Nhà thơ Huỳnh Gia |
TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Sunday, January 9, 2022
KHÔNG TÊN - CHIỀU | KHI TA PHA LẠI MÀU HY VỌNG | KHÚC LUÂN VŨ MÙA ĐÔNG - Chùm thơ Huỳnh Gia
PHIÊN KHÚC MÙA XUÂN | XUÂN NÀY EM KHÔNG VỀ - Thơ Trần Đức Phổ
Nhà thơ Trần Đức Phổ |
Phiên Khúc Mùa Xuân
Cây xanh rợp bóng nắng vàng bình yên
Có con sáo sậu hay chuyền
Líu lo hát mãi một phiên khúc tình
Trúc xinh trúc đứng đầu đình
Em xinh em đứng một mình kém vui
Ước gì em đứng bên tôi
Mùa xuân kết trái nên đôi duyên lành
Ngày nào tóc hãy còn xanh
Đến nay tóc bạc chuyện thành hư vô
Trúc xưa đâu biết mà dò
Con chim sáo sậu hoài mơ cuối trời
Bên khung cửa sổ nhà tôi
Còn con chim sáo lẻ loi nhớ người!
Xuân Này Em Không Về
Dịch cúm Covid còn nhởn nhơ
Đành khiến đôi mình đời đôi ngã
Xuân về cùng chịu cảnh bơ vơ
Mai không về được buồn day dứt
Nhớ màu đỏ thắm sắc hoa xuân
Vạn thọ, đào phai và thược dược
Vẫn đẹp như xưa dưới nắng vàng?
Năm mới nếu anh đi hái lộc
Nhớ hái giùm em chiếc lá xanh
Viết một tên người anh yêu nhất
Rồi thả theo làn gió cuốn nhanh
Nếu có say mèm cùng chúng bạn
Đừng quên anh nhé, sạc iPhone
Để em còn gọi trong giấc mộng
Chúc Tết an lành với nụ hôn
Bên này tuyết vẫn rơi nhiều lắm,
Trắng xóa khung trời, trắng cô đơn
Chí đông thời tiết càng thêm lạnh
Nhưng ở trong lòng em lạnh hơn
Ước gì em hóa thành hồng nhạn
Xoải cánh tung trời lướt gió mây
Bất kể ngày đêm mưa hoặc nắng
Sum họp cùng anh sáng xuân này!
--
ĐÔNG XƯA - Đinh Hoa Lư
ĐÔI BẠN - Truyện ngắn Nguyễn Đại Duẫn
ĐÔI BẠN
Truyện ngắn
Nguyễn Đại Duẫn
Bà Hà
xách làn chuẩn bị đi chợ thì nghe tiếng thằng Lụt:
-
Mày đền cho tao đi, đền đi. Bà ơi, bà ơi! Thằng Đẩu nó phá hỏng chiếc máy bay
của cháu rồi. Bà nội Lụt chạy vào thấy chiếc máy bay nằm chỏng chơ dưới đất.
Cánh một đàng, thân một nẻo, dây điện loằng ngoằng bên cạnh chiếc pin. Thằng
Lụt nhìn bà, mếu máo. Thằng Đẩu đang ngồi thu lu góc nhà, mặt tái xanh. Bà nội
Lụt xách tay thằng Đẩu đưa ra giữa nhà định giang tay cho cái tát, nhưng bà vội
rụt tay lại khi nghe thằng Đẩu cất tiếng nghẹn ngào:
- Bà
ơi! Không phải cháu. Cháu không làm hỏng máy bay của Lụt đâu. Cháu chỉ cầm để xem thì
thằng Lụt chạy vào giật mạnh nên rơi xuống
mới vỡ thế này.
Thằng
Lụt không vừa:
-
Không phải mày thì ai vào đây nữa. Tao đã nói không cho xem mà mày cứ lấy thì
làm sao tao không giật lại cơ chứ.
Bà
Hà xoa đầu Lụt:
-
Thôi đừng có lu loa nữa. Con trai gì đụng đến là khóc đền, mạnh mẽ lên chứ. Còn
thằng Đẩu, liệu mà chơi đừng tranh nhau nữa, nếu không bà đánh đòn nghe chưa.
