Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, January 26, 2016

DUYÊN QUÊ - Truyện ngắn Trương Thị Thanh Tâm





Trương Thị Thanh Tâm

DUYÊN QUÊ

Truyện ngắn

        
"Hỡi cô đi dọc bờ đê
Áo tung sắc tím, không chê chỗ nào."

Tôi dừng bước,đặt cái giỏ xuống đất, phe phẩy chiếc nón, quay nhìn dưới ruộng.
 “Ủa giờ nầy còn ở đó sao anh?”
 “, gần xong rồi, thấy trời mát nên anh nán lại một chút. Em mới về hả Tâm?”
“Dạ, em về thăm ba má và cả anh nữa nhớ quá ... hi hi...        
Nhớ anh em ngủ không ngon        
Về thăm đôi bữa,cùng làng xóm thôi         
Mau mau về nhé anh ơi         
Trà thơm, em đợi bánh ngon em mời.
Em về trước, tối qua nhà chơi nha anh Vũ.”
“Ừ, ừ em về anh mừng quá Tâm ơi, nôn quá rồi đa.”
Tôi cười rão chân về nhà,chỉ còn độ trăm thước mà sao xa như hàng ngàn cây số....rồi thì cửa nhà cũng thấp thoáng đàng trước , hai cây Anh đào uốn cong đầy hoa tim tím ...
“Ba má ơi,ba má ơi con về nè.”
Tiếng má từ phía sau đi lên.
“Ai vậy,con nào mà về?”
Bà Tư từ đàng sau bước lên tay che trán nheo nheo đôi mắt rồi hai tay lau vạt áo bước lại gần.
“Đứa nào vậy bây, tổ cha mầy sao bây giờ mới về hả con, cả nhà trông gần chết,sao không về sơm sớm chút phụ má hả con?”
Tôi cúi xuống hôn đôi gò má của má,nhìn từng nếp nhăn mà nghe trái tim mình khóc,cả đời má chỉ quanh quẩn tảo tần hôm sớm cực khổ gian nan nuôi các con khôn lớn,giờ còn chăm nom cả cháu ngoại nữa...
 “Má khoẻ không? Xưa rày còn nhức mỏi không? Con có mua mấy chai dầu nóng xoa bóp nè,có cả thuốc nữa,hihi trong uống ngoài xoa mới kết quả, má nhớ đó đừng có quên đa, còn có cả vitamin cho ba má uống nữa nè”
  “Ba và Hoài An  đâu rồi mà nhà vắng tanh vậy má?”
  “Ừ, ba mầy lên xóm trên từ trưa xấp nhỏ cũng xin đi theo, nghe đâu mợ ba mầy bị vấp té sao đó mà nằm một chỗ kìa,đâu mai con lên thăm không thôi cậu trách đó.”
 “Ủa, vậy sao, già rồi hay vậy xương khớp không còn cứng cáp như hồi trẻ nên ba má phải cẩn thận đó đừng có mà ỷ y.”
 “Thôi đi rửa mặt cho mát rồi chờ ba mầy về ăn cơm,có gì ăn nấy nha.”
 “Má đừng lo,con có mua bún,bánh hỏi thịt quay và cả 2 con vịt quay nữa má coi đem biếu cho bác hai má anh Vũ nha,còn bánh mì , trà bánh đủ thứ hết.”
 “Con mua chi cho tốn kém,phải dành dụm mai kia còn lo cho bé Hoài An nữa tội cho con bé không có cha, nó cứ hỏi má hoài, là ba con đâu hả ngoại, má chỉ còn biết nói ba má con giận nhau nên không ở chung, rồi sẽ có ngày con biết mà,bà Tư chép miệng bây liệu mà thu xếp, lớn tuổi rồi, má thấy thằng Vũ cũng đàng hoàng lo làm ăn, nó lại thương con, má có hỏi nó sao không lấy vợ đi, nó nói chờ con đó.”

Tôi lặng thinh suy nghĩ chắc là phải...Tôi vào trong thay áo rồi ra hông nhà rửa mặt, ở quê hay để chứa một hàng lu nước mưa hình ảnh của thôn quê. Quê  tôi đó đất bùn cỏ dại ba má tôi dư chuyện để làm , vài công ruộng ít công vườn sớm tối gìn giữ đất đai ông bà ngoại để lại.Tôi nghĩ thôi thì ưng đại anh Vũ cho  rồi còn  được gần con và phụng dưỡng ba má già, má thì cứ phải chăm sóc hết cháu nầy gởi đến cháu kia cũng mệt ngất ngư,  anh chị em tôi cứ có việc là đùng cho ba má,được cái là ông bà thương con thương cháu hay nói, mệt thì mệt thiệt nhưng vui,trong nhà đở quạnh quẽ.

