CHÚ RUÀ VÀ HAI CON VỊT
Chắc hẳn chúng ta ai nấy đều biết rằng chú rùa lúc nào cũng
phải mang mái nhà trên lưng dù nặng nề nhưng chú phải vác không thể nào rời được.
Cũng do cái tánh lười nhác của rùa luôn muốn nằm nhà dù Thần Jupiter ưu tiên mời
tới dự lễ cưới nên rùa mới bị vị thần này phạt như thế.
Nhiều năm sau Rùa bắt đầu ao ước làm sao đi dự đám cưới kia.
Hàng ngày Rùa thấy nào chim rừng vui hót nào thỏ rừng sóc nhím nhởn nhơ vui thú
thưởng ngoạn mọi vật mọi nơi quá dễ dàng hơn rùa. Rùa bắt đầu lấy làm buồn và bất
mãn cho số phận của mình. Nó cũng thèm muốn du lịch đó đây lắm nhưng khổ nỗi
cái mái nhà nặng chình chịch đè trên lưng cùng bốn cái cẳng ngắn củn cởn thì
làm sao lê thân mình cho được?
Một ngày Rùa ta gặp hai con vịt nó bèn kể lể sự tình.
Đôi vịt mới nói:
-Chúng ta sẽ giúp chú mầy thưởng ngoạn được thế giới này.
Hãy ngậm cái que này giữa hai hàm răng xong hai ta sẽ mang chú mầy bay khắp nơi
nhìn thấy được mọi nơi nhưng nhớ đấy phải ngậm câm miệng lại nếu không thì ân hận
đấy!
Rùa hết sức vui mừng. Nó bèn ngậm chặt cái que trong miệng,
hai con Vịt bay kèm hai bên nhấc bổng chú lên bay cao đến tận mấy tầng mây.
Có một con quạ bay gần, Quạ rất kinh ngạc khi thấy cảnh này
và kêu lên:
-Chắc chắn đây là Vua Rùa rồi.
-Sao lại không CHẮC!?
Vừa mở miệng nói xong chữ CHẮC...chú Rùa ngu ngốc kia tất hẳn
đã để rơi CÂY QUE bay vèo và Rùa cũng rớt ngay xuống đất tan tành trên mõm đá lớn./.
LỜI BÀN:
TÍNH TÒ MÒ NGU DẠI CÙNG TÍNH KIÊU THƯỜNG DẨN TỚI NHIỀU ĐIỀU
BẤT HẠNH.
***
The Tortoise & the Ducks
The Tortoise, you know, carries his house on his back. No
matter how hard he tries, he cannot leave home. They say that Jupiter punished
him so, because he was such a lazy stay-at-home that he would not go to
Jupiter's wedding, even when especially invited.
After many years, Tortoise began to wish he had gone to that wedding. When he saw how gaily the birds flew about and how the Hare and the Chipmunk and all the other animals ran nimbly by, always eager to see everything there was to be seen, the Tortoise felt very sad and discontented. He wanted to see the world too, and there he was with a house on his back and little short legs that could hardly drag him along. One day he met a pair of Ducks and told them all his trouble. "We can help you to see the world," said the Ducks. "Take hold of this stick with your teeth and we will carry you far up in the air where you can see the whole countryside. But keep quiet or you will be sorry."
The Tortoise was very glad indeed. He seized the stick firmly with his teeth, the two Ducks took hold of it one at each end, and away they sailed up toward the clouds.Just then a Crow flew by. He was very much astonished at the strange sight and cried: "This must surely be the King of Tortoises!"
"Why certainly—" began the Tortoise.
But as he opened his mouth to say these foolish words he
lost his hold on the stick, and down he fell to the ground, where he was dashed
to pieces on a rock.
Foolish
curiosity and vanity often lead to misfortune.
==================================
CHUỘT THÀNH PHỐ VÀ CHUỘT NHÀ QUÊ
Có một cô chuột thành phố đi thăm bà con là một cô chuột sống tại vùng quê. Gặp bữa ăn trưa cô chuột nhà quê đãi khách vài nhánh lúa mỳ, vài hạt sót cùng một chút nước lạnh gọi là thức uống. Cô chuột thành phố ra chiều đỏng đảnh chỉ ngửi ngửi hít hà món này một ít món kia một ít cho khỏi mất lòng bà con?!