Thằng
Lụt năm nay vào học lớp bốn. Nó được bà chiều chuộng nên ăn uống chẳng thiếu
thứ gì. Người mập ú, hai cái má phúng phính như khúc bánh đúc. Chân tay thằng
Lụt như ngắn lại, đi cứ nặng nề lắm. Nhiều khi mẹ nó cứ mắng: “Ăn cho nhiều lắm
béo phì lên, không có thuốc chữa đâu”. Là nói thế để so với thằng Đẩu chứ cũng
chưa đến nỗi nào. Nó sinh ra khi bố đang
đi công tác chống bão lụt, vì thế nên mẹ đặt tên là Lụt. Bố Lụt là bộ đội biên
phòng, trong một đợt bố cùng đơn vị đi chống bão lụt cho dân, khi bố cùng đồng
đội nhảy xuống để cứu người đuối nước thì trên thượng nguồn một khúc gỗ lao về
đâm vào đầu bố. Bị bất ngờ đau đớn bố Lụt lảo đảo chới với rồi cuốn theo dòng
nước chảy xiết. Mọi người nhìn vào bóng dáng bố nó trôi dần, trôi dần, đôi mắt ai
cũng cay cay. Nước rút dần mọi người lần theo con suối đi tìm. Sau mấy ngày thì
người ta đưa bố Lụt về để tang, chôn cất. Mẹ ôm nó đang còn đỏ hỏn, khóc hết
nước mắt.
Từ
ngày thằng Lụt sinh ra, nó được cả nhà chăm sóc, chiều chuộng coi nó như cục
cưng, nên nó không biết làm gì ngoài học hành, ăn chơi. Được cái thằng Lụt học
giỏi nên mẹ nó cũng yên tâm.
Mẹ Lụt
là bác sỹ. Sau đợt tham gia chống dịch COVID - 19, mẹ nó nhận thằng Đẩu về nuôi. Bố mẹ Đẩu đã bị
dịch bệnh COVID -19 quái ác cướp mất. Từ khi bố mẹ mất, nó ngơ ngơ ngác ngác
không hiểu việc gì đã diễn ra. Hàng xóm xúm vào giúp đỡ nó cái ăn, cái mặc
nhưng chưa có ai nhận nuôi vì dịch đang bùng phát, mọi việc không biết đâu mà
lần. Chị Thương thấy nó bơ vơ nên đưa về
nuôi cho có bạn với thằng Lụt.
Cái ngày đưa Đẩu về, bà Hà cứ cằn nhằn:
-
Thêm người thêm cái ăn, cái mặc, rồi học hành, mà con đi công tác thường xuyên,
mẹ sức đâu mà chăm. Chăm con mình chưa thỏa lại chăm con người.
- Mẹ
ạ! Lá
lành đùm lá rách. Thằng bé đã không còn người thân, mình chịu khó san sẻ, chăm
sóc nó làm phúc, âu cũng là làm vui lòng chồng con nơi suối vàng. Thằng Lụt
nhìn mẹ:
- Mẹ ơi! Mẹ đưa thằng Đẩu về, mẹ có còn thương
yêu con như trước không? Rồi nhìn thằng Đẩu: - Tao không thích mày. Mày đừng có
giành mẹ với tao.
Chị Thương xoa đầu con, mắt nhìn thằng Đẩu:
- Không sao đâu con. Mẹ luôn yêu thương con mà.
Mẹ coi hai đứa như anh em.
Thằng
Đẩu rụt rè, nó sợ bà Hà, không gần được với thằng Lụt nên cứ thui thủi một mình.
Nó buồn lắm. Nó nhớ bố mẹ, nước mắt trào ra nghẹn ngào. Nó cùng tuổi với Lụt.
Nhà nghèo nên nó học hành không được tốt như Lụt, nhưng những hiểu biết thiên
nhiên, về việc nhà thì nó rành. Nhiều hôm học bài về cây cối, con vật nó còn
giải thích cho Lụt. Nó giảng giải cặn kẽ, có khi vẽ hình ra giấy. Tính nó thế,
hơn nữa nó muốn thằng Lụt gần gủi với nó
mà.
Sáng nay mẹ và bà đi vắng, thằng Lụt cứ quanh
quẩn bên lồng chim. Hôm qua chú ở quê về chơi cho nó con chào mào. Nó không
biết cho chim ăn gì. Đẩu bày nó lấy mấy quả ớt chín đỏ trong tủ cho chim ăn. Nó
lấy tay di vào đầu thằng Đẩu:
- Mày
định giết chim tao à? Sao chim lại ăn ớt được!