Tôi soạn thức ăn bày ra bộ ván, tôi rửa rau, sắp bún ra dĩa, chặt thịt.....Má làm nước mắm,nói đến nước mắm mà nghe thèm, má làm nước mắm thì "bá chấy" luôn nhìn tô nước mắm vàng óng ánh,tỏi ớt nỗi lềnh bềnh trên mặt thật là đẹp ăn vào vị chua ngọt thêm ghiền,có khó gì đâu, ấy mà tôi ...mà làm thì... Ai cũng ..cũng chê, không chua thì ngọt, không ngọt thì lạt, có khi lại mặn sẳn lè, nói dễ mà khó đòi hỏi phải có kinh nghiệm và vị giác phải tốt nữa chứ.....    
Lại kể về nhà tôi, không có cái tủ thờ tổ tiên như người ta mà chỉ là cái bàn cao cao và dài,chính giữa trên cao là thờ Phật, thấp hơn là thờ cửu huyền, có lần tôi nói với má, mình thờ như vầy con thấy không nên chút nào,mỗi khi có giỗ cúng đồ mặn ai dám về ăn, má cười nói:
 “Ôi con lo gì cúng là tự mình tưởng nhớ ông bà chứ có ai ăn đâu chỉ là thọ hưởng nhang khói và tấm lòng con cháu thôi ,vái tên ai thì về chứng nhận, còn quên tên thì nhịn đói, má cười nói ,còn Phật cũng vậy có trái cây mà, mạnh ai thọ hưởng vật nấy,mâm cao cổ đầy cũng có ai ăn đâu, chỉ người sống ăn thôi còn chọn món mình thích chớ có cúng theo đúng ý người chết đâu, trời Phật cũng chứng giám tấm lòng, Phật, Bồ Tát hay Thần Thánh cũng vị tha đâu chấp nhứt cũng nhìn hoàn cảnh thôi con à.”
 Trong khi chờ đợi ba về tôi soạn đồ ra.
“Con có mua cho má mấy xấp vải cho má nè,má nhờ chị Tư kế bên may cho mặc mấy ngày tết đi, bỏ mấy bộ xỉn màu đi,cứ mặc riết mấy cái áo quần cũ rích đó hoài không khéo họ cười con cái không lo cho ba má,còn mấy xấp nầy may cho ba, còn có mua cho ba 2bộ bijama cho ba mặc khi trời lạnh,còn má có áo lạnh, khăn quàng cổ khi trời lạnh má mặc, quấn cho ấm, ba má lại dể ho phải giữ sức khoẻ mà ... trả nợ cho con cháu nữa hi hi.”
“Tổ cha bây, thì ra có thương yêu cha mẹ gì đâu, làm bộ lo như có hiếu lắm chỉ là sợ có gì không ai lo cho con bây đó mà.”
“Má nói oan không, con có con cái rồi làm sao không biết công ơn dưỡng dục của ba má chứ, còn đây mấy bộ cho con bé chắc là xinh lắm đây nha. Ba má già rồi phải chú ý đến sức khoẻ mệt thì nghỉ khoẻ thì làm cho đở buồn công việc nặng nhọc khó khăn thì mướn người ta làm, đau thì xuống trạm y tế khám bệnh mua thuốc uống, ăn uống cũng đừng có hà tiện, cứ tha hồ sai vặt anh Vũ, biết đâu sau nầy anh ấy sẽ là rễ đó,nghe nói má tôi chộp liền.”
 “Thiệt hả con, bây đừng kén chọn nữa má thấy nó được lắm hay qua đây làm giúp việc nọ việc kia lại thương con An.”

