Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, June 8, 2017

TRỌN VẸN NHAU GIÂY PHÚT ĐỦ MIÊN TRƯỜNG - Thơ Tâm Nhiên





TRỌN VẸN NHAU 
GIÂY PHÚT ĐỦ MIÊN TRƯỜNG
(Tặng anh em văn nghệ La Gi)

Mỗi lần về chốn xưa thì bạn cũ
Gọi ngay ra trình diện quán chợ đời
Tưởng như có chuyện gì quan trọng lắm
Nhưng mà không - cụng vài cốc cho vui

Mời cạn hết ly này mừng tái ngộ
Tao phùng ca sau ngày tháng tuyệt mù
Còn gặp mặt là biết còn hạnh phúc
Cùng rung ngân tiếng hát giữa phù du

Rồi mai mốt thình lình về Chín Suối
Thì cần chi chạy đến thắp cây hương
Vì mình đã hết lòng trong cuộc sống 
Trọn vẹn nhau - giây phút đủ miên trường

                                            Tâm Nhiên

READ MORE - TRỌN VẸN NHAU GIÂY PHÚT ĐỦ MIÊN TRƯỜNG - Thơ Tâm Nhiên

CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN 1, 2



              Nhà thơ Chu Vương Miện



CŨNG CHẢ

cầm chân, chả cầm tay
chỉ nhìn thoang thoảng lá đầy cây
mà sao lá đỏ chưa rơi nhỉ
ngang tình mình lũ khỉ leo cây
bên nam gà rừng gáy te te
bên đông vượn hú ở mé đèo
ta đã chờ em chưa mù mắt
mà sao hờ hững chỉ suối reo
thì ra tay vẫn còn buông thõng
em đã quay đi gió cái vèo ?


LỤC BÁT

iêu nhau vì một chữ tình
nhà quê lên ngược tỉnh thành xuống xuôi
                                                   (ca dao)
cá buồn cá trở đầu đuôi 
người buồn lên ngược xuống xuôi cũng buồn
                                                          (ca dao)

đêm qua chớp bể mưa nguồn
ở không leo tuốt đỉnh nguồn tình yêu
lâng lâng hai cánh con diều
sáo vi vi rót bao điều thiết tha
ngược xuôi vốn vẫn ao nhà
mấp mô toàn những cỏ gà vòng quanh
rậm rà mây nước xanh xanh
hết lên lại xuống gập ghềnh nơi đây 
cá buồn cá trở đầu đuôi
mây mưa bao bận ngược xuôi bao lần ?
tỉnh thành cứ xuống là xong
nhà quê lên ngược chung quanh đất trời ?


BẾN BỜ

quê tạm nơi Quảng Trị
có một con kinh đào
Ba Bến
một nẻo về Hạnh Hoa
một nẻo về Ngô Xá
một nẻo về Qui Thiện
quê hương em 
có dòng sông bảy ngả
Phụng Hiệp cò bay
có dòng về Vị Thanh, Vị Thủy
có dòng về Rạch Miểu
quê hương ta
có dòng Lục Đầu Giang
sáu nhánh
chảy qua Cầu Giá
cầu Đá Bạc
nhánh qua Hà Nam, Phong Cốc
nhánh về Hải Dương, Bến Than
đời ta đời em
y như nhánh sông
chảy vòng vo
lòng vòng đất nước
y như giấc mơ
hồn bướm mơ tiên
chuyện tình Lan và Điệp
y như văn chương tiểu thuyết


BẢY CHỮ

mới đó quay đi trăng đã tà
quên eng xa quá xá là xa
đê Sải dặm thêm dăm bờ đá
lòng miềng mà lại ngỡ lòng ta ?

con sông quá hẹp lại dài dài
hai bên bờ cát nắng nguôi ngoai
mẹ vẫn chờ con nơi Chợ Cạn
mà ngoài Ái Tử nhớ thương ai ?

              CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN 1, 2

TÌM... - Thơ Tịnh Đàm


                   Tác giả Tịnh Đàm



TÌM...