- Không
đâu, ở quê tao nuôi chào mào cho nó ăn ớt mà. Mà chào mào ăn ớt thì nó hót mới
hay cơ. Thằng Lụt vào lấy mấy quả ớt treo bên lồng. Chú chim ngó ngó, nghiêng
nghiêng rồi mổ mổ quả ớt, xong quay ra hót chíp, chiu, wiu wiu như tỏ lời cảm
ơn. Hai đứa cho chim ăn xong quay ra rửa tay. Chiếc lồng đậy không chặt, con
chim rúc đầu qua cửa lồng rồi có cơ hội nhảy choi choi ra ngoài. Thằng Lụt thấy
thế chạy đuổi vồ theo con chim. Con chó nhà hàng xóm cũng lao ra như muốn tranh chim với thằng Lụt. Tức tối nó ngoạm
vào tay thằng Lụt. Hai cái răng bập vào tay. Thằng Lụt đau quá hét toáng lên, hoảng
hốt không biết làm gì. Như hiểu ra, Đẩu chạy vào nhà lấy nước xà phòng rửa vết thương
cho Lụt rồi lấy miếng vải sạch băng lại. May mà thằng Lụt mặc áo dài tay nên chỉ xước nhẹ, rớm máu.
Mẹ Lụt
thấy mọi người xúm xít nơi ngõ, thằng Lụt nước mắt lưng tròng, chị rẽ đám người
cõng thằng Lụt về, lau vết thương băng
bó lại cho nó rồi đưa đi tiêm phòng.
Thằng Đẩu thấy bà Hà đang than thở về đứa cháu,
nó sợ cứ rón rén đầu hồi không dám vào nhà. Bà Hà thấy thế liền gọi nó vào:
- Này! Ai bày cháu rửa nước xà phòng cho thằng
Lụt vậy?
- Dạ bà cháu khi còn sống có nói vậy nên cháu
nhớ ra.
- Giỏi lắm. Cái gì ở quê cũng biết. Không bù
cho thằng Lụt nhà bà chỉ biết ăn học thôi. Những việc vặt nó có biết gì đâu.
Thôi vào giúp bà nhặt rau để bà nấu cơm. Thằng
Đẩu thấy lòng mình vui vui, thanh thản hơn khi thấy bà như gần gũi với nó. Rồi
nó nghĩ đến bà, đến bố mẹ nó.
Thằng
Lụt đã lành vết thương. Hôm nay nghỉ học, thằng Lụt mua mấy gói kẹo gọi Đẩu vào
cùng ăn, nó cảm ơn Đẩu nhiều lắm. Đẩu thấy vui, lần đầu tiên nó được Lụt quan
tâm, thân thiết với nó. Rồi Lụt lấy máy tính ra bày cho Đẩu cách mở máy để học.
Độ này vì dịch COVID - 19 đang diễn biến phức tạp nên phải học online. Thằng
Đẩu đã bao giờ sờ đến máy tính đâu mà biết. Nó nhìn bàn tay Lụt bấm bàn phím vi
tính điêu luyện như người đánh đàn Organ mà nó đã thấy nơi đám cưới. Thật thán
phục. Giá như nó cũng có điều kiện để được học hành như Lụt. Thằng Lụt thấy Đẩu
ngồi ngớ ra liền bảo. Rồi tớ sẽ giúp cậu.
Tình hình dịch COVID - 19 ngày càng được khống
chế và có chiều hướng tốt, hai đứa lại tung tăng cắp sách đến trường. Ngày chủ
nhật mẹ đưa hai đứa đi chơi công viên. Mẹ dặn hai đứa chơi ngoan, mẹ ghé bách
hóa mua quà cho. Công viên giờ vắng bóng
người, nhưng phong cảnh ở đây cũng làm cho hai đứa phần nào giải tỏa bức bách
mấy tháng như cấm cung trong nhà. Đang ngồi trên ghế ngắm mấy bông hoa dã quỳ nở
rộ trong bồn, một con ong ở đâu bay vù đến đốt vào tay thằng Lụt. Đau quá thằng
Lụt phủi tay hét toáng lên. Thằng Đẩu bình tĩnh rút nọc ong ra, moi nắm đất
giun đùn lên đắp vào chỗ đau một cách thành thạo. Một lúc Lụt hết đau nhìn Đẩu
gật đầu cảm ơn.
Từ khi có Đẩu, bà Hà như có thêm người giúp đỡ
công việc. Khi thì nhặt rau, khi thì quét sân, lúc thì đặt cho bà nồi cơm. Tình
thương đã níu kéo hai bà cháu gần gũi nhau hơn. Bà mua thứ gì cho Lụt thì đều
mua cho Đẩu. Lụt thấy Đẩu chăm chỉ việc nhà nên cũng thường làm chung với Đẩu
kẻo bà cứ mắng là không biết làm gì.
Tối thứ
bảy, không học bài, Lụt và Đẩu đi ngủ sớm. Đẩu say sưa nằm nghe Lụt kể truyện Doraemon.
