Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, September 26, 2021

LỐI VỀ XÓM NHỎ NGỌC SƠN - Chùm thơ Lê Thạnh Hùng

 

Nhà thơ Lê Thanh Hùng

Lối về xóm nhỏ Ngọc Sơn


Bên kia dòng sông nhỏ

Cát hồng trãi miên man

Đẫm hoang chiều, lộng gió

Rơi vạt nắng hanh vàng

              *

Đi qua triền sông vắng

Giọt đời còn bao dung

Gieo nỗi buồn tịch lặng

Cỏ hoa như ngượng ngùng

              *

Đường xa dần mờ tối

Em ơi muộn chiều rồi

Đắn đo chừng bước vội

Nhịp đời mải miết trôi

              *

Dấu ngày lần theo nhỏ

Nghiêng xa bên kia đồi

Trong một chiều quẩn gió

Hoen mờ gì xa xôi ...

              *

Biết là chiều lá biếc

Nở theo cây, tuổi hồng

Mùa theo ngày cạn kiệt

Trảng cát hồng mênh mông



Vẫn còn nguyên vẹn một tình yêu


Như ánh sáng, bắt đầu từ bóng tối

Tình yêu của em, bắt đầu khi nhìn anh lớ ngớ rụt rè

Và ánh mắt đó, đã dắt anh qua ba đồng bảy đổi

Với câu thơ buồn, vin đỡ chở che

                             *

Đã yêu rồi, thì có hay không có lý do,

không quan trọng

Cứ sống hạnh phúc trong hoàn cảnh của mình

Đừng mê mãi đi tìm, rồi lóng nga lóng ngóng

Đứng đúng chổ của mình,

cuộc đời thấy vậy mà rộng rinh

                             *

Mọi sự vật, có thể bắt đầu bằng giả thiết

Chuyện đúng, sai cũng đâu đó tùy người

Những nét tương đồng và điều dị biệt

Rợn ngợp lung linh cháy đỏ thắm tươi

                             *

Để mỗi chiều về, bên góc sân bé xíu

Suy ngẫm chuyện đời, trong nắng đổ vàng phai

Sao ray rứt một nỗi niềm lạc điệu

Để sống cho đúng vai và nói thuộc bài ...

                              *

Trong ký ức chập chờn,

sự thật lẫn trong điều dối trá

Vương vãi bên đời, những rối lẫn hoang tin

Và tình yêu đó, có những lúc tê lòng tái dạ

Nhưng vẫn còn nguyên, trong suốt một tầm nhìn.



Em vội vã bỏ quên mùa hạ đỏ


Ngập sân trường trên vạt cỏ non tơ

Bước chân nhỏ, tóc mây chiều lộng gió


Gõ nhịp xa ngày trống hoắc trống huơ

Để một người loay hoay,

ngập ngừng trong bóng nắng

Cháy bỏng khát khao một nỗi dại khờ



Cơn gió thổi qua vùng cát trắng


Ngập ngừng xóa dấu chân em

Suốt triền cát dài phẳng lặng


Xoay tròn cuộn nắng trắng đen

Bóng chiều, đổ ngày chủng chẳng

Đường quen lối cũ, một mình …



Có phải mọi sự vật đều xuất phát từ tâm


Trong khi hoa nở, hoa tàn theo quy luật

Quá trình hoàn hảo nào không có phân khúc sai lầm


Theo nhịp thời gian vọng đổ âm âm

Hoa rụng rơi rồi, nụ mới sẽ xanh cành…


Lê Thanh Hùng

   Bắc Bình, Bình Thuận

thanhhungmtbb@yahoo.com.vn


READ MORE - LỐI VỀ XÓM NHỎ NGỌC SƠN - Chùm thơ Lê Thạnh Hùng

NGHE NHẠK NHOẠK XIN VDỔ TAI - Thơ Chu Vương Miện

 

Nhà thơ Chu Vương Miện


NGHE NHẠK NHOẠK XIN VDỔ TAI

Thơ Chu Vương Miện

-

đời sống càng ngày càng ngắn lại

nhưng kiếp người lại kéo dài hơn?

vất vả hơn 

vô nghĩa hơn

chán nản hơn 

bệnh hoạn “tay”  nạn nhiều hơn

những diện khác thì tại hạ phe lờ

giả câm giả điếc

o cần biết và cũng o dám biết

chỉ riêng diện thơ vdăng nhạck nhoẽ

thì rất là quan dân tâm

vì thường ngày mở you tube

lâu nay chỉ được nghe Mc nói :