  Nghe tiếng lao xao ngoài ngõ tôi nhìn ra thì thấy ba và con tôi về, thấy tôi Hoài An reo.
“ A … mẹ về mẹ về,” rồi chạy đến ôm lấy tôi, hôn lấy hôn để. “Con nhớ mẹ quá hà,mẹ ơi.”
Nghe con nói mà nước mắt rưng rưng trong lòng. Con trẻ có tội gì đâu mà phải chịu cảnh xa cha xa mẹ. Cũng tại người lớn mà ra. Tôi ôm con mà lòng đau như cắt.
Nhớ lại chuyện trước kia mà ân hận. Ra trường tôi đi dạy một thời gian rồi quen một người, nhưng qua lại một thời gian, tôi dễ tin người rồi trao thân ... Khi biết tôi có thai thì kiếm cớ nầy nọ rồi đi biệt tăm, bỏ lại tôi trong tình thế không chồng mà có con. Tôi đau khổ, mấy lần định quyên sinh, nhưng ba má tôi cản ngăn thương con cháu nói trẻ không có tội gì đâu có thì nuôi. Chòm xóm tìm hiểu thì nói chúng nó định cưới thì thẳng vắn số chết rồi, đành vậy thôi con cháu mình thì mình cưu mang. Lòng cha mẹ là vậy đó. Sanh xong, tôi gởi con cho ba má nuôi rồi lên thành phố sống,  kiếm tiền nuôi con và cũng tránh những ánh mắt xăm xoi của một số người.      
Tôi giật mình cắt đứt dòng suy nghĩ, khi nghe ba tôi hỏi:
“Bây về lâu mau rồi chơi vài bữa, hả con?”
“Dạ, con mới về khoảng 4 giờ ba ạ, nghe má nói ba thăm mợ ba có sao không ba?”
“ Ôi già rồi, chỉ vấp cái hàng ba thôi mà gãy xương chậu mà có hay đâu, ra nhà thương về nhà mình mới hay đó chứ.”
 “Thôi, ba sấp nhỏ rửa mặt rồi ăn cơm,” tiếng má nói.
Bỗng có ai thấp thoáng, thì ra anh Vũ qua tới.
“A, tới rồi, đánh hơi hay quá, thôi sẳn đây ăn cơm luôn đi con, chưa ăn phải không?”
 “Dạ con chào dì dượng, con thấy em Tâm về nôn quá chưa kịp ăn cơm chạy qua liền nè hi hi. Hoài An đâu ? Có kẹo cho con nè.”
 “Anh đừng chiều hư nó nha .”
 “Đâu có, nó ngoan lắm mà, em không biết đó thôi.”
Tôi nhìn anh súng sính trong bộ áo túi nam, anh cũng khá đẹp, cao ráo, lớn hơn tôi 4 tuổi, hiền lành, không có tai tiếng gì, chất phác, lo làm ăn lắm vì là con một mà trong ngoài đều một tay anh lo liệu. Gái trong thôn ngấp nghé anh dữ lắm, nhưng tôi biết anh thương tôi và thương cả bé Hoài An nữa, nhưng tôi mặc cảm nên còn do dự.
   Cơm xong, cả nhà ra sân trước quay quần bên bộ ván uống trà, hôm nay sáng trăng vì là 14 mà bầu trời đầy sao, gió mát, hỏi thăm nhau người nầy người nọ, má tôi bắt chuyện chúng tôi.
Tôi vui vui nhìn anh nói.
“Có ai nói gì đó còn nhớ không cà?” như hiểu ý anh vội nói.
 “Nhớ sao không, chỉ sợ ai đó không ưng thôi.”
 “Vậy thì về lựa lời mà thưa bên đó, chỉ sợ chê gái một con,” anh lật đật nói.
  “Trông mòn con mắt.”
   “Phải không, chỉ để nhìn thôi sao?”
   “Ý hổng phải vậy đâu, em hiểu anh mà.”
   “Hiểu thì hiểu, chỉ sợ thời gian cũ rồi thay lòng đổi dạ, chê bai nầy nọ.”
   “Thôi anh về đi, khuya rồi, mai qua chơi.”
Anh đứng dậy chào ba má tôi rồi về. Nhìn dáng anh đi mà nhớ chuyện ngày xưa. Nhà hai chúng tôi chỉ cách nhau mười căn, chơi chung từ lúc còn để ủng, hai nhà thân thiết cũng nói chơi chơi hai đứa lớn lên sẽ cho chúng kết nghĩa vợ chồng. Năm này tháng nọ, chúng tôi lớn dần, anh bản tánh đàn ông thích nhường nhịn che chở, tôi thì ỷ được chiều chuộng nên hay nhỏng nhẻo dỗi hờn, bắt anh năn nỉ, đòi anh hái hoa bắt bướm. Chúng tôi cùng chia nhau từng trái me chua, dành nhau từng trái bần chan chát, từng miếng xoài sống chấm mắm ruốt. Anh luôn nhường tôi phần nhiều. Nhớ những buổi trưa hè, hai đứa lén nhà lội mương mò ốc hái rau, chiều chiều chơi tạt lon ăn từng những bao thuốc lá xếp lại, chơi chán rồi rủ nhau thả diều, mỏi tay thì kiếm chỗ cột rồi nằm nhìn cánh diều no gió bay cao. Rồi mơ ước tương lai. Dù là con gái, tôi cũng mơ khi lớn lên sẽ làm phi công hay tệ lắm cũng làm tiếp viên hàng không, để được bay lượn nhìn mây trắng trên bầu trời, để được nhìn xuống những cánh đồng bao la xanh ngát, núi đồi chập chùng uốn khúc, nhìn đất nước mình hình cong như chữ S ra sao. Anh thì giản dị mộc mạc gắn bó với làng quê ước mơ của anh không cao xa chỉ muốn làm nhà giáo dạy i tờ cho trẻ. Anh nói đừng chê cấp nhỏ đó mới là mầm non là những thiên thần tài hoa nếu ta  uốn nắn sao cho chúng lớn lên thành người tốt có lợi ích cho xã hội...và anh đã thực hiện  được ước mơ đó.   
Nhưng còn tôi thì thời gian đã làm mòn ước mơ của tôi khi 1975 hiền hiện những đau buồn vì hoàn cảnh nên không thực hiện được, dạy học không bao lâu, rồi lỡ sa chân lầm lỡ vì tin lời ngon ngọt ....      
Vũ hiểu hoàn cảnh tôi vẫn yêu tôi và chờ đợi dù sao lúc nhỏ chúng tôi cũng chơi trò đám cưới nhưng tôi không thể ích kỷ để anh gánh trách nhiệm nặng nề nầy, tôi nhiều mặc cảm và như chim bị tên một lần, thấy cung, bỗng sợ.
Vì thế đã 6 năm qua, anh và tôi cùng nhìn nhau mòn mỏi, nhưng giờ đây tôi nghĩ phải tìm cho Hoài An một người cha để được yêu thương.Tôi tin anh yêu tôi thì sẽ yêu thương con tôi.          
Tôi hy vọng tình yêu của anh dành cho tôi với tấm chân tình mộc mạc, bản chất hiền hoà của người thôn quê, tôi thấy mình đã yêu anh, và anh mãi mãi sẽ là Thiên Chúa trong lòng tôi.

