Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, December 7, 2012

Vũ Miên Thảo - CHỢT THÈM….!

Tác giả VŨ MIÊN THẢO


tình yêu the thắt...muôn đời
câu kinh nhật nguyện run môi
phúc cầu
quay nhìn, sợ cuộc bể dâu
cồn yêu hóa biển
tan vào mông lung
một ta ngồi với nghìn trùng
giữa lao xao sóng chập chùng chân mây
chợt thèm…
ấm giữa vòng tay….

12 / 2012

Vũ Miên Thảo

vumienthao@gmail.com

READ MORE - Vũ Miên Thảo - CHỢT THÈM….!

DÒNG THƠ TƯỞNG NIỆM THI HỮU TAM THANH - Nguyễn Thanh Bá biên tập


Nhân ngày giỗ đầu của thi hữu Tam Thanh, xin ghi lại DÒNG THƠ TƯỞNG NIỆM để cùng bạn hữu gởi nỗi nhớ thương.

NTB

 



DÒNG THƠ TƯỞNG NIỆM



Tiễn biệt thi hữu Tam Thanh Nguyễn Tiềm

Trú quán: Rạch Dừa Vũng Tàu

Quê quán: Thanh Lê, Triệu Trung, Triệu Phong, Q. Trị

Từ trần ngày 2-12-2011 – 8-11-tân mão

                       



NGẬM  NGÙI

Ngậm ngùi tiễn biệt bác Tam Thanh

Cỡi hạc quy tiên gót viễn hành

Bà Rịa Vũng Tàu vun thắm đất

Triệu Phong Quảng trị vọng trời xanh

Cháu con bịn rịn rời khôn dứt

Bạn hữu thân thương xa chẳng đành

Hưởng thọ tám ba thời rất hiếm

Ngàn thu tròn giấc ngủ yên lành

                              Nguyễn Thanh Bá

             



TIỄN  BIỆT

Chiếu thơ điểm lại biệt Tam Thanh

Cõi mộng riêng anh bước độc hành

Dâu bể đâu sờn khi sóng lớn

Tang bồng không thẹn với ngày xanh

Túi thơ bay bổng toan ngưng lại

Sự nghiệp cao sang cũng phải đành

Nằm lại Vũng Tàu nghe biển hát

Ngàn thu bên Chúa giấc mơ lành

                                       Lê Giao Văn





TIỄN BIỆT BÁC TAM THANH

Bùi ngùi tiễn biệt một người thơ

Cầm trịch Lan Đình tóc bạc phơ

Vực dậy đường thi lưu thế hệ

Khơi dòng Lan Chữ nối đường tơ

Nổi chìm chế độ thời oanh liệt

Hơn thiệt bóng mây nỗi hửng hờ

Chất giọng oang oang truyền lửa ấm

Nhớ người xin trọn một niềm mơ.

                                         Phú Cang



THIẾP  VIẾNG

Câu đối :

Non Thái mờ mây đôi ngã ai hoài tình phụ tử

Sông Tương tô bóng song đường mãn nguyện nghĩa phu thê .





Làng thơ nay vĩnh biệt anh

Lá hoa ủ rủ trơ cành sầu đông

Xót thương con cháu hoe tròng

Tóc xanh phủ trắng mấy vòng khăn tang

Dẫu đời là cõi phù vân

Âm dương đôi ngã khôn ngăn lệ trào

Mẹ Cha – biển rộng non cao

Nghĩa ân con biết kiếp nào trả đây ?



Bệnh lâm đã mấy tháng rày

Cháu con săn sóc đêm ngày thuốc thang

Đến nay Đông chịu Tây hàng

Anh đi, để lại vô vàn nhớ thương

Tiễn người đức độ - hiền lương

Giã từ quán thế, chung đường tào khang

Và anh lìa cõi trần gian

Gia đình – bằng hữu – họ hàng sinh ly

Than ôi! một cuộc phân kỳ

Chỉ ba tấc đất người đi không về

Nỗi niềm tỏ mấy sơn khê

Tử tôn trọn nghĩa, phu thê vẹn tình



Xong rồi một kiếp phù sinh

Người về theo hướng vân trình quy tiên

Từ đây giũ sạch ưu phiền

Hồn anh muôn thuở vui miền bồng lai!