“Lân múa hay nhờ tiếng pháo

Ca sĩ hát hay nhờ tiéng vỗ “tai “

Hoặc “tàu chạy mau nhờ chân vịch 

ca sĩ biểu diễn hay là nhờ tiếng vỗ “tai“

có 1 điều rất ấn tượng ấn voi

là không bao giờ giới thiệu tên bản nhạc

và tên tác giả

nghe riết rồi quên

chỉ biết bản nhạc từ trên trời rơi xuống

và  từ dưới đấy chui lên 

“khi o mà có“

Có 1 điều cũng đáng ghi nhớ

“dù trong và ngoài nước có 1 nét văn hoá chung

Là không ai “vỗ tai”

Vì dùng 2 tay mà vỗ lên Màng Tang 

Thì nhức  đầu  lắm  lắm

Hát xong là xuống kẻ khác lên

Tội nghiệp lão nhạk sĩ khoe

Lão sáng lập 1 ban nhạk ghoà tấu

Quy tụ đủ thứ nghệ nhân nghệ chia

Đủ thứ là đàn “đàn ông và đàn bà“

Nếu có can đảm chịu đựng nghe

Thì cũng tàm tàm 

Nhưng khổ nỗi lão nói quá nhiều về bản thân lão

Quá nhiều về ban nhạc của lão

Quá nhiều về tiểu sử tác giả bản nhạk

Quá trình sáng tác và nội dung bản nhạk nhọek

Lão phát ngôn bừa bãi cả giờ

Cho đã cái sự đời

Cho đã cái mồm “loa mép giải 

“Vừa dai vừa dài vừa dở vừa dóc

Người nghe đành ngồi ngáp ngáy ngủ”

Muốn làm cái gì cũng đặng 

Nếu có quyền hành trong “tai “

Nhưng ít ra cũng phải hiểu là 

Đa số quần chúng muốn cái gì?

Thơ vdăng hát hiếk ciểu đó

Sức người có hạn 

Dìa

 