              TRƯƠNG THỊ THANH TÂM
               THÁNG 1-2016, Mỹ Tho

READ MORE - DUYÊN QUÊ - Truyện ngắn Trương Thị Thanh Tâm

NGHE NỖI NGẬM NGÙI - thơ Tuyền Linh





Nghe Nỗi Ngậm Ngùi

Muốn gói chút nắng Sài Gòn
Gởi qua bên ấy… gởi lòng bên ni
Gởi luôn nửa tuổi xuân thì
Người còn để lại từ khi chia lìa
Gởi Người một chuỗi sầu khuya
Liêu xiêu hè phố tàn khuya Sài Gòn
Gởi Người nửa giấc lạnh đông
Hắt hiu hồn mộng mênh mông chiếu giường
Gởi Người lúng liếng môi cười
Dư âm còn đọng một đời khó quên
Gởi Người hai chữ “yêu em “
Đã thành cổ tự khắc lên tháp ngà

Ngồi đây níu hỏi mây xa
Có chăng bên ấy bóng tà huy xưa
Người còn chờ ánh sao thưa
Đếm từng tuổi mộng kịp vừa trăng lên
Chim bay bỏ mái tranh hiền
Bỏ luôn cánh võng hàng hiên quê nhà
Bây chừ đông lạnh mưa qua
Còn ai núp dưới hiên nhà đợi mưa
Người đi từ buổi giao mùa
Có không bên ấy gió lùa tóc mây
Vai  Người hơi ấm còn đây
Giọt mưa rụng xuống ngập đầy chiêm bao
Từ hồi hai bóng chung đôi
Lòng đâu cổ tích mà ngồi ngóng trông
Bây chừ bên ấy lạnh đông
Người ơi, còn giọt lệ thầm chực rơi ?
Cho tui chung chút bùi ngùi
Phố khuya Lê Lợi còn tui còn Người
Hình như Người rớt tiếng cười
Trên đường Nguyễn Huệ loãng vơi tuổi buồn
Tui đi nhặt bỏ vào hồn
Để tui có một Sài Gòn của tui
Bây giờ đi dưới nắng ui
Người ơi, nghe nỗi ngậm ngùi vây quanh

