Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, December 9, 2012

THƠ NGUYỄN ĐỨC TÙNG – HẠ CÁNH XUỐNG BẰNG MỘT ĐƯỜNG BAY NGẮN - Nguyễn Thụy Kha

Nhà thơ-nhạc sĩ  NGUYỄN THỤY KHA. Ảnh Nguyễn Trọng Tạo


Kể mà không cổ. Lạnh mà cháy như rượu 96 độ. Nhịp mà không phải nhịp cũ xưa, căng không thể chùng lại. Không khước từ nhưng muốn truyền thống được phẫu thuật bằng con dao hôm nay.

Thơ Nguyễn Đức Tùng hạ cánh xuống ta bằng một đường bay ngắn, có lúc trùng kinh độ Emily Dickinson, có lúc đồng hành vĩ độ La-thy-song. Nhưng cuối cùng vẫn là đường bay Nguyễn Đức Tùng.

Là một người lính cũ, tôi quan tâm những bài thơ nhắc về những cuộc chiến của Nguyễn Đức Tùng. Từ tờ giấy báo tử đưa cho người dì mù chữ. Từ bàn tay cầm bào của người thợ mộc. Từ ám ảnh diệt chủng ở Cambodia. Từ một bản án trả thù dành cho thôn trưởng. Từ cơn nhói đau về một cái chân đã mất.

SAU CHIẾN TRANH

Mỗi khi trời trở gió
Anh thường đau
Ở bắp chân

Không còn ở đó.


Từ một vết nứt của viên đá trong ly cà phê ở vỉa hè Sài Gòn. Từ các thân phận ở hai chiến tuyến. Tất cả đều gợi vào một nhức nhói rất sâu, một rạn vỡ chẳng cách nào hàn gắn. Cái gợi đó hướng tới một hóa giải không thể nào khác được. Hóa giải để an nhiên.

Thơ tình Nguyễn Đức Tùng cũng lạ. Lạ một giọng thở than:

Nhà thơ-nhà văn-BS Nguyễn Đức Tùng
Phía sau mặt trời hồng
Có một vầng trăng khuyết
Em từ từ trút hết
Ánh sáng vào ngày anh
Phía dưới một bàn chân
Có một bàn chân khác
Đã dẫm ngày xuân xa


Lạ một nhớ đời thường:

Anh nhớ em quần lót vướng gót chân

Lạ một cảm giác yêu:

- Thấy mùa hè đi qua trên một lưỡi dao
- Lửa tĩnh điện trên tóc em tí tách
- Giữ cho em một thác đèo nguyên âm

Lạ một triết lý yêu:

Cho anh làm lại hôm qua
Thì anh vẫn sẽ như là hôm nay

Cái riêng nhất, cốt lõi nhất ở thơ Nguyễn Đức Tùng là sự ghim chặt vào ta những thi ảnh mơ hồ mà ám ảnh:

BUỔI SÁNG

Buổi sáng sương mờ
Lấy tay xoa cửa kính
Giấc mơ đêm qua

ĐỌC THƠ NGOÀI ĐƯỜNG

Trời chưa tối
Chữ đã mờ

Đi tìm ngọn đèn đường
Đọc tiếp bài thơ của bạn

SÁNG THỨ HAI

Giận giữ qua mặt một chiếc xe
Ngoảnh lại
Mái tóc

Hình như tâm linh Nguyễn Đức Tùng nhuộm không nhiều khói hương cửa Phật tịch lặng khi anh vẫn còn nhận ra:

Chú tiểu cũng ra đồng
Sư cụ đã về quê lấy vợ

Nhưng khi anh viết:

Một chiếc lá rơi xuống
Rồi lại bay lên

Đâu đó lại thấy Trang Tử mỉm cười.