Tìm đâu
             giữa chốn đông người,
Gặp một ai đó 
                      biết cười cảm thông.
Đường đời cứ mãi lông bông,
Chạy quanh năm tháng
                  vẫn không được gì...!
Tìm đâu 
            lần tiễn người đi,
Dùng dằng chân bước 
                   biệt ly nao lòng...!
Để tôi lại
              với chờ mong, 
Tóc xanh giờ bạc
                     theo dòng thời gian!

                         TỊNH ĐÀM 
                (Hóc Môn, TP. HCM) 

READ MORE - TÌM... - Thơ Tịnh Đàm

CHÙM THƠ MÙA HẠ CỦA TRÚC LỆ



                                  Tác giả Trúc Lệ




BÂNG KHUÂNG HÈ

Bao cánh phượng hồng theo gió vương!
Bâng khuâng hoài niệm nhớ ngôi trường
Một thời áo trắng thời hoa tím
Thầy bạn đằm bao kỉ niệm thương!

Bảng đen phấn trắng dịu bàn tay!
Tiết học thầy cô giảng tháng ngày...
Bát ngát chân trời bao mới lạ
Nâng tầm - đôi cánh nhỏ xa bay!

Tóc đã pha sương quá nửa đời
Nhìn mùa phượng vĩ mượt mà tươi!
Ước chi hoa thắm hồng - môi - má
Cho tuổi thơ xưa... rộn rã cười.


                 
ĐẸP MÀU NẮNG HẠ

Hải Phòng thăm Chị - tôi qua…
Lung linh màu nắng bao la đón mình
Dát vàng nét lượn mái đình
Lung linh rót mật trên cành lộc non
Ửng lên màu má xinh dòn
Trải tươi hoa phượng nhuộm son sắc cờ.  
               
Bình minh nắng trải sương tơ…
Ướp màu nắng sớm vào thơ ngọt ngào.
Trưa về hoa nắng lao xao
Hoàng hôn buông nắng theo vào mơ hoa…
        
Rồi đây… muôn dặm chia xa…
Nhớ sao màu nắng bao la diễm tình.



      NGÀY HẠ

      Những bông hoa nắng vờn bay,
Trên từng tán lá hàng cây đơm chồi.
      Thường khi hóng gió đầu hồi,
Nhìn dăm cánh Bướm xinh tươi lượn vòng.
      Vườn hoa chen sắc tươi hồng
Lung linh vạt nắng ấm nồng tỏa chan.
      Cành cây Nhện dệt tơ màng
Nghiêng chao trời rộng cánh đàn chim xa…
      Đầm Sen rực rỡ màu hoa,
Thưởng Sen - độc ẩm chung Trà… nhớ ai…
                                             