                                              Xuân Sơn





TIỄN BIỆT

Tám mươi ba tuổi biệt ly đời

Để lại niềm thương tiếc bác ơi !

Đất mới Vũng Tàu ba tấc đất

Trời xanh Quảng Trị một phương trời

Bạn bè thi hữu sầu hoen mắt

Con cháu thân nhân khóc khản lời

Để lại Lan Đình bao kỷ niệm

Tam Thamh danh bút đẹp thơ người!

                              Nguyễn Thanh Bá





VĨNH BIỆT TAM THANH SƯ HUYNH

Anh trải thế tình qua thế sự

Dòng sông Vĩnh Định đục hay trong ?

Cố quận quê người đều đất Trích

Chỉ có quê thơ trọn nỗi lòng

Cùng một bào thai hai thế kỷ

Bể dâu gởi trả cuộc nam hành

Bao nhiêu Từ Thứ bao Từ Hải

Em bạn của huynh – em bạn anh

Lòng đất anh về tìm sao Đẩu

Sao Khuê em ở ngắm qua mành

Giấy úa còn nguyên hình nét bút

Dương trần bái biệt một Tam thanh.

                                    Lê Giao Văn



ĐIẾU VĂN

Hỡi ơi! Thương thay!

Trước linh cữu dâng lời tiễn biệt

Tình thân thương tha thiết vô cùng

Bùi ngùi trước cảnh lâm chung

Âm dương đôi ngã vô cùng cách xa



Tám ba tuổi lìa xa cõi thế

Giã từ đời dâu bể đa đoan

Hồn thiên nương bóng thiên đàng

Như cơn gió thoảng như làn sương bay



Nhớ xưa . . . Bác tháng ngày thơ ấu

Giữa miền quê yêu dấu Thanh Lê

Triệu Trung hai buổi đi về

Bạn bè đồng lứa tràn trề niềm vui



Thời loạn lạc chôn vùi tuổi trẻ

Cảnh binh đao xẻ nghé chia đàn

Bao nhiêu khổ cực gian nan

Lội rừng băng suối không màng hiểm nguy



Ngày đình chiến trở về quê cũ

Cùng người tình xây tổ uyên ương

Gia đình hạnh phúc yêu thương

Ra sức xây dựng quê hương vững bền



Đường sự nghiệp đang lên phơi phới

Vừa nửa chừng thay đổi chính quyền

Phải đành xếp bút xếp nghiên

Tìm miền đất mới cho yên phận mình



Đường vào Nam chông chênh ngàn nỗi

Chọn Vũng Tàu mong đổi thay đời

Rạch Dừa xanh biển xanh trời

Ra công xây dựng cơ ngơi lâu dài

  

Rừng Chí Linh miệt mài chịu khó

Với hoài mong sáng  tỏ ngày mai

Gia đình rạng mở tương lai

Vợ chồng – con cháu tháng ngày yên vui



Sống nhàn hạ đẫy lui ngày tháng

Tuổi bát tuần kiện tráng thân già

Thú vui giao hữu thi ca

Lan Đình thi hội gần xa tỏ tường



Nhưng bệnh hoạn không lường trước được

Đến bất thần như nước vỡ đê

Cháu con xa tụ nhau về

Chăm lo thang thuốc không nề khó khăn



Già sức yếu bệnh càng khó trị

Đành xuôi tay lặng lẽ ra đi

Không gian lắng đọng tư bề

Tiễn linh hồn bác bay về cõi thiêng



Tử sinh luật định tự nhiên

Hồn về nước Chúa tận miền xa xôi

Nguyện cầu Chúa Cả Ba Ngôi

Đưa linh hồn bác đến nơi an lành

Cầu mong hưởng phúc Thiên Đàng!