Tuyền Linh

READ MORE - NGHE NỖI NGẬM NGÙI - thơ Tuyền Linh

NGHĨ TRƯỚC THỀM NĂM MỚI - tạp bút Mang Viên Long


Tác giả Mang Viên Long


Mang Viên Long

NGHĨ TRƯỚC THỀM NĂM MỚI

Tạp Bút

            Nhìn bloc lịch mỏng dần - chuẩn bị thay bloc lịch mới, tôi thường bàng hoàng tự hỏi: "Một năm đã qua rồi ư?" Một năm sắp hết rồi! 12 tháng - 365 ngày đã sắp kết thúc niên hạn mà ta sao vẫn cứ ngồi yên lơ ngơ với bao ước vọng ngậm ngùi?
            Thời trẻ, người ta ít chú ý đến thời gian, ngày tháng; nhưng khi đã ở vào cái tuổi mà người xưa gọi là "tri thiên mệnh"  (và “xưa nay hiếm) rồi, thì thời gian lướt qua luôn để lại bao nếp hằn năm tháng khó quên! Quá khứ, tôi "nhìn thấy" thời gian "đi" rất chậm - nhẩn nha, thong dong - một năm sao mà dài đến thế?  Hiện tại, tôi cảm thấy thời gian không "đi" mà "chạy" vùn vụt đến chóng mặt? Sáng mở mắt ra, loay hoay đã xế chiều? Thời gian trôi qua không kịp cho chúng ta "trở tay"!  Lẽ nào thời gian cũng bị lôi kéo vào cuộc sống vội vàng, hối hả của thời đại?
              Khoa học kỹ thuật văn minh đến độ không những đã rút ngắn lại được không gian mà còn "rút ngắn" cả thời gian nữa sao?! Rút ngắn đời sống tâm linh vào những tiện nghi vật chất hằng ngày! Rút ngắn cuộc đời vào các chiếc máy mà chúng ta chỉ biết bấm nút là xong! Cuối cùng, thời gian dành cho thiên nhiên, dành cho "phần hồn" dường như cũng rất ít ỏi hay không còn chỗ nào trong 24 giờ mỗi ngày?
             Tôi luôn dành một khoảng thời gian nào đó trong mỗi ngày chật vật để "nhìn lại mình", nhất là vào những ngày  gần cuối năm, khi tẩn mẩn hạ tấm lịch cũ xuống để treo vào tấm lịch mới trên vách tường... Một năm sắp trôi qua, cuộc đời rút ngắn lại dần. Cuộc đời ngắn hay dài không phải chuyện ta quan tâm, nhưng điều đáng vui mừng là trong lòng ta  vẫn rổng rang nhẹ tênh không hằn một vết đen ân oán nhọc nhằn! Tôi đã luôn nhớ đến câu thơ của Kahlil Gibran ghi đầu tiên trên blogs của mình: "Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy/ Cho tôi thêm ngày nữa để Yêu Thương"! Một ngày đi qua trong đời nếu không "thêm" được "Yêu Thương" thì không bao giờ để hận thù len vào đời sống mình, khuấy nhiễu tâm mình! Nếu chưa "đủ duyên" kết thân với ai, làm điều lành cho ai thì cũng không sinh lòng nghi kỵ, thù oán, hay gieo ác tâm với bất cứ ai trên cõi tạm nầy! Sự thù oán sẽ làm tâm hồn ta khô cằn đi, chết dần đi, và cuộc sống trở thành tù ngục!
             Chỉ trong một tháng 11 của năm 2009 tôi đã đưa tiễn ba người ban văn ra đi. Trước là chị Minh Quân, tiếp là Đặng Ngọc Khoa, sau là Nguyễn Trung Bình! Tháng 11 năm 2012 là nghệ sĩ – nhà thơ Tô Kiều Ngân; rồi đến Nhạc sĩ  bác sĩ Trương Thìn (…). Cuộc đời ngẫm lại chỉ ngắn ngủi trong một hơi thở - vậy mà sao còn lắm kẻ bon chen, tranh giành, thù hận?  Nhìn lại bao tháng năm qua- ta đã làm được gì  cho bản thân, cho gia đình, cho bạn bè? Đó là những câu hỏi thiết thân mà mỗi chúng ta nên dành chút ít thời gian của ngày bận rộn để "nhìn lại". Tôi cũng hiểu được rằng, tìm một con người toàn hảo trên thế gian này là điều không tưởng! Là Người, ai cũng còn có những sai sót, khuyết điểm cả. Biết "nhìn lại" những lỗi lầm, khiếm khuyết ấy là biết hướng đời mình chuyễn hóa. đi lên! Nếu mãi vội vàng, hấp tấp sống mà quên “nhìn lại" là mất cơ hội đổi thay, mất giây phút sống thiêng liêng mầu nhiệm của đời người, và sau cùng là đánh mất chính bản thân mà mình không hề hay biết! Nhờ “sống lại”, chúng ta có cơ hội làm lớn thêm lòng Từ Bi với mình. Với tất cả!
             Năm mới lại đến, tôi chợt nhớ lời thơ của người bạn vong niên - cư sĩ - thi sĩ Tống Anh Nghi: "Mỗi lần Xuân/ Đời tôi - tôi lại bắt đầu ...". Lại bắt đầu thế nào? Lại bắt đầu những tháng ngày mới cho Yêu Thương, cho Cảm Thông, cho Chia Sẻ và cho niềm Hy Vọng nở hoa...
           Và, trước thềm năm mới, tôi luôn dặn mình hãy bắt đầu năm mới bằng những tình cảm thiêng liêng như thế - để không còn cảm thấy cô độc mà tiến bước...
           Năm Mới đang đến, tôi chân thành gởi đến Quý Bạn đôi điều suy nghĩ thô thiển. Cầu Chúc Tất Cả Luôn Sống Trong Niềm Hỷ Lạc Năm Mới Đang Đến Với Cuộc Đời Mình!
                                                          MVL