                                                    Trúc-Lệ

READ MORE - CHÙM THƠ MÙA HẠ CỦA TRÚC LỆ

ĐỌC “TÌNH ĐẦU TIÊN ” THƠ PXH.HOÀI HƯƠNG - Châu Thạch


          
                   Nhà bình thơ Châu Thạch



ĐỌC "TÌNH ĐẦU TIÊN" THƠ PXH HOÀI HƯƠNG

Chỉ cần mở google, đánh cm từ “Thơ tình xứ Huế” rồi Enter thì máy vi tính sẽ nổi lên hàng trăm bài thơ  về tình yêu học trò xứ Huế có ý tứ và có ngôn từ na ná nhau. Điều đó không có nghĩa là các tác giả đạo thơ nhau, bởi vì đố ai nói đến Huế mà không nói đến Sông Hương, Núi Ngự, Trường Tiền..., và nói đến tình yêu xứ Huế mà không nhắc đến trường Đồng Khách, bến đò Thừa Phủ, những con đường thân quen cũng như tiếng nói nhu mì đầy âm sắc của các cô gái Huế dễ thương, miễn là sự bố cục, cấu tứ, chuyển ý của mỗi bài thơ khác nhau và tác giả tạo cho mình một vẽ hay riêng cuống hút người đọc là đủ quá rồi. Nhà thơ PHX. Hoài Hương ( Bút hiệu mới là Hoàn Hương Xưa) cũng vậy. Nhà thơ đã khéo léo vận dụng tiếng địa phương xứ Huế để diễn đạt trong thơ mình một mối tình học trò tan vỡ mà có lẽ đã có hàng trăm kịch bản như thế. Cái hay của bài thơ “Tình Đầu Tiên” là nó vẫn hay giữa hàng trăm bài thơ hay từ trước. Bài thơ như cô gái đẹp Đồng Khánh vẫn nổi trội dầu đi giữa bầy nữ sinh từng là hoa khôi, á hậu của trường.  
Mở đầu bài thơ ta đã thấy ngay cái phong cách chơn chất, thật thà của cô nữ sinh Đồng Khánh:
Em áo tím nữ sinh Đồng Khánh,
Anh Nam sinh trường Khải Định hơi xa,
Rưá mà giờ tan học mới vưà ra,
Răng đã thấy Anh thập thò ngoài cổng.
Cái hay của vế thơ nầy là cô gái không trách yêu người tình như bao tác giả khác,  cô chỉ thắc mắc cái điều mà cô đã biết vì sao. Hai ngôi trường xa nhau mà giờ tan học nào cũng thấy chàng trai đứng chờ ngoài cổng. Việc nầy rất bình thường đối với biết bao cuộc tình học trò nhưng tác giả đã vận dụng nó vào trong sự ngạc nhiên thơ ngây của cô nữ sinh Đồng Khánh, làm cho ngay ở vế đầu, thơ không chỉ  làm xuất hiện hình ảnh hai người tình mà còn làm xuất hiện cá tính cách học trò của họ. Đọc thơ ta thấy được vẽ đẹp của hình ảnh, của tâm hồn thư sinh ngay từ buổi ban đầu.
Qua vế thứ hai là hết cả những lời thỏ thẻ quá ngây thơ, quá bé bỏng, đến độ ta tưởng tượng nó tinh khôi như một tờ giấy trắng:
Anh theo đuôi, làm em lo chi lạ,
Sợ bạn bè mách Mạ biết, thì răng?
Anh gởi thư bảo Em đẹp như trăng,
Anh nỏ thiệt,em răng mà đẹp rứa?
Đọc các cụm từ “em lo chi lạ”, “em răng mà đẹp rứa” làm ta dễliên nghĩ đến những tà áo dài bay trong gió của đất Thần Kinh. Lời nói của họ cũng vậy, nhẹ như tà áo dài vừa thanh vừa lịch vừa đài các, lại tô thắm cho cả khung trời. Bằng hai cụm từ nhấn mạnh như thế, tác giả bài thơ đã làm cho khổ thơ phơi bày được tâm hồn cô nữ sinh Đồng khánh. Người đọc từ lời nói cúa cô đã yêu mến cô vì thấy được tâm hồn cô thanh tao, thơ ngây và non nớt.
Ba khổ thơ kế tiếp cô gái nói về mình hay đúng ta, tác giả kể lại nhưng điêu cô gái nhớ về hai đứa:
Tuổi mười lăm, em chỉ là con nhỏ,
Má hồng hồng, môi đỏ, đẹp chi mô.
Anh bảo rằng em xinh xắn ngây thơ,
Nói em nhỏ, răng theo em như bóng?
Nước sông Hương dưới chân cầu gợn sóng,
Em thẹn thùng, tay lóng ngóng nón bài thơ,
Anh nhìn em, răng nhìn ngẩn nhìn ngơ?
Làm em dị, phải ngó lơ chỗ khác.