Nguyễn Thụy Kha
Website counter
READ MORE - THƠ NGUYỄN ĐỨC TÙNG – HẠ CÁNH XUỐNG BẰNG MỘT ĐƯỜNG BAY NGẮN - Nguyễn Thụy Kha

Hồ Minh Phước - GIẬT GẤU VÁ VAI - NGỤ NGÔN CHO TÔI

Tác giả Hồ Minh Phước


        Có lẽ cũng vì cái quan niệm từ xưa, người đến với thơ không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu tri kỉ bốn phương, nên tôi đã nợ duyên với thơ tự bao giờ.
        Với tuổi đời còn khá trẻ, những va chạm cuộc sống chưa đủ để mình có những cái nhìn tinh tế và sâu sắc nhưng với khát khao thể hiện nỗi lòng cùng những suy nghĩ đời thường giản dị, tôi đã tìm đến thơ như là "một chốn nương náu" sau cùng khi trở về với cái tỉnh tại tâm hồn. Già, chưa phải là già. Sâu sắc, chưa phải thực sự sâu sắc nhưng tôi biết cái chân thật tạo nên một hồn thơ "từ trái tim đến trái tim".
        Như Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo đã nói: "Thơ không hay vì thơ nói thật lòng / Ai giả dối rồi biết mình lầm lỗi" (Tản mạn thời tôi sống). Với mong muốn được chia sẽ tâm tình, muốn được thể hiện một chút gì đó với cuộc sống đang ngồn ngộn chảy đôi khi đã đưa mỗi con người xa rời bến tình thương, và muốn nhận được góp ý chia sẻ từ mọi người để những tác phẩm thơ non dại, ngồ ngộ có vẻ "thơ" hơn, chững chạc hơn, nên tôi mạnh dạn gửi đến trang thơ những suy nghĩ chân thành vậy.
        Tôi gửi theo những tác phẩm nhỏ bé của mình, những tác phẩm tôi đã viết, rất mong nhận được sự góp ý của mọi người. Chân thành cảm ơn và rất mong sớm nhận được những hồi âm từ mọi người.


GIẬT GẤU VÁ VAI

Tôi giật màn đêm
vá cái bống khổng khồng không
nghe nỗi niềm bong bóng vỡ tan
cái_tôi_tôi nổi chằng chịt
những vết khâu
túa máu
ánh đèn hiu hắt
giễu cái bóng đen đen đúa đúa
với thời gian 

Tôi giật màu nắng
vá cái hình lung linh lung linh
nghe toan toan tính tính rụng rơi bên đời
cái_tôi_tôi nhức nhối
những vết đinh
sâu thẳm
ánh mặt trời rực rỡ
thiêu cái bóng lờn vờn lờn vờn
trên đường
đôi mắt thức dậy
trên một ngày thoát thai 

Tôi giật câu thơ
vá khoảng lặng hư hư vô vô
nghe thơ thơ thẩn thẩn
mất rồi còn đâu!
Cái_tôi_tôi vẫn cứ âu sầu
Để cho con kiến vô ngôn
bò lổm ngổm chữ đời
Câu thơ giật vá hết thời
Còn ta vẫn đứng bên trời hư không.

***
  
NGỤ NGÔN CHO TÔI

Ngụ ngôn cho tôi
là buổi sáng thấy đôi môi xinh
và con đường tình còn trinh nguyên tuổi mới
Tôi dạo chơi trên con đường xanh lá
ánh mặt trời sáng tỏa bước chân qua


Ngụ ngôn cho tôi
là biển khơi dạt dào khúc trường ca
và sóng cả bạc đầu vẫn trẻ thơ
Tôi bước chân vô tình qua bỡ ngỡ
sóng thủy triều lên sóa duyên nợ tôi mang


Ngụ ngôn cho tôi
là đầu non mây ngủ buổi chiều
và tỉnh lặng từ khởi nguyên sự sống
Tôi chạm nhẹ vào hư không đá dựng
nghe rêu phong phủ lấp dấu bàn tay.

HỒ MINH PHƯỚC
hominhphuoc86@gmail.com

READ MORE - Hồ Minh Phước - GIẬT GẤU VÁ VAI - NGỤ NGÔN CHO TÔI

CÒN NỬA NÀO !? - Thơ: Vĩnh Thuyên – Lời bình: Lê Liên


CÒN NỬA NÀO!?
Thơ Vĩnh Thuyên         

Trăng nơi em giờ tròn hay khuyết?
Trăng ở đây còn chỉ nửa vầng
Nửa vầng trăng,
nửa nụ hôn nuối tiếc
Hơn nửa đời người,
mình lạc mất nhau

Giọt nắng thu,
buồn vui hai nửa
Nửa úa vàng,
nửa cũng hanh hao
Anh muốn ôm nửa vòng trái đất
Để trả em
nửa nụ ngọt ngào

Còn nửa nào mà nhớ thương quá đỗi
Mai.. . nửa trăng về, nửa có về theo?