                             Nguyễn Thanh Bá





 TIỄN BIỆT ANH TAM THANH       

Thế là hết ! từ nay anh xa mãi

Đất Rạch Dừa để lại lắm nhớ thương

Rừng Chí Linh một thuở chốn quân trường

Anh huấn luyện còn em là tên lính



Bỏ lại sau lưng bao nhiêu toan tính

Ai đâu ngờ cũng có lúc gặp nhau

Lan Đình hội thơ như một chuyến tàu

Cho anh em ta hữu duyên gặp gỡ



Anh đến nhà em không hề bỡ ngỡ

Từ ngoài sân đã nhận tiếng anh rồi

Bao năm xa gặp lại thật bồi hồi

Nói rổ rảng – anh Tiềm y như rứa!



Ngày lại qua chưa nột lần lỗi hứa

Vẫn chân tình như lúc khoác áo đen

Sinh hoạt thơ thêm nhiều bạn thân quen

Đời chưa rạng , nhưng tình ta vẫn đẹp



Tâm tính anh không bao giờ hạn hẹp

Mở vòng tay đón tất cả yêu thương

Con ngựa hay – rong ruổi vạn nẻo đường

Nay dừng chân nơi Vũng Tàu đất khách



Trải lòng thành với mấy dòng chân thật

Tiễn biệt anh về nước Chúa vĩnh hằng

Bạn bè đây ai cũng lệ ướt khăn

Đốt nén nhang xin nói lời sau cuối .

                                        Tâm Hương



        



ANH  HỠI  TAM  THANH

Anh Tam Thanh đi rồi , nhưng tiếng anh còn mãi

Nhớ những chiều ấm đậm tiếng quê hương

Anh Tam Thanh đi rồi nhưng người anh còn mãi

Bởi vì anh là người anh cả thân thương

Anh Tam Thanh đi rồi , nhưng lòng anh còn mãi

Vì tấm lòng anh gắn bó bạn Thơ Đường

Anh Tam Thanh đi rồi mà thơ anh còn mãi

Đọc thơ anh thổn thức những đêm trường !

                                                              Linh Đàn





LỜI TIỄN BIỆT ANH TAM THANH

Thôi rồi, anh đã ra đi !

Ngàn dâu xanh ngắt , còn gì mà mong

Hai ta cùng một chữ đồng

Đệ huynh kết nghĩa tấm lòng đã trao

Kể từ ngày ấy gặp nhau

Nối tình son sắt, dạt dào niềm thương

Anh luôn làm một tấm gương

Để em học hỏi, luân thường nghĩa nhân

Vì người quên hết bản thân

Dung hòa bè bạn, tình ân rạch ròi

Đa tình mang nặng kiếp người

Trước sau như một, chẳng lời đổi thay

Tiếng thơ vang vọng còn đây

Cuộc đời chua xót , đắng cay đã nhiều

Lan Đình vắng bóng anh yêu

Nỗi đau kẻ ở , khóc nhiều người đi

Có sum họp, phải phân ly

Luật trời đã định , khóc vì nhớ thương

Từ nay hai ngã, chia đường

Nhưng trong tâm tưởng, vẫn thường bên nhau

Người đi trước, kẻ đi sau

Anh về nước Chúa rợp màu cỏ hoa .

                                                   Vĩnh Hoàng



      

GỬI  VỀ  QUẢNG  TRỊ

Anh về Quảng Trị nhớ dùm tôi

Nhớ nhịp Hiền Lương đã một thời

Chia cắt hai miền Nam Bắc – đó

Tình người, tình nước mãi chia phôi



Anh về Quảng Trị nhớ dùm tôi

Thành cổ uy nghi của một  thời

Cuộc chiến phá tan bao kỷ niệm

Hoang tàn xơ xác Cổ Thành ơi !