Hoa ngọc lan gió đưa hương thơm ngát,
Aó tím dài khép nép sợ gió bay.
Gần đến nhà, răng chẳng chịu đi ngay,
Để Cha biết, Mạ hay, em chết chắc.
Ba vế thơ nầy hay nhất ở những câu “Nói em nhỏ, răng theo em như bóng?”, “ Anh nhìn em, sao nhìn ngẩn nhìn ngơ/ Làm em dị, phải ngó lơ chổ khác”, “Gần đến nhà, răng chẳng chịu đi ngay/ Đễ Cha biết, mạ hay, em chết chắc”. Những câu thơ nầy vừa rặc tiếng Huế, vừa bộc lộ toàn bộ tính cách của một cô gái Huế tuy e ấp, kín đáo nhưng chỉ dấu cái khôn ngoan chớ không phải là khờ.  Câu hỏi “Nói em nhỏ, răng theo em như bóng?” chắc chắc làm chàng trai liếu lưởi, cho thấy cô nữ sinh láu lỉnh cũng không vừa. Cả ba vế thơ gói trọn một cuộc tình tuổi thơ. Tuổi thơ là tuổi của thơ ngây,thơ mộng, nên thơ và tuổi ấy đã đi vào thơ với tất cả hương vị ngọt ngào tinh khiết của nó. Nhà thơ PHX.Hoài Hương tức Hoài Hương Xưa đã dựng lại cái tuổi thơ đó hiện lại trong thơ của mình, với ngôn từ của mình, với tứ thơ của mình, với phong cách riêng của mình mà tôi nghĩ nó có phần nổi trội hơn những bài thơ có sẳn. Điều đó không lạ vì nhà xây sau thường đẹp hơn nhà xây trước vậy.
Những khổ thơ kế tiếp là “nỗi buồn chiến tranh” mà hàng vạn thanh niên thời ấy đã nhận, nó đau gắp trăm lần chuyện “những đồi hoa sim”, gấp ngàn lần chuyện “Lan và điệp” đã đi vào văn học:
Thư tình Anh trao đã dày một xấp.
Lời học trò
ngớ ngẩn thật dễ thương,
Ba năm sau, khi phượng rực sân trường
Mình chia biệt hai phương trời thăm thăm.
Con đường xưa vắng anh,sao trống vắng,
Gió Trường Tiền thêm lạnh lúc trường tan.
Giở thư xưa,
 em nước mắt vòng quanh.
Tình thơ dại bây giờ thành kỷ niệm.
Anh dấn thân vào cuộc đời chinh chiến,
Đã hy sinh trong một chuyến hành quân,
Đêm từng đêm em rơi lệ âm thầm,
Thương xót mãi,tình đầu tiên tan vỡ.
Con đường xưa em đi mà cứ ngỡ,
Anh đứng chờ trong áo trận cài hoa.
Rồi bóng anh mỗi lúc mỗi rời xa.
Mình em đứng,
 lệ nhạt nhoà thương tiếc.
Đoạn cuối cuộc tình nầy chắc chắn không xa lạ với người đọc sách, nhưng cũng chắc chắn không làm cho người không cảm động, và cũng có thể làm cho nhiều người rơi lệ. Cái hay của bài thơ ở đây là ý đã có nhiều, tứ đã có nhiều từ những tác giả đi trước nhưng phải làm cho mới bởi ngôn từ của riêng mình. Nếu tác giả không vận dụng ngôn từ làm cho câu chuyện thành riêng của mình thì dế bị kết tội đạo thơ ngay. PHX. Hoài Hương đã không vấp điều gì từ ý, tứ, bố cục, ngôn từ của bài thơ bởi vì tôi đoán được bài thơ được xuất phát hoàn toàn bới cảm xúc của tâm hồn chị.
Thơ PXH. Hoài Hương hay Hoài Hương Xưa thường mượt mà, trôi chảy và trình bày mạch lạc câu chuyện. Điều đó khiến thơ chị ngâm lên hay phổ nhạc thì tuyệt hay nhưng lại khiến cho người bình thơ như tôi không còn gì để nói bởi nhà thơ đã bộc bạch hết lòng mình trên trang giấy. Cũng vì lẽ ấy mà tôi cảm kích thơ chị đã lâu, đọc thơ chị đã nhiều và nước mắt cũng đã rơi vì thơ chị nhiều lần, từng làm bốn bài thơ tặng chị nhưng bây giờ mới bình thơ của chị lần đầu. Nhưng cần chi, lời bình đã có rất nhiều từ độc giả khắp nơi yêu thơ Hoài Hương Xưa gởi đến từng ngày cho chị, đã có sẵn trong lòng thi hữu trân trọng, cảm mến một nhân vật có nhân cách thơ và nhân cách người trọn vẹn. Thơ Hoài Hương Xưa được yêu mến trong và ngoài nước đã từ lâu rồi mà ./.