READ MORE - NGHĨ TRƯỚC THỀM NĂM MỚI - tạp bút Mang Viên Long

NHỚ; ĐÊM; KHÁT - Chùm thơ Đặng Xuân Xuyến





NHỚ
(Thương tặng V. yêu)


Đêm tỉnh giấc
Khát mắt cười chiều qua lăn trên chiếu
Căng người
Run rẩy cuộc yêu.

Đêm dài quá
Gió trườn qua khe cửa
Mưa rỉ rả
Tiếng cười rúc rích vọng từ xa...
      Hà Nội, ngày 14-04-2015

ĐÊM

(Thương tặng V. yêu)

Đêm bức bối
Em đè ta nghiến ngấu
Đêm chuyển màu
Cắn rách toác bờ môi.

Em ưỡn người
          Rướn ngực
                        Hé môi
Ta lách lưỡi lựa chiều yêu khớp nhịp.

Bấu chặt tay
           Em đẩy ta bắt nhịp
Đêm lõa lồ
         Rần rật
                  Đốt thịt da.                       
              Hà Nội, ngày 26-06-2015

KHÁT
(Thương tặng V. yêu)


Đừng em
Trời ngoài kia lạnh lắm
Em có nghe gió rít gai người
Nào ngồi xuống
Nhích gần anh chút nữa
Tay trong tay cho hơi ấm loang đều
Anh thật lòng. Chỉ với em thôi
Đừng nghi ngại
Đừng gợi lời thề thốt
Ta khát nhau, chỉ vậy, đủ rồi
Em cần gì lời chót lưỡi đầu môi
Tình yêu mến đâu cần lời vô nghĩa.

Nào nằm xuống
Vùi ngực anh
Dán chặt
Tay siết tay xua giá lạnh tan rời
Đôi ngực trần cọ xiết ngùn ngụt hơi
Dòng nham thạch cuộn từng cơn nóng hổi
Thế. Thế. Thế.
Căng người
Em hứng đợi
Môi đốt môi
Anh thiêu trụi đất trời
Trăng thượng tuần ngấp nghé đón triều dâng
Tình chan chứa
Em ơi…
Tình chan chứa

Nào nằm xuống
Thỏa thuê từng cơn khát
Em, em ơi... đêm sắp qua rồi...
                        