V.T


Lời bình: Lê Liên 
     
Tác giả LÊ LIÊN

           Trăng là một phần rất nhỏ trong tuần hoàn của vũ trụ bao la này.
           Trăng gần gũi với con người, nên được khoác lên nhiều sắc thái.
           Bởi trăng bao dung cất giữ tất cả những nỗi niềm của nhân loại, cho nên, giữa đau thương, nhức nhối trong tâm hồn, Hàn Mặc Tử đã rao lên :
         “Ai mua trăng tôi bán trăng cho!”
           Hoặc An Thuyên cũng cả gan ngân nga:
         “Cắt nửa vầng trăng tôi cài …”
            Rồi Phạm Duy thì đón mừng :
          "Ông trăng xuống chơi cây cau thì cau sẽ cho mo, / Ông trăng xuống chơi học trò thì học trò cho bút …”

            Trăng luôn thủy chung đến theo kỳ hạn:
            Hạ tuần hay thượng tuần thì trăng khuyết, giữa mùa trăng lại tròn! Trăng tròn hay trăng khuyết đều mang hình ảnh hữu tình trong trong tâm trạng con người, trong diễn đạt văn thơ: trăng xanh và tròn hồn nhiên giữ niềm vui; trăng úa màu, vàng vọt vì nỗi buồn nào đó của ai ...
             Với nhà thơ Vĩnh Thuyên, HIỆN THÂN của TRĂNG là EM, là TÔI, là LINH HỒN của TÌNH YÊU ! Hay là: Tôi , Em, Linh hồn của Tình Yêu là HÓA THÂN của TRĂNG?
             Hàn Mặc Tử từng thố lộ :
           “Người đi một nửa hồn tôi mất,
             Một nửa hồn kia bỗng dại khờ …”
                                              (Những giọt lệ , HMT)
             Riêng nhà thơ Vĩnh Thuyên đã gởi vào hành trang của cuộc chia ly ấy một nửa linh hồn của mình rồi cho nên:“Trăng ở đây chỉ có nửa vầng”.
             (Mà cũng kỳ ghê, khi trăng xuất hiện cùng một thời điểm thì làm sao có chuyện:
          “Trăng nơi em giờ tròn hay khuyết ?
            Trăng ở đây chỉ có nửa vầng”.
            Tròn là tròn hết, khuyết là khuyết hết trên khắp thế gian này chứ; và rồi ... làm chi có trăng nửa vầng trên cõi đời này nhỉ?)
            Vậy đó, khi người ta yêu thì tất cả đều quy hướng về nhau. Từ đáy lòng vẫn canh cánh nỗi băn khoăn: nơi xa đó em đang lẻ loi hoặc em đã  “đủ đôi, đủ cặp"  nhưng bất hạnh thì: TRĂNG KHUYẾT! Còn em đang hạnh phúc thì: TRĂNG TRÒN
            Cảm giác THIẾU luôn có trong Tình Yêu chân thật, bởi vì người ta trao tặng, dâng hiến cho nhau bao nhiêu cũng không đủ; người ta đón nhận bao nhiêu cũng không thừa, mà vẫn như còn thiếu vậy!
            Phải chăng vì thế mà Vĩnh Thuyên có:
          “Nửa vầng trăng
            Nửa nụ hôn nuối tiếc”
            Hay thật! Chỉ có nụ hôn vội vàng khiến người ta hụt hẫng, ngẩn ngơ, thòn thèm; chỉ có nụ hôn dài khiến người ta ngất ngây say đắm, chứ làm gì có nụ hôn lưng chừng một nửa ... để mà nuối tiếc nhỉ?
            Phải chăng, “nụ” là danh từ cho ta liên tưởng đến sự e ấp trinh nguyên, rồi sẽ triển nở. Hôn là động từ yêu đẹp nhất, lại được gắn vào với nụ (= nụ hôn), làm cho tình yêu thăng hoa …và chẳng ai nuối tiếc khi trao nhau nụ hôn cả!
             Ôi ! “nửa nụ hôn nuối tiếc” nghe sao xót xa, đượm buồn.
             Nghe chừng như Vĩnh Thuyên tham lam quá bội, thì phải!
            Thật vậy, sự khắc khoải ấy vây quanh, khiến “nửa vầng trăng” còn lại, chấp chới, lạc loài cho đến  
           “hơn nửa đời người,
             mình lạc mất nhau”
            Thế rồi, Tình Yêu bỗng chuyển đổi theo vòng tuần hoàn của bốn mùa. Tuổi thanh xuân được ví như mùa xuân tràn đầy sức. Năm tháng nối tiếp qua đi mang theo nửa đời người, cũng có nghĩa là mùa thu của cuộc đời đã tới!
           Thật logic khi Vĩnh Thuyên lại mượn hình ảnh “giọt nắng thu” để diễn tả nỗi quay quắt của mình !
            Cũng phải: Lý tính của nắng là hơi nóng !
            Mà nắng đi qua nửa đời người hâm hấp nỗi nhớ nhung đã gom lại thành“giọt nắng thu"  .
           Thế nhưng, (giọt thì chẳng có hình tướng riêng, hay dung lượng nào cả), đã hong cuộc tình của họ thành:
         “buồn vui hai nửa
           Nửa úa vàng
           Nửa cũng hanh hao" .
           Khiến cho nỗi day dứt khôn nguôi đã dấy lên khát vọng :
         “anh muốn ôm nửa vòng trái đất,
           Để trả em
           nửa nụ ngọt ngào"
           Chao ôi! Trong Tình Yêu cho bao nhiêu vẫn không đủ, nên Vĩnh Thuyên cứ ngỡ mình thiếu nợ tình! Mà thiếu nợ cho nên VĩnhThuyên trả nợ em rất hào phóng: tới “nửa nụ ngọt ngào” cơ đấy! Lại muốn nợ muôn đời chồng chất đấy thôi!
           Thiếu chỉ một nửa thôi, mà đã cạn kiệt, vẫn còn chưa vừa với tình yêu quá lớn ... nên lại lẩn quẩn: “còn nửa nào mà nhớ thương quá đỗi?" Câu hỏi nghe như tiếng vọng dịu dàng, tha thiết của nỗi niềm yêu chất ngất, da diết trong tâm hồn khiến cho Vĩnh Thuyên mê sảng, cuống quýt: “Mai … nửa trăng về, nửa có về theo?"
            Ôi! ...
            Mai … từ ngữ rất mơ hồ, không xác định được thời điểm.
            Mai … nghe rất gần, như chạm phải mốc thời gian
            Mai … nghe như xa xôi kéo dài hẹn ước ... vậy mà vẫn kỳ vọng: “nửa trăng về”  rồi lại lẩn quẩn : “nửa có về theo?"