                                                                 Châu Thạch  



              PHX. Hoài Hương


TÌNH ĐẦU TIÊN

Em áo tím nữ sinh Đồng Khánh,
Anh Nam sinh trường Khải Định hơi xa,
Rứa mà giờ tan học mới vừa ra,
Răng đã thấy Anh thập thò ngoài cổng.

Anh theo đuôi, làm em lo chi lạ,
Sợ bạn bè mách Mạ biết, thì răng?
Anh gởi thư bảo Em đẹp như trăng,
Anh nỏ thiệt, em răng mà đẹp rứa?

Tuổi mười lăm, em chỉ là con nhỏ,
Má hồng hồng, môi đỏ, đẹp chi mô.
Anh bảo rằng em xinh xắn ngây thơ,
Nói em nhỏ, răng theo em như bóng?

Nước sông Hương dưới chân cầu gợn sóng,
Em thẹn thùng, tay lóng ngóng nón bài thơ,
Anh nhìn em, răng nhìn ngẩn nhìn ngơ?
Làm em dị, phải ngó lơ chỗ khác.

Hoa ngọc lan gió đưa hương thơm ngát,
Aó tím dài khép nép sợ gió bay.
Gần đến nhà, răng chẳng chịu đi ngay,
Để Cha biết, Mạ hay, em chết chắc.

Thư tình Anh trao đã dày một xấp.
Lời học trò ,ngớ ngẩn thật dễ thương,
Ba năm sau, khi phượng rực sân trường
Mình chia biệt hai phương trời thăm thăm.

Con đường xưa vắng anh, sao trống vắng,
Gió Trường Tiền thêm lạnh lúc trường tan.
Giở thư xưa, em nước mắt vòng quanh.
Tình thơ dại bây giờ thành kỷ niệm.

Anh dấn thân vào cuộc đời chinh chiến,
Đã hy sinh trong một chuyến hành quân,
Đêm từng đêm em rơi lệ âm thầm,
Thương xót mãi, tình đầu tiên tan vỡ.

Con đường xưa em đi mà cứ ngỡ,
Anh đứng chờ trong áo trận cài hoa.
Rồi bóng anh mỗi lúc mỗi rời xa.
Mình em đứng, lệ nhạt nhoà thương tiếc.

                             PHX.Hoài Hương

READ MORE - ĐỌC “TÌNH ĐẦU TIÊN ” THƠ PXH.HOÀI HƯƠNG - Châu Thạch

CHÙM THƠ THỦY ĐIỀN

  
                        Tác giả Thủy Điền


Hãy Để Cho Đời Có Sớm Mai

Hãy để cho đời có sớm mai
Đừng đem u tối phủ ngày dài
Đừng gây..., chuốc oán thêm nhiều nữa
Chừng ấy mươi năm đã đủ rồi

Hãy để cho đời thêm sáng tươi
Gặp nhau tay bắt, miệng nở cười
Nâng ly ta cạn bầu rượu nghĩa
Siết tay, ôm chặt lấy tình người

Hãy nhả cho đời thêm chút hơi
Như bong bóng... bổng giữa lừng trời
Cho hoa còn hưởng từng giọt nắng
Cho người mãi mãi được niềm vui.

Thủy Điền
07-06-2017


Bí Ẩn

Em đang khóc hay đang cười đấy nhỉ
Mà giọt ngà còn đọng mãi trên mi
Chẳng thèm rơi nằm bất động lầm lì
Như tự bảo đoán xem vui hay giận

Chắc có lẽ lòng mang nhiều bí ẩn
Nỗi đau buồn trầm lặng đã từ lâu
Thốt chẳng ra nên gương mãi u sầu
Thả theo dốc, thời gian trôi chầm chậm

Không. Anh hỡi ! Em đang mừng vui lắm
Như đang vừa vào cổng "Cõi thần tiên "
Anh quên sao? Khi hai đứa vẫn kề liền
Ngơ ngẩn quá, em giả đò bảo đoán

Ai mà hiểu, con gái giờ lộn xộn
Khôn, ma ranh gấp bội lũ đàn ông
Khi đã yêu là muốn giật làm chồng
Còn giả bộ giọt tròn choàng giọt méo

Để người yêu theo chân chồm hỏi khéo
Em đang buồn hay giận để anh xin.........!