Sau bữa ăn hai cô chuột ngồi nói chuyện khá lâu. Cô chuột
thành phố giành nói hết chỉ để cô chuột nhà quê ngồi nghe thôi. Nói chuyện xong
cả hai cùng đi ngủ tại một cái hang ấm cúng cạnh bờ rào. Cả hai đánh một giấc
ngon lành cho đến sáng bạch. Trong giấc mơ cô chuột nhà quê bổng thấy mình biến
thành cô chuột thành phố sống một đời sống xa xỉ và thoả mãn nơi mà cô bạn
thành phố vừa kể về cuộc đời mình ra sao?
Sáng ngày hôm đó cô bạn thành phố hỏi cô bạn thôn quê có muốn
lên đô thị với mình không? dỉ nhiên cô chuột thôn quê bằng lòng ngay.
Rồi cả hai cùng đến một lâu đài tại thành phố vừa kể trên.
Trên bàn ăn tối còn lại những thứ sau bữa tiệc tùng sang trọng. Nào kẹo ngọt
nào mứt đông cô nào bánh ngọt cùng những thứ phô mai hảo hạng. Thật vậy đó là
những thức ăn mà họ nhà chuột nhà ta luôn luôn thèm muốn. Nhưng vừa lúc cô chuột
nhà quê chỉ vừa đưa mũi ngửi một chút bánh thì có tiếng con mèo dữ tợn đang kêu
vào cào ngoài cửa. Hai cô chuột sợ co rúm người nhanh chân tìm nơi ẩn nấp rất
lâu chẳng dám hó hé một hơi nào. Đợi yên cả hai mon men tới bàn tiệc thình lình
cánh cửa xịt mở: mấy người đầy tớ đang vào dọn dẹp đi sau còn có con chó giữ
nhà bậm trợn?
-Bạn có thể sống xa hoa lộng lẫy những thứ mà mình không có
nhưng mình thà sống cuộc sống thanh bần cùng dân dã tại vùng quê nhưng an bình
còn hơn bạn ạ.
Giờ đây cô chuột nhà quê chỉ kịp xách cái túi và cái ô vội
vàng từ giã cô bạn thành phố đi về một mạch không còn ngó lui./.
LỜI BÀN
NGHÈO NHƯNG SỐNG AN BÌNH CÒN TỐT HƠN SỐNG GIÀU CÓ NHƯNG DẨY
DẦY PHẬP PHỒNG LO SỢ
***
The Town Mouse & the Country Mouse
A Town Mouse once visited a relative who lived in the country. For lunch the Country Mouse served wheat stalks, roots, and acorns, with a dash of cold water for drink. The Town Mouse ate very sparingly, nibbling a little of this and a little of that, and by her manner making it very plain that she ate the simple food only to be polite.
After the meal the friends had a long talk, or rather the Town Mouse talked about her life in the city while the Country Mouse listened. They then went to bed in a cozy nest in the hedgerow and slept in quiet and comfort until morning. In her sleep the Country Mouse dreamed she was a Town Mouse with all the luxuries and delights of city life that her friend had described for her. So the next day when the Town Mouse asked the Country Mouse to go home with her to the city, she gladly said yes.
When they reached the
mansion in which the Town Mouse lived, they found on the table in the dining
room the leavings of a very fine banquet. There were sweetmeats and jellies,
pastries, delicious cheeses, indeed, the most tempting foods that a Mouse can
imagine. But just as the Country Mouse was about to nibble a dainty bit of
pastry, she heard a Cat mew loudly and scratch at the door. In great fear the
Mice scurried to a hiding place, where they lay quite still for a long time,
hardly daring to breathe. When at last they ventured back to the feast, the
door opened suddenly and in came the servants to clear the table, followed by
the House Dog.The Country Mouse stopped in the
Town Mouse's den only long enough to pick up her carpet bag and
umbrella. "You may have luxuries
and dainties that I have not," she said as she hurried away, "but I
prefer my plain food and simple life in the country with the peace and security
that go with it."
Poverty with securitys better than plenty in the midst of fear and uncertainty.