           Cũng phải nói “nửa trăng về” là em về hay Tình Yêu của Vĩnh Thuyên về ?
            Vẫn chưa xong, tác giả vẫn còn loanh quanh với nỗi buồn cố hữu! Cho nên, chỉ với một điêp từ NỬA thôi mà lồng ghép nhiều chủ thể khác nhau :
            Nửa (1): người ấy (Thuộc thể )
            Nửa (2): Tình Yêu của người ấy! (Thuộc linh )
            Nửa (3): Người ấy có mang Linh hồn (Tình Yêu của Vĩnh Thuyên) về theo không ? (Ký linh)
            Ôi! Điệp từ NỬA: (nửa trăng, nửa vầng, nửa úa vàng, nửa hanh hao, nửa nụ hôn nuối tiếc, nửa nụ hôn ngọt ngào …) nghe sao chênh vênh, kỳ bí lạ thường !
            Bài thơ cho ta rưng rưng buồn.
            Vĩnh Thuyên đã thả vào trăng, vào giọt nắng thu, vào lá …tình yêu, và nỗi buồn chia xa ... mới chỉ có một nửa!
            Thôi thì, còn lại NỬA nào nữa …  xin hãy nhốt vào sâu thẳm của tâm hồn, để cho cuộc tình đẹp, không trọn vẹn ấy, còn  lại chút hương hoa mơ khúc tương phùng ...

                                      Lê Liên
                             ĐT : 0903 98 5397
(Gởi từ: tuongphuc4758@yahoo.com)
READ MORE - CÒN NỬA NÀO !? - Thơ: Vĩnh Thuyên – Lời bình: Lê Liên