Thủy Điền
06-06-2017

Con Khỉ Già Sám Hối

Thấy cũng tội. Nhìn khỉ già nhớ mẹ
Ngồi một mình vuốt mặt trước miệng hang
Miệng lâm bâm tay lần nải chuối vàng
Như Sư cụ đếm từng khoanh hạt chuỗi

Thấy tội lắm. Con khỉ già đang sám hối
Bỏ mẹ, thay rừng mấy chục năm nay
Bỏ anh em bỏ cả lũ mặt dài
Tìm khoái lạc nơi tận miền xa thẳm

Ngày ra đi còn son, lòng vui lắm
Chẳng nghĩ gì bộ lạc lẫn người thân
Giờ tuổi già, bọn còn, mất, hụt chân
Trong đơn lẻ nhớ thương người mẹ quí

Nhớ gì nữa, nhớ chi kìa già khỉ
Mi đã già, mẹ cũng đã qui tiên
Thiền làm chi, chiều sáng chấp tay thiền
Lòng giả tạo muôn đời là giả tạo

Đêm gõ mõ Nam mô mong thành đạo
Ngày dối lòng thì gõ cũng như không.

Thủy Điền
05-06-2017 

Ngày Ấy Tôi Yêu

Nhớ thuở ấy, thời còn đi học
Ngày hai buổi đến trường lên lớp 
Thầy, bạn lũ một rừng đông ngộp 
Học, vui say. Ôi ! Rất hồn nhiên 

Mùa hạ về hoa nở vạn, thiên
Đỏ rực khắp sân trường Đại học
Đùa bên bướm hái hoa kẹp tóc
Làm dáng, duyên dưới gốc phượng hồng

Biết bao chàng lẻo đẻo theo hông
Xin trao tặng cành hoa nho nhỏ
Gởi đôi chút tình yêu vào đó
Tôi giả đò làm giá, lặng thinh

Có anh chàng vẫn mãi theo xin
Ôm cành phượng bắt tôi phải nhận
Có anh chàng hiểu sai nên giận
Chẳng thèm nhìn cô gái lần hai

Đẹp vô cùng, ngày ấy thật hay
Tuổi mười chín trăng tròn, đôi lứa
Đi và về có kẻ đón, đưa
Muốn cô lẻ một mình chẳng được

Còn bây giờ cứ ngồi mơ ước
Như ngày nào một chút, nhỏ nhoi
Mà có đâu, khoảng ấy qua rồi
Con đường cũ sáng chiều một bóng.

Thủy Điền
05-06-2017 
  
Quán Vắng

Sáng nhìn khách đi qua
Chiều ngắm khách đi lại
Ngày ngày đều cả hai
Chẳng thấy con ma nào

Ghé lại mua bó rau
Ghé vào đong ký gạo
Giúp giùm chai nước mấm
Bỏ ra một vài hào

Ôi ! ôi, buồn làm sao
Quán càng ngày ế ẩm
Chẳng có người đến thăm
Họ ăn gì đấy chứ ?

Người thì bảo chẳng dư
Người thì than đủ điều
Người thiếu trước, hụt sau
Lấy gì sang viếng bác

Chỉ trong vòng chốc lát
Đèn hoa tỏa, đêm về
Dân làng ngồi chật ghế
Nhộn nhịp suốt canh thâu

Lương ba cọc - Tiền đâu?
Ban ngày thì chẳng có
Đêm về bỏ tiền to
Chuyện đời. Ôi khó hiểu.

Thủy Điền
04-06-2017 

Anh Là Ngọn Lửa Tình

Đêm nay ngồi bên anh
Nghe sao lòng hạnh phúc
Anh ru lời ngọt lành
Ấm áp cả tim non

Dù ngoài kia gió lộng
Dù trời đang tuyết đông
Dù canh ba sương đổ
Anh là ngọn lửa lòng

Thắp sáng lúc cô đơn
Sưởi tình em sống lại
Sau khoảng dài oằn oại
Bên chiếc gối héo mòn

Xóa giây phút giận hờn
Khi đời chia, ngăn lối
Tô điểm lại nụ cười
Đã bao ngày nhờ nhạt. 

