu hay ấm lạnh

Từ sông núi

Vẫn còn

Bồi

Lở

Giữa lòng ta.





NHANH & CHẬM



Sư nhất bộ nhất bái

Chậm rãi vẫn dến nơi

Mình hối hả một đời

Đường đi hoài chẳng tới.





TÌNH CỜ



Có cũng vui

Không cũng vui

Vẫn còn ấm một nụ cười ban sơ

Có không là cái tình cờ

Trước kia chẳng có

Bây giờ cũng không.



Nguyễn Văn Gia
READ MORE - DIOGENES - chùm thơ Nguyễn Văn Gia

MÀU QUÊ - chùm thơ Phan Minh Châu




MÀU QUÊ



Em xuống phố mang theo gió núi

Và hương thơm về nơi phía không mùa

Chùm lục bát mẹ ngồi tựa cửa

Ngẫm hương thầm nuối tiếc một chiều xưa

Và mùa xuân dài theo nỗi nhớ

Cụm lục bình tím thẩm bến sông

Trăng đổ bóng xuống đời hương vị lạ

Để chút tình lên tím tháng năm.




RÉT HÀ NỘI



Rét ở đâu rét về dữ thế

Trời hanh hao và rét đến nao lòng

Phố Hầ Nội mùa thu không trỡ gió

Những con đường lấm láp hạt mưa dông

Những cpn đường trắng như bến sông

Hoa sữa rãi bốn mùa thơm suối tóc

Mượn chén trà xanh thổi hồn qua sóng mắt

Khách đang chờ Hà Nội  mưa bay.




CHIỀU TUY HÒA



Bất chợt đổ cơn mưa chiều nay

Trời bổng dỗ nỗi buồn lên mắt phố

Con đường nào em bước trầy bước trật

Vành nón nghiêng bong bong vỡ tâm hồn

Mưa như bấc trắng trời thị xã

Bước chân mềm thon thả bong mây qua

Quê thì xa mà màu quê đang vội

Mắt em dài nỗi nhớ một làng xa.




THÀNH PHỐ CỦA TÔI



Thành phố của tôi

Tháp cổ đứng nghìn năm đau đáu

Nỗi lòng còn bợn chút chân quê

Dòng sông Ba lũ cuộn đỏ đường kè

Ngôi làng cũ sáng lên màu ngói mới

Hai mươi mốt nhịp cầu

Nối đôi bờ đất bổi

Mắt đèn đêm canh cánh đợi ngày lên

Đỉnh Chóp Chài như chóp mủ bình yên

Năm thao thức canh trời đêm bão dữ

Thành phố của tôi

Những con đường thơm mùi hoa sữa

Vườn nhà ai hương sứ ngát đêm trăng

Đường về quê hun hút mưa giăng

Đất lầy lội sập sình mùa giông tố

Thành phố của tôi

Đêm lành lạnh rủ nhau về cuối phố

Nghe nhạc tình để nhớ những ngày xưa

Giọt cà phê sóng sánh đẫm vần thơ

Chiều tan học đợi em về để nhớ

Thành phố của tôi

Thơm từng chân rạ

Mỗi mùa vàng là mỗi một mùa xuân

Áo cơ hàn mẹ địu gạo trên lưng

Tập con trẻ hát bài ca đất nước

Thành phố của tôi

Đi sau về trước

Lòng thảo thơm ấm nghĩa ấm tình

Hết nghèo nàn cất cánh đón bình minh…



        PHAN MINH CHÂU
READ MORE - MÀU QUÊ - chùm thơ Phan Minh Châu

NGÀY KHAI TRƯỜNG - Trường Hải




Ngày khai trường gợi nhớ tuổi thơ,

Chân bé xíu đến trường nhập học. 

Mẹ dắt tay, vừa đi vừa khóc,

Lạ bạn bè, trường lớp, thầy cô!





Tháng Chín mùa thu lời hò hẹn,

Lòng hồi hộp đón chờ khai giảng

Kì nghỉ hè nhớ thầy cô, bè bạn. 

Nhớ trò chơi, nhớ bài toán, bài thơ!

Tuổi học trò xây đẹp mộng mơ.





Theo năm tháng…rời trường, xa lớp. 

Tuổi trưởng thành đi cùng đất nước,

Tiếng trống trường  nỗi nhớ khôn nguôi!

Làm bố mẹ , dắt con đến lớp,

Đứng tần ngần dõi bước con đi. 





Bao kỉ niệm học trò một thuở,

Bỗng ùa về mồn một không phai!



           

Khai trường này, ông dắt cháu đi,     

Vào lớp một với trường, bạn mới.     

Giữa sân trường, đầu xanh, đầu bạc, 

Nhưng chung niềm vui buổi tựu trường!



                             Đỉnh Sơn, 05/9/2013

                             Trường Hải Lê Văn Đông
READ MORE - NGÀY KHAI TRƯỜNG - Trường Hải