Hái chi đóa hoa phù-dung
em về bên ấy có buồn
ngữa tay tìm đường sinh mệnh
cả đời trắng sợi sắc không.
Ngày đi mây cũng bay đi
bên sông nước chảy mắt người
em nỡ về chi chốn cũ
trên cầu đứng lại mình tôi.
Ờ rồi em cũng về thôi
đường khuya hai ta còn lại
tóc bay xao buồn biết mấy
đêm qua thành xưa mất rồi.
Đêm qua ngọn đèn hiu hắt
cay nồng ấm lạnh môi hôn
ai kia giữa trời đứng hát
giữa thinh không giọng quá buồn.
Rồi hoa cũng tím nhạt phai
tim anh mãi có bao giờ
đỏ như màu hoa buổi trước
cháy đi - nỗi nhớ tim ơi!
Hoa rồi có còn ở lại
bên thành cầu xưa bóng ai
bơ vơ đổ dài tưởng tiếc
người ấy - ờ xa lắm rồi.
Đêm nghe tin em đi rồi
buồn buồn cầm ly rượu cũ
nhớ nhau bao đêm tâm sự
chuyện tình cay đắng đầy vơi.
Rồi hoa, rồi bướm, rồi sông
em yêu xiết bao lòng biển
em yêu núi xưa khôn cùng
cho dù lòng đời tan biến
giữa đám phù dung, không.
Ở Mỹ-sơn 20 năm trước
Có lẻ người ấy đã đi lâu rồi
bỏ lại ngậm ngùi cho tháp
ai đó dưới chiều cũng đi không
hết
đăm đăm một bóng hình.
Bầy-con-gái-ngực-trần xếp hàng
chờ đợi
chạy quanh những đồi hoa sim tím
dỡ
những chóp núi bạc màu.
Người có mơ xưa một ngày về
tiếng trống đêm bập bùng bếp lửa
một rừng chờ đợi.
Ngọn Meru trở mình
nửa đêm buồn bã.
Dưới suối nước bạc lòng lạnh bất
ngờ
những nhánh dành-dành tím tái
mong chờ ai một buổi quay về.
Mùa thu xa
Lá bảo thương đời cây biết mấy,
khi chiều đau thương nắng xa xôi - vàng lạnh bao mùa thu ngái ngũ và buồn ơi chia tay chiều thôi.
Những tưởng gió sẽ bay mãi
mãi trong tim người lặng lẽ vết
thương của một đời đi không trở lại.
Trong nỗi phiêu du thời trẻ
dại em về đâu ơi lá đời anh. Để mưa thu
mang hoài nổi nhớ, hỏi quên chưa cuối phố khuya buồn?
Trong xanh xao em đời cỏ
biếc bóng ai đi xao xuyến đò chiều,
ráng đỏ ngờ trăm ngàn tưởng tiếc một
thời chết đi một tình yêu một thời nhói
đau bao chờ đợi. Hơi thở...
Em về trởi bơ vơ. Anh thắp lên
bao lần hấp hối một sao băng vời vợi bến
bờ. Nỗi nhớ nhung quay buốt độ nào bên
biển xanh bên cát rì rào chỉ còn bóng em
buồn bã đứng nhìn biển khuya và sóng lao xao .
Có thể chưa ai về lối cũ, nên
xin em một thoáng đợi chờ dầu tiếng
chuông đổ hoài réo gọi bước chân anh
vướng trời sang thu. Cát biển bỗng hát lên bất ngờ nỗi cô đơn của muôn đời màu trắng.
Có thể tim anh hoài cháy bỏng,
có thể tim anh đồng ca cùng em lời ru
Thánh buồn gọi mãi tên. Cả anh cả em hai ta đi tìm giữa trăm ngã-ba-đời cô quạnh. Ai nỡ hái chi
đóa hoa quỳnh đêm nỡ muộn màng cháy hai
trái tim. Anh đi mang theo hoài nỗi cơn mê thiếp.
Về em...mùa thu xa tìm.
Biển, núi, phố & mưa ngủ
1-
Dập duềnh em và núi
sóng biển trôi trời chiều
em về chi quá vội
để bơ vơ mình tôi.
Hồ ngàn năm bỏ lại
tình hai ta khói mây
mộng người ai đã hái
đem trao người chiều nay.
Bến bờ xưa còn đó
còn lại em và tôi
tình xưa ai quên ngõ
đem treo cuối chân trời.
2-
Ta có lắm nổi buồn
em xưa nào biết được
quạnh hiu người buổi trước
mang theo hoài vết thương.
Có muốn nối lời gì
nghìn phương mong quay lại
bước chân ai đi mãi
lần lửa hẹn ngày về.
Người quanh ta xa lạ
đường chiều in bóng ai
cuối phố buồn mưa ngũ
đèn khuya vàng võ lay.
Trời đất cao rộng quá
sao ta mãi một mình
người là hoa là lá
ta cây đời lặng thinh.
Ngày em đi gió chẻ
trăm sợi tóc se buồn
bay đi bay đi mãi
dòng đời trôi cô đơn.
Huy Uyên