Chu Vương Miện




READ MORE - NGHE NHẠK NHOẠK XIN VDỔ TAI - Thơ Chu Vương Miện

VĂN TẾ ĐỒNG BÀO SÀI GÒN TỬ NẠN VÌ DỊCH CÔ VI – Kha Tiệm Ly




Than ôi!
1. Núi đùn mây bốn đợt ngậm ngùi
Rừng trút lá hai mùa tan tác!
2. Nước ba miền ruột tím gan bầm
Người trăm triệu tim đau dạ thắt.
Có câu:
3. “Phong Châu hạo nhiên nguyên khí, vạn đại cao hiền,
Thăng Long linh mạch địa dư, phi thường uyên bác!”
Nhớ nước ta xưa,
4. Hồng Hà trùng trùng  nước xoáy, tay mài kiếm, tay diệt thù, mà người dịu dàng như lời dặm, câu thơ,
Cửu Long cuồn cuộn sóng gào; người mở đất, người khai sơn; mà lòng hiền hòa như củ khoai, cục đất.
5. Đất Gia Định mưa hòa gió thuận, đây sông Tiền, đây sông Hậu; trời nước mênh mông làm nên khí phách anh hùng,
Người Trường An chữ tốt văn hay, đây hồ Gươm, đây Trấn Quốc; thổ nhưỡng uy linh tạo thành ngàn năm văn vật.
6. Tình no đầy như trái bưởi trái dưa,
Đời êm ả tợ cánh cò cánh vạc.
Nào ngờ đâu,
7. Niềm vui còn hòa quyện cùng cây cỏ nước Nam,
Tai họa vội lỏi len từ biên cương phía Bắc!
8. Chẳng mang vũ khí mà đúng là quân địch, các địa phương lo đứng lo ngồi, xuôi ngược lao đao,
Không chấp hai cánh nhưng y hệt thiên thần, ngành y tế quên ngủ quên ăn, ngày đêm tất bật.
9. Người ấm no tự dưng đói rách, thương đời bá tánh lầm than,                                                                       
Trẻ cười vui chợt phải nghẹn ngào, giận giặc Cô vi hiểm ác!
10. Nó làm ta phải ngăn sông cấm chợ, khiến nhiều người không gạo không tiền, đành kéo nhau ngủ bụi ngủ bờ,
Nó làm ta phải đón ngõ chặn đường, gây bao kẻ thiếu áo thiếu cơm, phải cam chịu mưa nam gió bấc.
11.Vợ ôm con đèn khêu hiu hắt, biết cậy ai chén nước chén cơm,
Đường về quê nắng cháy chang chang, mong làng xóm cọng rau cọng rác.*
12. Chợ Bến Thành đường ngang đường dọc, ngó trẹo đầu không thấy bóng ma trơi,
Bình Hưng Hòa xe nhỏ xe to, đợi sái cổ chờ hóa thân tro cát!
Gia Định ơi!
13. Đâu hồi Sài Gòn diễm lệ, đâu hồi Hòn Ngọc Viễn Đông, người người mỏng áo cao hài,
Đâu hồi Thành đô hoa gấm , đâu hồi Vựa Lúa Miền Nam, năm năm no lòng ấm cật!
14. Đang buổi mưa sa đất tốt, cây vườn liền nẩy lộc đâm chồi, cành nhánh sum suê,
Nào ngờ gió tụ mây đen, Cô vi làm héo nụ tàn hoa, trái rơi tan tác!
Hỡi ôi!
15. Khói lò thiêu xót xa giờ ly biệt; chồng lìa vợ, vợ lìa chồng, lệ rơi nhầy đất đau thương,
Mảnh khăn tang đau đớn kiếp đơn côi, con khóc mẹ, mẹ khóc con, uất nghẹn đầy trời bi đát.
16. Thương trẻ thơ chịu côi cút vào tuổi nằm nôi,
Thương chồng vợ chia lìa trong tuần trăng mật!
17. Thương kẻ làm thuê ở mướn, ngày mong no cơm ấm áo, đâu dè vất vưởng vất vơ,
Thương người ở đậu sống nhờ, bữa cầu ấm chỗ êm nơi, nào ngờ cù bơ cù bất.
18. Thương kẻ mồ côi màn trời chiếu đất, sức mỏi mòn cơm cặn canh thừa,
Thương kẻ già nua gối đất nằm sương, đời lận đận áo ôm khố rách.
May thay!
19. Trong màu áo trắng luôn có nhiều đôi cánh thiên thần,
Giữa chốn bụi hồng vẫn còn thừa tấm lòng bồ tát!
20. Dù đường dài có lắm khúc gai góc chông chênh,
Nhưng đêm vắng luôn nhiều ánh sao trời vằng vặc!
21. Nghìn bàn tay đã chia phần cho bao mảnh đời áo rách cơm thiu,
Vạn tấm lòng vẫn nhường chỗ cho những phận người nhà xiêu cửa nát.
22. Ngành y tế đâu màng giấc ngủ, dậy sớm thức khuya, vì nhiều suy tính dập dồn,
Người chiến binh nào quản sớm hôm, ăn vội uống vàng, bởi lắm lo toan chồng chất.
23. Dịch bệnh sáng chiều tới tấp, những thiên thần đâu thể làm ngơ,
Bịnh nhân sớm tối liên miên, các chiến sĩ đâu đành ngoảnh mặt.
24. Cứu binh như cứu hỏa, miền Bắc thân thương tức tốc tiếp quân hăm hở lên đường,
Chống dịch như chống thù, bộ đội anh hùng sẵn sàng ra trận hiên ngang gánh vác.
25. Người tặng thuốc men, người cho thực phẩm, người gói thi hài,
Người tặng máy thở, người biếu quan tài, người lo liệm xác!
26. Giương cao lời thề y đức, đã bao người đối diện “quân thù”, rồi hiên ngang thanh thản bước về trời,
Sải rộng đôi cánh từ tâm, có lắm kẻ cận kề “giặc dữ”,  đã kiêu hãnh an nhiên nằm với đất!
27. Đẹp đẽ sao! “Máu đỏ chảy ruột mềm”,.
Cao cả thay! “Lá lành đùm lá rách!”
 Vong linh hỡi!
28. Miền âm cảnh vật vờ hồn phách, lúc giã từ đâu kẻ tiễn đưa.
Trại cách ly chua xót phận người, giờ trăn trối không ai vuốt mặt!
29. Đò vô thường sào neo thuyền đợi, đâu chọn má phấn môi son hay tóc bạc da mồi,
Kiếp nhân sinh sống gởi thác về, không hiềm vách đất nhà tranh hay lầu vàng gác bạc.
30. Bốn cảnh khổ, thì luyến lưu chi chốn Ta Bà,
Vạn niềm vui, hãy thanh thản về miền Cực Lạc!
31. Chướng chưa đến, sao kéo theo bấc lạnh lùng?
Người đã đi, nên bỏ buông điều u uất!
32. Đây lòng thành kính, hãy nhâm nhi, miếng trầu điếu thuốc đơn sơ,
Kia đường xa xăm, xin bỏ bụng ly rượu chén cơm đạm bạc!
Ô hô! Có linh xin hưởng!
 
KHA TIỆM LY
 
......

Chú:

* Muốn nói việc đồng bào miền Trung kéo nhau về quê

READ MORE - VĂN TẾ ĐỒNG BÀO SÀI GÒN TỬ NẠN VÌ DỊCH CÔ VI – Kha Tiệm Ly