Anh về Quảng Trị nhớ dùm tôi

Đại lộ “kinh hoàng” lửa rực trời

Chôn xác bao nhiêu người thân thuộc nhỉ ?

Xin cầu người khuất bóng yên nơi !



Anh về Quảng Trị chắc là vui

Nơi ấy quê hương cả cuộc đời

Ôm trọn tình làng cùng nghĩa xóm

Quê hương là trái ngọt người ơi !

                                       Tâm Hương





LỜI  CUỐI

U sầu ảm đạm cả không gian

Vĩnh biệt nhau rồi – bác Tam Thanh !

Thương tiếc sao nguôi lòng thi hữu

Mỏi mòn chết lịm dáng người thân



Bác đi mang trọn mối thâm tình

Thương tiếc chung cả hội Lan Đình

Hồn thơ sầu nhuốm tình thi hữu

Tiễn biệt bác vào giấc ngủ yên



Bác đi rồi còn lại lời thơ

Và hồn thơ chẳng mất bao giờ

Giữa không gian rộng trong trời đất

Và lòng ai từng đang ươm mơ



Lòng đớn đau trong buổi biệt ly

Dẫu biết rằng “sinh ký tử quy”

Hai cõi âm dương xa vòi vọi

Vô cùng thương tiếc tiễn người đi !

                                Nguyễn Thanh Bá



    (Nguyễn Thanh Bá biên tập)
thanhbaxb@yahoo.com.vn
READ MORE - DÒNG THƠ TƯỞNG NIỆM THI HỮU TAM THANH - Nguyễn Thanh Bá biên tập

DÒNG MÁU TRONG NGƯỜI - Nguyễn Bá Trình


Tác giả NGUYỄN BÁ TRÌNH

     
     - Tôi không  hiểu được sao thằng con tôi lại trở thành kẻ giết người!

     Người mẹ bất hạnh nói với anh công an về đứa con trai của mình. Bà kể:

     - Thưở nhỏ nó là đứa trẻ hiền lành, nhút nhát. Một hôm con chó Đốm tôi nuôi trong nhà, bỗng hóa dại. Hôm đó thằng Quán (con trai bà) gọi nó đến cho ăn. Thường khi con Đốm quất đuôi nhảy lên liếm vào mặt nó, nhưng  lần đó con chó nhe răng chồm tới, thằng Quán cứ ngớ người ra mà  la: Mầy sao vậy Đốm, mầy sao vậy Đốm! Thế là con chó ngoạm vào chân nó. Khi cha nó rượt đánh chết con chó ngay trước sân,  nó chạy lui sau hè đứng khóc một mình. Thế mà sao bây giờ nó là kẻ giết người vậy anh? Tôi không làm sao hiểu được.

     Nhìn người mẹ ngồi bệt dưới đất khóc, anh công an lắc đầu không nói gì. Cái lắc đầu của người công an không rõ ý nghĩa.Có thể anh ta đồng tình với bà mẹ rằng chính anh cũng không hiểu được. Hoặc anh ấy không đồng tình với thắc mắc của người mẹ.

     Có thể với nghề nghiệp của anh, khiến anh ta có thái độ như vậy. Kinh nghiệm cho anh biết có cả ngàn cơ sở để giải thích sự biến đổi nhân tính của một con người. Vậy thì từ một đứa  trẻ, lớn lên trở thành kẻ giết người, với anh chẳng có gì lạ. Nhưng với người mẹ, sự mất nhân tính trong đứa con trai vốn hiền lành của bà, thì  bà không sao hiểu được. Bà cứ nghĩ rằng cái cục máu từ trong cơ thể bà xắn ra thì làm sao bà không hiểu được nó! Chắc chắn nó phải có những suy nghĩ giống bà, có thói quen giống bà, thậm chí có những bệnh tật giống bà. Nhưng rồi xẩy ra sự việc con trai bà giết người cướp của thì mới vỡ ra trong tâm tưởng của bà một sự thật hãi hung: Bà chẳng hiểu gì về đứa con trai thân yêu của mình cả! Bà vẫn không hết thắc mắc:

