Phan Phụng Thạch
Nguồn: Trích từ trang Tri Âm Các của Võ Văn Hoa)
TÀI LIỆU
VNQT mạn phép trang www.gio-o.com cho chúng tôi được chép những thông tin hiếm hoi liên quan đến Gs.Phan Phụng Thạch, một nhà thơ được hàng chục thế hệ cựu học sinh Nguyễn Hoàng ngưỡng mộ.
tạp chí Bách-Khoa
Tưởng Niệm
Phan Phụng Thạch
L.T.S. Anh Phan
Phụng Thạch, một nhà thơ trẻ ở Quảng
Trị, từng cộng tác với Bách-Khoa từ nhiều
năm nay, đã từ trần sáng thứ bảy 24-2-1973 tại
Đà Nẵng.
Anh Phan Phụng
Thạch, tên thật là Phan Ngọc Thạch, sinh năm 1942
tại Quảng Trị. Bắt đầu đăng
thơ trên các tạp chí Văn, Bách Khoa, Nghệ Thuật từ
năm 1964. Dạy học, viết báo ký tên Phan Thu Hạ).
Chủ trương nhà xuất bản Hạnh Nhơn. Tác
phẩm đã in: Lưu Bút Mùa Hạ (1972). Tác phẩm
chưa in: Mơ Hồ Sương Khói, Những Bài Thơ
Tình Của Tuổi Ba Mươi...Hiện là Giáo Sư, Quản
Thủ Thư Viện Trung Học Nguyễn Hoàng, Quảng-Trị
(L T B ghi)
Trong một lá thư
của một nhà thơ ở Đà Nẵng gửi cho Bách
Khoa, anh cho biết: “Theo lời thân nhân của Phan Phụng
Thạch thì anh bị bệnh hoại huyết từ nhiều
năm nay. Đã có một thời gian anh vào chữa trị
tại Sài Gòn. Đến 1968 anh trở về Quảng Trị
dạy học và làm thơ. Dù biết rằng đang mắc
phải chứng bệnh rất khó chữa, nhưng thơ
anh vẫn bát ngát niềm bao dung. Anh ít khi thương xót lo
lắng cho mình, hầu như trong thơ anh, anh chỉ
ưu tư lo lắng cho quê hương, đất nước,
nhất là cho thế hệ trẻ, cho riêng học trò, những
con chim non đang đập cánh giữa một bầu trời
lửa đạn.
“Từ ngày theo gia
đình (anh chưa có gia đình riêng, hiện sống với
bà mẹ, chị, và một người em trai ở trong
quân đội), theo trường học vào tỵ nạn ở
Đà Nẵng, sức khỏe của anh đã sút kém nhiều.
Bạn bè trông thấy, ai cũng lo lắng cho anh.
“Tháng 10, 1972 anh lại
trở vào bệnh viện Đức ở Đà Nẵng.
Trước đó, anh đã có một cố gắng phi
thường là một mình lo chạy in tập thơ
Lưu Bút Mùa Hạ (phải chăng đó là một cố
gắng đầy ý nghĩa để lưu bút...cho đời,
trước khi từ biệt anh em?). Sau một thời
gian chữa trị, anh cảm thấy khỏe và trở về
nhà. Anh đã có thể mời anh em đến uống
rượu trong một buổi họp mặt tại Trại
5, Non Nước, và sau đó đi dự một buổi
đọc thơ với các thân hữu. Nhưng đó chỉ
là những cố gắng phi thường của một
tâm hồn quá bao dung mà không thắng nổi định mệnh.
Những ngày cuối tháng 2/73 Phan Phụng Thạch trở lại
bệnh viện lần cuối cùng. Sáng thứ bảy
24-2-1973 anh trở về trại định cư Non Nước
trong một chiếc xe bệnh viện đóng kín. Ở
đó, giữa bãi cát trắng mênh mông, trong tiếng sóng cuồng
nộ, đồng bào anh, học trò anh, nheo nhóc, tang
thương trong những cái chòi gỗ, đang đón anh.
“Đáng buồn cho
anh Phan Phụng Thạch là anh đã không thể được
an táng tại Quảng Trị, nơi anh đã chào đời,
nơi đã nuôi anh làm thơ...”
(trích tạp chí
Bách-Khoa, số 238, ngày 2 tháng 4 năm 1973, Sài Gòn)
Tưởng Niệm
Phan Phụng Thạch,
giới thiệu của tạp chí Bách Khoa, trong tập THƠ TÌNH NAM 1975 do gio-o.com
tuyển chọn và giới thiệu.
Phan Phụng Thạch
1942 – 1973
Bàng Bạc Tình Quê
(gửi L.T.Mai, quả
tim của ta)
Có phải
rừng dương đã hết xanh?
Và như
phương ấy khói xây thành?
Thương
quá tóc em chiều gió lộng
Sợi nhớ
sợi buồn trong nắng hanh
Bây giờ
đã giữa thu rồi nhỉ!
Lá rụng
vàng trên những ngả đường
Ta biết
mắt em sầu cô lý
Lòng ta
cũng vọng một quê hương
Ta muốn
hồn ta thành chút nắng
Cho em
sưởi ấm những buồn thương
Tình quê
bàng bạc chiều mây trắng
Thôi nhé! chờ
xong một chiến trường...
Rồi
mai trở lại khung trời cũ
Chân dẫm
lên trên gạch cổ-thành
Giữa
những hoang tàn ta sẽ nhủ
Dù sao còn cỏ
mọc xanh xanh
(Malteser
Hospital 11-72)
Bàng Bạc Tình Quê, thơ Phan
Phụng Thạch, trong tập THƠ TÌNH NAM 1975 do gio-o.com
tuyển chọn và giới thiệu.
http://www.gio-o.com/ThoTinhNam1975.html