Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, April 17, 2012

CHỢT TẮT - Trương Nguyễn


Tranh của Họa sĩ Ái Lan

(Kính dâng Nguyệt Cầm)


Đàn im bặt tiếng mơ trăng
Biển xa sóng dậy bâng khuâng muôn trùng
Mênh mông giữa chốn vô cùng
Bóng ai lướt nhẹ thinh không xa dần
Nửa đời gãy gánh thơ- văn
Ngọn đèn vụt tắt đường trần xôn xao.

Trương Nguyễn
READ MORE - CHỢT TẮT - Trương Nguyễn

Hoàng Văn Chẩm - CHÙM LỤC BÁT THÁNG BA

Hoàng Văn Chẩm


        

                                            Như thương hình bóng  
                      
                              Người đi thả bóng
                              đợi chờ
                              Người về trói chặt
                              Câu thơ ngậm ngùi.

                              Từng ngày đếm giọt buồn rơi
                              Từ xa nẻo ấy nửa lời cũng mong.
                              Nợ nhau
                              Một thuở hương nồng
                              Nợ thêm câu hát
                              Bềnh bồng mùa xuân.

                              Đời cây thay lá bao lần
                              Đời em đếm tuổi như cần tìm nhau.



                               Tự tình đêm

                              Hẹn nhau về giữa mùa đông
                              Chia đôi
                              Giấc ngủ thêm nồng
                              Mắt môi.
                              Lòng như nghiêng giữa cuốn trôi
                              Một lần
                              cúi mặt
                              ………..
                              Tôi ơi ngậm ngùi.

                  
                       Với tình xa

                           Mắt ai như  bóng ngàn lau
                       Áo khăn phủ kín mai sau nguyện thề
                       Bâng khuâng rủ tóc đi về
                       Nối tay thân ái cơn mê trong chiều

                       Bến sông xóa bỏ cô liêu
                       Chút cay chút mặn thêm nhiều mong thương
                       Nửa đời quên lãng phấn hương
                       Bước chân đi vội còn vương nỗi buồn.


Hoàng Văn Chẩm
hoangvancham@yahoo.com
READ MORE - Hoàng Văn Chẩm - CHÙM LỤC BÁT THÁNG BA

BÀI THƠ LÀM KHI SAY RƯỢU - Phan Phụng Thạch

Thầy giáo - thi sĩ Phan Phụng Thạch

                                                       (Gởi Lê Lợi, Trần Văn Lữ và Hà Mẫn Luyện 
                                  để nhớ buổi tối uống rượu ở trại 5 Non Nước Đà Nẵng.)

Buổi tối tiêu sầu - chai rượu đắng
Tri âm này hãy uống cho say
Lỡ mai có chết - không ân hận
Vì đã ngồi chung một chiếu này

Thằng bạn chưa già nhưng tóc bạc
Bụng đầy Kinh Lễ với Kinh Thư
Chuyện đời hư ảo xin mày gác
Không lẽ mày là Ngũ Tử Tư?

Hay mày muốn làm một Nhan Hồi
Thôi ! Hãy vì nhau uống mềm môi
Đã biết đời người cơn gió thoảng
Thì mau, kẻo rượu sẽ bay hơi.

Bên ta có cả người Lê Lợi
Hình như chưa biết một lần say
Đêm nay cũng thấy lòng như mới
Cất tiếng cười vang giọng ngất ngây

Còn nữa, thằng kia sao mầy khóc?
Nhớ em hay buồn nghĩa thầy trò?
Nếu đã chọn lầm nghề dạy học
Hãy xem tình ấy cũng như tro.

Xem ta hơn nửa đời lưu lạc
Bắt chước Tú Xương với Tản Đà
Ta cũng có người yêu bội bạc
Mà có bao giờ ta nói ra?