     - Giết người cũng phải có máu hiếu sát phải không anh? Nhưng xét trong gia đình tôi cũng như họ hang bà con phía chồng tôi đều là những người mấy đời làm ăn lương thiện, có ai tính nết hung hãn đâu, mà sao sinh ra nó lại…Vậy thì nguyên do gì?

Người mẹ nhìn anh công an mắt đẫm lệ:

     - Thưa anh, liệu có trường hợp nào đó khiến luật pháp giảm nhẹ hình phạt không anh? Khi hỏi câu nầy trong đầu người mẹ quê mùa không am hiểu luật pháp chỉ biết được câu phán quyết gần như chân lí tuyệt đối- Giết người phải đền mạng.

Lần nầy thì người công an trả lời người mẹ:

     - Cũng có. Chẳng hạn kẻ giết người trước đây từng mắc bệnh tâm thần, giết người trong trường hợp tự vệ hoặc hoặc kẻ gây án chỉ vô tình, một sự rủi ro nào đó chứ không cố sát…Bà cứ bình tĩnh chờ luật pháp xét xử.

     Người mẹ nghĩ ngợi. Mắc bệnh tâm thần thì con bà không có. Còn giết người để tự vệ?

     Con bà xung vào nhà người ta cướp của giết người thì không thể nói là tự vệ cho dù vì chống lại sự uy hiếp của chủ nhà mà gây ra án mạng. Bà không biết gì về luật pháp nhưng điều đó thì bà hiểu. Còn lại nguyên do chỉ là sự rủi ro thì càng không phải. Vậy theo như anh công an nói, con bà không còn lý do gì để mong sự giảm nhẹ hình phạt. Giết người phải đền mạng, đó là tất cả những gì bà hiểu về luật pháp. Người mẹ gào lên:

     - Có cách gì để giảm nhẹ tội cho con tôi nữa không trời?

Ông trời  nhìn xuống bà vẻ mặt thông cảm nhưng ông lại lắc đầu chẳng nói gì.                                                    



                                                                 *



     Quán café đã về khuya vắng vẻ tưởng như không còn ai, thế nhưng ở chiếc bàn kê trong bóng tối có một cặp thanh niên, một nam một nữ với hai li café chưa đụng muỗng vào. Người con trai nói:

     - Nói đi, vì sao em bỏ anh mà theo lão già đó. Ngoài lý do vì tiền, còn lí do nào khác nữa không? Em cứ nói thật đi, nếu anh thấy mình không có khả năng đáp ứng yêu cầu của em thì anh tự nguyện rút lui chẳng hề nói thêm một lời nào.

     Người con gái làm thinh.

     - Nói đi, em cứ nói thật đi. Thề danh dự, nếu anh  thấy với tình yêu của anh, không đủ tiêu chuẩn để em chọn làm chồng thì anh rút lui có trật tự. Anh sẽ không làm phiền em đâu, trái lại anh sẽ cầu mong cho em được hạnh phúc cùng lão ta nữa.

     Người con gái vẫn làm thinh.

     - Nếu em không nói thì tối nay chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau nằm lại ở đậy, không ai  xé lẻ được chúng ta cả.

     Người con gái chợt ngẩng lên nhìn người con trai. Trong bóng tối cô gái không đọc thấy gì trong ánh mắt chàng trai, đã một thời từng là người yêu của cô. Dù vậy cô cũng hiểu tính nghiêm trọng trong ý nghĩa câu nói của thanh niên. Nhưng dù sao cô nghĩ thanh niên trước mặt cô là người con trai có tính khí nhút nhát rụt rè, phải đợi đến hai năm sau khi làm quen với cô anh ta mới dám nói câu tỏ tình, thì chắc chắn  anh ta không đủ cái bản lãnh để thực hiện câu nói có tính hăm dọa vừa rồi.