Thủy Điền
04-06-2017

Làm Gì Có

Ngỡ thanh bình, em tôi "Đàn bé nhỏ "
Sáng ra vườn cùng đuỗi bướm hái hoa
Sống yên vui trong cảnh quốc thái hòa
Ngày hai buổi đậm đà hồn tuổi trẻ

Trở về lại thời năm tôi còn bé
Khi chiến tranh tận xa lắc phương nào
Khi hận thù chưa bộc lộ dâng cao
Khi chưa nghĩ cao siêu về vật chất

Làm gì có, chỉ nghe toàn trách móc
Tiếng kêu la của xã hội hằng ngày
Bé bây giờ biết hưởng những vui say
Đêm đèn đỏ, ngày Cà phê- thuốc lá

Quần Jean bò, đầu vàng, xanh ổ Quạ
Chiếc áo dài hồng, tím bỏ bên tay
Uổng công cô, người nữ khéo, thợ may
Bao công sức đã biến thành công cốc.
  
Thủy Điền
03-06-2017 

Những Nỗi Buồn Bất Ổn

Quê tôi nhiều phố cũ
Bởi năm tháng chiến tranh
Bom đạn phá tan tành
Lấy gì ra để chữa ?

Cứ mặc cho nắng, mưa
Lầm lì theo năm tháng
Cứ coi là chỗ tạm 
Cuộc sống rất đơn sơ

Giờ ! Bỗng dưng phố cổ
Người dân được đổi đời
Chuyện cũ thành chuyện mới
Nghèo nàn sang phú quí

Của, tưởng đã vứt đi
Ai ngờ ! Giờ, tiền tỷ
Bao năm ngồi cuối mặt
Nay ngẩng đầu khinh khi

Quê tôi thời cũ kỷ
Ai ai cũng đậm đà
Thân tình làng, phố xá
Từ ngày phong cổ xưa

Người quen thôi hết ưa
Người thân càng xa lánh
Chỉ còn lại xung quanh
Những nỗi buồn bất ổn.

Thủy Điền
02-05-2017


Vớt Bóng

Bóng em hiện dưới gương
Lóng lánh ánh da hồng
Khác chi hoa phượng vĩ
Mập mờ dưới đáy sông

Anh sờ vào khoảng trống
Mắt nàng cứ đăm đăm
Giật mình tay rút ngắn
Em bảo: Nầy, sao ngưng

Mặt quê, anh đỏ bừng
Ngỡ chừng như hoa phượng
Định vớt cành yêu thương
Mang về đêm ấp ủ

Dành những đêm mất ngủ
Thỏ thẻ tiếng vui, buồn
May, có cùng chung hướng
Đời cũng thấy thú hơn.

Thủy Điền
01-06-2017


READ MORE - CHÙM THƠ THỦY ĐIỀN

MÙA HẠ NÀO ĐÃ XA - thơ Trúc Thanh Tâm


    



MÙA HẠ NÀO ĐÃ XA

Tàn phượng già hai đứa mình trốn nắng
Vỉa hè buồn tênh những lúc mưa dầm
Miền Tây đó, một thời tôi đã sống
Còn tình người nên phố cũng tình thân

Con sông chảy có nước ròng nước lớn
Chỉ lục bình ngơ ngác khóc chiều rơi
Còn con tim nhưng làm người đâu dễ
Luôn thấy mình khác lạ trước gương soi

Đời là thật nhưng tình đời lắc léo
Gạn đục hoài cứ mãi nước cơm vo
Có xa quê mới thấy lòng thổn thức
Chợt nghe thèm bông súng với mắm kho

Mưa nắng đời tôi giấu vào tóc bạc
Tiếng mẹ ru thơm mùi rạ đốt đồng
Trăng thôn dã và ánh đèn đô thị
Như lạc loài nhân nghĩa giữa mưa giông

Tôi bắt gặp nỗi buồn còn đâu đó
Xã hội lắm trò khóc mướn thương vay
Vết thương lòng sẽ lấy gì bù đắp
Sau tiếng cười rồi ai sẽ khóc ai !

TRÚC THANH TÂM

( Châu Đốc )
READ MORE - MÙA HẠ NÀO ĐÃ XA - thơ Trúc Thanh Tâm

" CÓ LẼ NÀO "- THƠ VĨNH THUYÊN - NHẠC TRƯƠNG QUANG LỘC - CA SỸ VÂN KHÁNH

READ MORE - " CÓ LẼ NÀO "- THƠ VĨNH THUYÊN - NHẠC TRƯƠNG QUANG LỘC - CA SỸ VÂN KHÁNH