   Hà Nội, ngày 18-01-2016

         Đặng Xuân Xuyến 

READ MORE - NHỚ; ĐÊM; KHÁT - Chùm thơ Đặng Xuân Xuyến

NGHIỆP XẤU CÓ THỂ HÓA GIẢI BẰNG CÁC VIỆC THIỆN - Vũ Thị Hương Mai


     










NGHIỆP XẤU CÓ THỂ HÓA GIẢI
                                              BẰNG CÁC VIỆC THIỆN

                                    
Cha ông ta có câu: Đức năng thắng số để răn dạy con cháu sống thiện, sống đức sẽ cải tạo được phần xấu của số mệnh.
Văn hóa tín ngưỡng Trung Quốc cũng có những câu chuyện đề cao tính thiện để cải số giống như lời răn dạy của người Việt ta. Họ cũng tin rằng nghiệp xấu có thể hóa giải được bằng các việc thiện.
Vì thế, nếu thầy tướng, thầy số... có phán số phận bạn xấu, không được may mắn cũng chớ âu lo, chán nản vì bạn vẫn có thể cải được số phận bằng những việc làm thiết thực của bạn.

CÂU CHUYỆN:

Vào thời Quang Tự nhà Thanh, có một thầy bói nổi tiếng tên là Trần Kỳ sống ở Hàng Châu. Thuật coi tướng của ông rất hiệu nghiệm nên người ta gọi ông biệt danh là “Kỳ mắt ma”.
Thời gian đó, có một doanh nhân giàu có tên là Tiết Nhĩ ở Hàng Châu. Anh ta mời hai người bạn đi xem bói. Người thầy bói là Kỳ mắt ma đã nói với một trong hai người bạn của Tiết Nhĩ rằng: “Anh sẽ được thăng chức vào mùa thu!” Ông nói với người bạn còn lại: “Trong thời gian một tháng, anh sẽ nhận được cả một gia tài!”
Rồi ông nhìn Tiết Nhĩ và ngạc nhiên nói: “Mặt của anh trông đen như vữa, tôi sợ rằng anh không thoát khỏi cái chết trong 50 ngày nữa – anh sẽ không sống được đến Trung Thu!”
Người bạn đầu tiên của Tiết Nhĩ là một viên quan triều đình. Một ngày nọ trong khi đi dạo trên núi, nghe tin quan tổng đốc đang đi săn, nên anh dừng lại để nhìn xung quanh. Anh ta nhanh chóng trông thấy một con gấu xám đang đuổi theo một người đàn ông. Để cứu người đàn ông, anh nhặt lấy cành cây bên đường và lao vào đánh nhau với con gấu xám. Một lát sau, vài người lính đến giúp anh giết con gấu. Lúc đó anh ta mới nhận ra người đàn ông bị gấu đuổi là quan tổng đốc. Để cảm ơn người cứu mạng mình, quan tổng đốc hứa sẽ thăng chức anh làm quan phủ.
Người bạn thứ hai của Tiết Nhĩ là một học giả. Khi ông của anh ta sắp chết, các con cháu của cụ sống ở xa được yêu cầu chuẩn bị đám tang cho ông. Ông cụ bảo với gia đình của mình: “Ai về nhà trước tiên sẽ được 5.000 lạng (250kg) vàng chôn ở sân sau”. Mong muốn vinh danh cha mình của người học giả rất lớn, nên ngay trong đêm đó anh quay về nhà. Lúc anh quay về, ông của anh vẫn chưa chết và ngay lập tức cho anh 5.000 lạng vàng.
Sau khi chứng kiến lời tiên đoán về hai người bạn của mình trở thành sự thật. Tiết Nhĩ nghĩ rằng mình sẽ không thoát được điềm gở được báo trước. Nên anh lấy tiền của mình đi làm nhiều việc thiện: xây cầu và cấp quan tài, thuốc men cho người nghèo. Anh nghĩ rằng cái chết của mình sẽ đến không sớm thì muộn, nên không có gì để lo lắng hay cảm thấy bất an.
Một ngày nọ, Tiết Nhĩ đi đến sông Tiền Đường, anh nhìn thấy một người đàn ông có ý định nhảy sông tự vẫn. Lập tức anh chạy đến và ôm chặt người đàn ông, rồi hỏi lý do vì sao tự tử. Người đàn ông kể rằng tên là Hồ Thanh, sinh ở Dương Châu. Ông đã cầm tiền của mấy người anh em trai đến Hàng Châu mua hàng, nhưng trong đêm đó một cơn bão đã làm chìm thuyền của ông. Mặc dù thoát chết nhưng ông không dám về nhà và định nhảy sông tự vẫn. Nghe xong câu chuyện, Tiết Nhĩ ân cần khuyên bảo và đưa ông ta 2.500 lạng (125kg) bạc. Hồ Thanh hỏi tên Tiết Nhĩ để sau này có thể trả lại số tiền, nhưng Tiết Nhĩ không cho biết tên.
Một ngày cách Trung Thu nửa tháng, khi Tiết Nhĩ đang dạo phố, anh gặp lại thầy bói Kỳ mắt ma. Vị thầy bói ngạc nhiên nói với anh: sắc đen trên khuôn mặt đã biến mất - anh được định số phải chết, nhưng lại không chết. Chắc chắn anh đã làm vài việc rất tốt, nên sẽ được sống lâu hơn trong tương lai. Nghe vậy, Tiết Nhĩ ngộ ra đạo lý “làm việc tốt có thể kéo dài mạng sống” là đúng. Anh mỉm cười và giải thích chuyện gì đã xảy ra sau lần gặp trước. Anh cảm ơn vị thầy bói về lời khuyên quý báu.
Kể từ đó, Tiết Nhĩ chân thành làm nhiều điều tốt, ông sống đến năm 90 tuổi và qua đời vì tuổi già.