     Cô gái nói:

     - Anh hăm dọa tôi đấy hả? Anh nghĩ rằng với lời hăm dọa ấy, anh muốn gì là tôi cũng phải chịu theo cả sao.

     Người con trai thấy lòng tê điếng. Lần đầu tiên sau hai năm yêu nhau, anh ta nghe người yêu xưng tôi thay vì tiếng em ngọt ngào như mọi khi. Có thể nào chỉ trong vòng mấy tháng mà cô ấy phủi sạch tình cảm sâu nặng mà anh đã dành cho cô? Cái gì đã làm cô gái thay đổi ghê gớm đến như vậy? Anh ta thấy bang hoàng. Một chặp thật lâu anh ta mới lặp lại câu hỏi:

     - Vì sao vậy em cứ nói thật đi, anh không hề có ý dọa em đâu. Vì em, anh đã sẵn sàng chấp nhận cái chết từ tối hôm qua. Thế mà anh không chết, thì hôm nay được chết cùng em, có gì phải ân hận?

     - Anh nói gì tôi không hiểu. Cô gái giọng có vẻ hốt hoảng.

     - Chẳng có gì mà không hiểu cả. Anh sẵn sàng làm tất cả để được em yêu, kể cả việc đánh đổi sinh mạng cùa mình anh cũng không tiếc. Chỉ có vậy thôi.

     - Anh điên rồi!

     Cô gái bỗng đứng dậy và nói:

     - Giữa chúng ta từ nay chẳng có gì để nói cả.

     - Không được. Người con trai giật mạnh cánh tay người con gái buộc phải ngồi xuống. Anh ta nói:     - Nếu em không trả lời câu hỏi của anh thì vĩnh viễn em sẽ không bao giờ còn cơ hội để rời khỏi nơi nầy.

     Người con gái dằng tay ra nhưng vẫn không đứng dậy. Cô nói

     - Anh thực sự điên rồi!

     Người con trai:

     - Em vừa bắt đầu một việc làm đúng đắn đấy. Bây giờ thì trả lời anh đi.

     - Tôi đã nói, từ giờ phút nầy tôi chẳng còn gì để nói với anh nữa.

     - Còn đấy. Em không biết anh đã đánh đổi cả mối tình sâu nặng của anh bằng một câu trả lời của em, như thế không phải là quá bất công và quá đau đớn cho anh  sao.Trả lời xong em sẽ bình yên  ra về để ngày mai  leo lên xe hoa với thằng chồng già kia cùng giấc mơ sau khi hắn ta chết em sẽ là chủ nhân của một  công ty kéch xù. Vậy thì còn gì mà đắn đo?

     Anh ta  tiếp:

     - Đừng dại em ạ, hãy trả lời anh đi. Một lần nữa anh hứa danh dự, sau khi trả lời câu hỏi của anh, em sẽ được hoàn toàn tự do, anh sẽ không bao giờ làm phiền em đâu.

     - Vậy thì tôi nói, nghe đây, nhớ giữ lời hứa sau khi nói xong anh hãy để cho tôi yên.

     Người con trai gật đầu.

     - Tôi không còn yêu anh, tôi đã yêu người đàn ông mà anh gọi là ông già kia. Quả thật anh ấy hơn tôi gần cả hai chục tuổi. Nhưng vậy thì đã sao.

     - Nói dối. Em không yêu hắn ta. Nói cho đúng em chỉ yêu túi tiền của hắn ta.

     - Tất nhiên tôi cũng yêu sự giàu sang của anh ấy. Đồng tiền sẽ giúp cho ta sống‘ ra con người hơn. Anh không thấy vậy sao?

     - Anh không có tiền, nhưng anh đã sống thế nào mà em cho là sống không ra người?