Còn nốt chút này xin cạn hết
Say mèm sẽ ngủ suốt đêm nay
Uống đi! nếu lỡ mai ta chết
Thì cứ coi là chiếc lá bay

                                                   Phan Phụng Thạch


Nguồn: Trích từ trang Tri Âm Các của Võ Văn Hoa)



 TÀI LIỆU 
VNQT mạn phép trang www.gio-o.com cho chúng tôi được chép những thông tin hiếm hoi liên quan đến Gs.Phan Phụng Thạch, một nhà thơ được hàng chục thế hệ cựu học sinh Nguyễn Hoàng ngưỡng mộ.



tạp chí Bách-Khoa
Tưởng Niệm Phan Phụng Thạch

L.T.S.  Anh Phan Phụng Thạch, một nhà thơ trẻ ở Quảng Trị, từng cộng tác với Bách-Khoa từ nhiều năm nay, đã từ trần sáng thứ bảy 24-2-1973 tại Đà Nẵng.
Anh Phan Phụng Thạch, tên thật là Phan Ngọc Thạch, sinh năm 1942 tại Quảng Trị. Bắt đầu đăng thơ trên các tạp chí Văn, Bách Khoa, Nghệ Thuật từ năm 1964. Dạy học, viết báo ký tên Phan Thu Hạ). Chủ trương nhà xuất bản Hạnh Nhơn. Tác phẩm đã in: Lưu Bút Mùa Hạ (1972). Tác phẩm chưa in: Mơ Hồ Sương Khói, Những Bài Thơ Tình Của Tuổi Ba Mươi...Hiện là Giáo Sư, Quản Thủ Thư Viện Trung Học Nguyễn Hoàng, Quảng-Trị (L T B ghi)

Trong một lá thư của một nhà thơ ở Đà Nẵng gửi cho Bách Khoa, anh cho biết:  “Theo lời thân nhân của Phan Phụng Thạch thì anh bị bệnh hoại huyết từ nhiều năm nay. Đã có một thời gian anh vào chữa trị tại Sài Gòn. Đến 1968 anh trở về Quảng Trị dạy học và làm thơ. Dù biết rằng đang mắc phải chứng bệnh rất khó chữa, nhưng thơ anh vẫn bát ngát niềm bao dung. Anh ít khi thương xót lo lắng cho mình, hầu như trong thơ anh, anh chỉ ưu tư lo lắng cho quê hương, đất nước, nhất là cho thế hệ trẻ, cho riêng học trò, những con chim non đang đập cánh giữa một bầu trời lửa đạn.
“Từ ngày theo gia đình (anh chưa có gia đình riêng, hiện sống với bà mẹ, chị, và một người em trai ở trong quân đội), theo trường học vào tỵ nạn ở Đà Nẵng, sức khỏe của anh đã sút kém nhiều. Bạn bè trông thấy, ai cũng lo lắng cho anh.
“Tháng 10, 1972 anh lại trở vào bệnh viện Đức ở Đà Nẵng. Trước đó, anh đã có một cố gắng phi thường là một mình lo chạy in tập thơ Lưu Bút Mùa Hạ (phải chăng đó là một cố gắng đầy ý nghĩa để lưu bút...cho đời, trước khi từ biệt anh em?). Sau một thời gian chữa trị, anh cảm thấy khỏe và trở về nhà. Anh đã có thể mời anh em đến uống rượu trong một buổi họp mặt tại Trại 5, Non Nước, và sau đó đi dự một buổi đọc thơ với các thân hữu. Nhưng đó chỉ là những cố gắng phi thường của một tâm hồn quá bao dung mà không thắng nổi định mệnh. Những ngày cuối tháng 2/73 Phan Phụng Thạch trở lại bệnh viện lần cuối cùng. Sáng thứ bảy 24-2-1973 anh trở về trại định cư Non Nước trong một chiếc xe bệnh viện đóng kín. Ở đó, giữa bãi cát trắng mênh mông, trong tiếng sóng cuồng nộ, đồng bào anh, học trò anh, nheo nhóc, tang thương trong những cái chòi gỗ, đang đón anh.
“Đáng buồn cho anh Phan Phụng Thạch là anh đã không thể được an táng tại Quảng Trị, nơi anh đã chào đời, nơi đã nuôi anh làm thơ...”