                                          Hà Nội, 26 tháng 12 năm 2016
                                               VŨ THỊ HƯƠNG MAI

Địa chỉ: Khu tập thể Tổng công ty 319
  Long Biên - Hà Nội.
READ MORE - NGHIỆP XẤU CÓ THỂ HÓA GIẢI BẰNG CÁC VIỆC THIỆN - Vũ Thị Hương Mai

SỚM MAI NGÓ XUỐNG - Thơ Nguyễn Khôi



Tác giả Nguyễn Khôi. Sinh 1938.
Quê: Phường Đình Bảng, thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh.
Đ/c: P12A05. Nhà 17T6 Đường Hoàng Đạo Thuý. Q Thanh Xuân TP Hà Nội

 SỚM MAI NGÓ XUỐNG
"Đường ta rộng thênh thang tám thước"   
                                     Thơ Tố Hữu
                          -------
Sớm mai dậy trên cao tầng ngó xuống
Người / xe đi như kiến dưới đường
Ở xứ này khác thường/ không tưởng 
Người chen nhau về ở phố phường.
Xưa là những cánh đồng trồng lúa
Nay "chung cư" chi chít mọc lên
- một mục đích : xây nhà để bán
Chẳng làm đường, không có công viên...
Xưa một xã "bốn nghìn" dân ở
Nay tăng lên tới "bốn vạn" người
Vẫn bộ máy "hai mươi cán bộ"
Cai quản sao khi đã "lên đời" ?
Những vỉa hè mở đầy "chợ Cóc"
Trường học xưa đã lập "nhà hàng"
-Người già thì ngồi nhà tán róc
Trẻ em thì len lỏi lang thang...
Trai tráng đi làm về "ngồi Quán"
hết "Bia hơi" lại Quốc lủi "lè nhè",
Những cô vợ đảm đang "chịu trận"
Nào bán bưng, chạy chợ mải mê...
Xứ này nghèo...ăn chơi xả láng
ra giêng hai "lễ hội" tràn trề
Đi vay mà ăn, bán đất mà uống
"Mắc kê nô" con nợ đầm đìa...
Đang tự sướng : đi ra thế giới
 (làm Ô sin, cửu vạn, mánh mung...)
Không đọc sách lại mong "đổi mới"
có khác nào "há miệng chờ Sung..."?
Đang hứng khởi : "thành công Đại Hội"
Hi vọng Lãnh đạo mới ra tay
Quyết tiến lên CHỦ NGHĨA XÃ HỘI
"Định hướng" này sáng láng cả trời mây.

Chung cư phố Hàn - Hà Nội 27-1-2016
                                 NGUYỄN KHÔI

READ MORE - SỚM MAI NGÓ XUỐNG - Thơ Nguyễn Khôi