Giọng thằng Lụt ấm áp, trầm bổng, Đẩu nghe cứ phục tài nhớ của Lụt. Rồi Đẩu
kể chuyện quê cho Lụt nghe. Quê Đẩu có núi, có rừng, có dòng sông xanh
mát uốn lượn lưng đồi. Những nếp nhà thấp bé nấp dưới bóng lũy tre xanh. Ngày
hè, mấy đứa rủ nhau ra sông tắm rồi cùng nhau thả diều. Những chiếc sáo diều vi
vu trong gió cất lên những bản nhạc làm say đắm lòng người. Mùa sim, chúng rủ nhau lên đồi hái từng bao
sim chín mọng, mẹ đưa lên chợ bán rồi mua sách vở về để học. Nhà nghèo nên Đẩu không có sách truyện để
đọc, thỉnh thoảng ghé vào thư viện trường đọc qua loa. Về nhà còn bao nhiêu là
việc. Thích nhất là được lên đồi bẫy chim. Nào chim sáo, chim chào mào... đưa
về nuôi, tập cho chúng hót, tập nói tiếng người. Thằng Lụt nghe Đẩu kể cứ xuýt
xoa “thích thật, thích thật”. Nghe giọng
Đẩu kể cứ thấy buồn buồn, giờ thì không còn bố mẹ, không còn được thương yêu
trong vòng tay âu yếm, không còn những ngày theo mẹ hái măng, hái nấm. Quê Đẩu
có loại nấm tràm vừa đăng đắng, vừa béo, nấu với canh rau khoai, rau muống ăn
cứ thấy ngon ơi là ngon.
Hai
bàn tay mò mẫm trong đêm rồi hai đứa ôm chầm lấy nhau, tiếng thằng Lụt nhỏ nhẹ:
Bỏ qua chuyện chiếc máy bay hỏng nhé, chúng mình sẽ là đôi bạn tốt. Mẹ bảo thế.
Nước mắt thằng Đẩu lăn dài trên gò má, nóng ấm
trên tay thằng Lụt. Một lúc tiếng thằng Đẩu nói trong nghèn nghẹn: Chỉ mong hết
COVID - 19, Tết này hai đứa mình xin mẹ đưa về quê Đẩu chơi nhé. Mình sẽ đưa
bạn đi xem thác Mơ nơi mẹ đã đưa Đẩu đến
đó. Và rồi mình hái hoa rừng về cắm Tết.
Chị Thương đã nghe tiếng ngáy đều đều trong
phòng của hai đứa trẻ ngây thơ. Những tâm sự của chúng đã làm cho chị ấm lòng.
Rồi đây chị sẽ đưa hai đứa về quê Đẩu,
cho chúng được vui chơi như mong muốn.
Ngoài
trời, những giọt mưa tí tách, nhẹ rơi
trên cành mai trước sân đón những búp
xuân đang dần hé nụ.
Nguyễn
Đại Duẫn
Hội
viên Hội VHNT Trường Sơn
MƯA, THU VÀ NHỚ - Thơ Thy Lệ Trang - Bản dịch tiếng Anh: Hương Cau Cao Tân
MƯA,
THU VÀ NHỚ…
Sáng nào cũng mưa…mưa hoài… Có phải ông trời nhớ ai? Ừ nhỉ… nếu không sao khóc Còn em sao mắt cay…cay?
Lá vàng vừa khoe màu mới Đã khóc âm thầm chia xa Kiếp sau xin đừng là lá Vì mưa làm lá nhạt nhoà
Tự nhủ quên đi ngàn lần Mà buồn vẫn còn bao quanh Em thầm ước ao đằm thắm Một lần ngồi gần bên anh
Mưa hay nước mắt tuôn dài Cho em hứng đầy hai tay Muốn trao về anh một nửa Nhưng làm sao…làm sao
đây??! Thy Lệ Trang RAIN, AUTUMN AND THE
MISSING… Thy Lệ Trang
Translated from Vietnamese into English by Hương Cau Cao Tân on 02 January, 2022, in British Columbia,
Canada. It rains every morning … It rains incessantly Is it because Heaven is missing
somebody? Oh yes, if not, why is it raining
as if crying And I feel in my eyes a sense of
burning?
Golden leaves just flash their
new coatings Yet they silently are crying for
the parting I wish that I would not be a leaf
in my next life Because the rain will fade its
colour when it passes by
I have told myself thousands of
times to forget But the sorrows are still
surrounding me yet I have wished silently for once
to fervently Sit contently with you beside
me
Is it rain or tear that is
streaming Fully in my hands those that are
cupping I have wanted to bring to you
half of the amount But what should I do … how can I
do it now??! Hương Cau Cao Tân From: Cuc
Perez <cucperez@gmail.com> |