(trích tạp chí Bách-Khoa, số 238, ngày 2 tháng 4 năm 1973, Sài Gòn)
Tưởng Niệm Phan Phụng Thạch, giới thiệu của tạp chí Bách Khoa, trong tập THƠ TÌNH NAM 1975 do gio-o.com tuyển chọn và giới thiệu.
 




Phan Phụng Thạch
1942 – 1973


Bàng Bạc Tình Quê
         (gửi L.T.Mai, quả tim của ta)

Có phải rừng dương đã hết xanh?
Và như phương ấy khói xây thành?
Thương quá tóc em chiều gió lộng
Sợi nhớ sợi buồn trong nắng hanh

Bây giờ đã giữa thu rồi nhỉ!
Lá rụng vàng trên những ngả đường
Ta biết mắt em sầu cô lý
Lòng ta cũng vọng một quê hương

Ta muốn hồn ta thành chút nắng
Cho em sưởi ấm những buồn thương
Tình quê bàng bạc chiều mây trắng
Thôi nhé! chờ xong một chiến trường...

Rồi mai trở lại khung trời cũ
Chân dẫm lên trên gạch cổ-thành
Giữa những hoang tàn ta sẽ nhủ
Dù sao còn cỏ mọc xanh xanh

(Malteser Hospital 11-72)

Bàng Bạc Tình Quê, thơ Phan Phụng Thạch, trong tập THƠ TÌNH NAM 1975 do gio-o.com tuyển chọn và giới thiệu.

http://www.gio-o.com/ThoTinhNam1975.html

READ MORE - BÀI THƠ LÀM KHI SAY RƯỢU - Phan Phụng Thạch

NHỚ THẦY - Lê Thiên Minh Khoa

Lê Thiên Minh Khoa


Tưởng nhớ thầy tôi: Cố Gs.Thi sĩ Phan Phụng Thạch.
Viết sau khi nghe đọc thư bạn cũ.
Quí tặng đồng môn Nguyễn Hoàng của tôi.


Đã có bao giờ ta quen thân chưa nhỉ!
Câu hỏi nhập vào tôi khị nghe bạn tâm tình
Thầy cũ trường xưa ban bè biền biêt..
Ta nằm nghe ta lạc bầy kêu sương.!...

Nhắc chi em những tháng ngày lưu lạc
Thầy trò ôm đàn ngồi hát dưới trăng
Trường sơ tán, hàng phượng hồng ở lại
Ta lấy mái vòm tiền chế che mưa

Chiều phi đạo em tan trường áo ngắn
Áo dài xưa em đâu kịp mang theo!
Em ngồi học trên chiêc thùng đạn Mỹ
Nghe thầy cô giảng bài trong tiếng máy bay qua!
Nhắc lại chi em bài thơ buồn trong trại Năm chiều ấy
Thầy mới  khóc trong thơ
Đứa học trò đã rơi nước mắt
Thầy “cạn chén"
rồi "cười vang” (*) đứa học trò làm sao  hiểu hết!.
Để chiều nay lòng “đắng” ký ức buồn

Để chiều nay một mình nơi đất khách
Anh khóc thương thầy,
Thương “chiếc lá bay”
Thôi em ạ! “Đời người cơn gió thoảng”
Hãy cứ như thầy “thấy lòng như mới”
Cất tiếng cười vang giọng ngất ngây”

Em biết thầy “cũng có người yêu bội bạc
Mà có bao giờ thầy… nói ra đâu!..”
Như chưa một lần thầy “chọn lầm nghề dạy hoc"
Những giọt lệ đắng nồng thổ lộ
Trên đôi mắt của bạn bè em…

Đã có bao giờ ta quen thân chưa nhỉ!
Mà lờì tâm tình em - ta như đã quen lung
Và bạn nữa, "còn nốt chút nầy xin cạn hết"
"Lỡ mai ta chết 
Coi là chiếc lá bay
 !"


Vũng Tàu, chiều buồn đọc lại thơ thầy 
- 05.4. 2012.


(*) Những chữ in đậm+ đặt trong ngoặc kép là  chữ được  trích nguyên văn trong bài "Bài thơ làm khi uống rượu"  của thầy Phan Phụng Thạch - Gs Trường Trung Học Nguyễn Hoàng - một trường nổi tiếng ở Miền Trung trước ngày 30.4.1975. GS Phan Phụng Thạch mất lúc trẻ tuổi - 1973  tại tại tạm cư Non Nước, Đà Nẳng, (LTMK)
Lê Thiên Minh Khoa
lethienminhkhoa@yahoo.com





READ MORE - NHỚ THẦY - Lê Thiên Minh Khoa

ĐÌNH THU - Bài ca vọng cổ NƠI CÒN LẠI YÊU THƯƠNG: 3.GIO LINH NGÀY TRỞ LẠI



3. Gio Linh ngày trở lại

Cao phi:

Nam: Gio Linh quê em miền đất thép đã viết trang sử oai hùng
Nữ: Dốc Miếu - Cồn Tiên, – Cửa Tùng , Cửa Việt, Gio An
Đây miền cát trắng biển xanh gió lộng mát
Chờ đợi anh về thăm quê mẹ bao ngày cách xa

Vọng cổ:

1/Nữ: Đã mấy mùa qua anh đi biền biệt, nắng xế chiều hôm lòng thấp thỏm mãi trông chờ … nỗi nhớ mong như sóng biển ru bờ …

Nam: Anh vẫn nhớ trong tim ảnh hình người con gái, anh dũng kiên cường trên mảnh đất Gio Linh Qua Lâm Xuân xuôi về Nhĩ Hạ, thấy dáng em về in bóng chiều quê. Đi khắp chốn đô thành vẫn nhớ bóng hình em, đôi mắt biếc ngày xưa một thời làm ai say đắm.

2/ Nữ : Thương mảnh đất quê hương Cồn Tiên - Dốc Miếu, bom đạn giặc cày xới tơi bời …

Nam: Quê mẹ yêu thương những tháng năm đau buồn….
Một nắng hai sương bám làng, giữ đất, lam lũ ruộng đồng thức sớm dậy khuya

Nữ: Lúa chín nặng trĩu bông đền ơn người vun bón, cho cánh đồng quê xanh đến tận chân trời.

Nam: Đã qua thời bom đạn chiến chinh, đẹp lắm quê mình ơi đất mẹ Gio Linh …

Ngâm thơ:

Nữ: Núi non, sông nước hữu tình
Ánh trăng quê mẹ lung linh hiền hoà

Nam: Khỏi cần đợi chuyến đò qua
Nhịp cầu nối lại muôn nhà yên vui

5/ Nhìn màu nắng ban mai, ánh sáng lung linh soi vào tim tôi niềm rung cảm, dào dạt yêu thương ngập tràn tiếng hát. Quê hương ơi bao năm tháng đợi chờ…

Nữ: Gio Linh vẫn còn trong những ký ức xa mờ. Ai ra đi mà lòng không nguôi nhung nhớ, ai quay về mà không rộn rã bước chân.

Nam: Lòng mẹ muôn đời mênh mang như sóng vỗ, đón những người con trở về lòng mở rộng bao dung.

Nữ: Gio Linh miền đất thuỷ chung đón người xa xứ hiếu trung vẹn tròn

6/ Nữ: Anh gửi lại cho em nỗi niềm bên Dốc Miếu, lòng lâng lâng say giọt nắng giữa lưng chiều.

Nam: Qua Quán Ngang lại nhớ bao kỷ niệm, thuở yêu nhau hai đứa câu thề chung câu thề hẹn ước.

Nữ: Nhìn đám mây trôi trên đồi cao lộng gió, mơ ước ngày xưa được thành chồng thành vợ

Nam: Mình nghèo có trước có sau, giữ câu chung thuỷ bên nhau trọn đời.

Nữ: Quanh năm hôm sớm đi về
Phận nghèo giữ nếp chân quê tình người

Nam: Tung bay khắp bốn phương trời
Vẫn không quên được nụ cười Gio Linh./.

Đình Thu
dinhthubank@yahoo.com.vn


READ MORE - ĐÌNH THU - Bài ca vọng cổ NƠI CÒN LẠI YÊU THƯƠNG: 3.GIO LINH NGÀY TRỞ LẠI