     - Tôi không nói anh. Tôi chỉ nói  tôi thôi. Với bạn bè, vì tôi không có tiền nên chẳng ai thèm làm bạn với tôi. Không phải họ đã coi tôi không phải lả con người như họ sao?

     - Vậy nếu anh có tiền để giúp em sống đầy đủ trọn đời thì em có thể bỏ thằng cha ấy trở về với anh không? Chúng ta sẽ đi đến một nơi thật xa, em sẽ có ô tô nhà lầu mà  chẳng ai biết chúng ta là ai cả. Em ừ với anh một tiếng là em có tất cả. Có ngay bây giờ đây.

     - Tôi đã trả lời câu hỏi của anh rồi. Giờ thì anh hãy để cho tôi tự do ra đi.

     - Anh nói thật không phỉnh gạt em đâu.

     Vừa nói thanh niên vừa vỗ vỗ vào túi quần:

     - Em nói đi, để thay đổi cuộc sống theo ý em thì cần bao nhiêu cây vàng là đủ?

     - Tôi đi đây. Hy vọng anh vẫn giữ lời hứa.

     Thanh niên vẫn chưa chịu buông tha cô gái:

     - Vậy là em nhất quyết đi theo thằng già đó phải không? Thanh niên  lắc đầu tỏ vẻ tuyệt vọng:

     - Tình yêu với anh thực sự đã hết trong em rồi sao?

     Sau câu nói đó thanh niên im lặng. Một lát  anh ta nói với thứ giọng mà anh chưa nghe mình nói bao giờ:

     - Tất nhiên anh giữ lời hứa. Bây giờ thì em có thể ra đi. Nhưng lời đề nghị của anh không đáng để em suy nghĩ hay sao? Một thanh niên có tình yêu sâu nặng với mình lại có đủ khả năng tạo cho mình một cuộc sống vật chất đầy đủ không phải là ước mơ của nhiều cô gái sao?

     - Đã nói tôi không còn yêu anh kia mà. Cảm ơn về tình yêu của anh đã dành cho tôi gần hai năm nay. Nhưng tình yêu chứ đâu phải một món hang mà đòi trao đổi cho sòng phẳng?

     - Anh không bao giờ nghĩ được trái tim em có thể tàn nhẫn đến vậy. Thôi được em ra về đi.

     Cô gái vừa đứng dậy bất chợt bị một sức mạnh kéo giật ngồi xuống.

     - Hãy để tôi đi. Cô gái sẳng giọng và cố kìm giữ cho khỏi bật to tiếng khiến  ai đó phải chú ý.

     - Hãy nghe câu nói nầy đã  rồi ra đi, khỏi cần phải trả lời trả vốn gì cả. Bằng thứ giọng lạ lẫm của mình thanh niên nói:

     - Có khi nào cô nghĩ đến trường hợp cô về làm ô sin cho lão già đó mà suốt đời không bao giờ cầm được chiếc chìa khóa tủ két của hắn ta không? Kể cả lúc hắn chết đi.

     - Quá đủ rồi đấy, nếu còn một chút danh dự thì anh hãy để tôi yên.

     Cô gái nói như gào nhưng âm thanh cũng chỉ vừa đủ cho hai người nghe.

     Cô ta không thấy nụ cười mỉa mai như cánh hoa rách nát dính trên cặp môi của thanh niên, anh ta lại nói:

     - Cô không nghĩ điều đó nhưng tôi đã nghĩ đến. Để bảo đảm cuộc sống yên ổn cho cô khi điều bất hạnh đó xẩy ra tôi đã chuẩn bị trước cho cô cái nầy.

     Nói xong thanh niên thò tay vào túi quần mình.

     Cô gái hốt hoảng đứng bật dậy định bỏ chạy, nhưng thanh niên một tay đang thọc vào túi quần chuẩn bị rút ra cái gì đó, tay kia chộp lấy cổ tay người con gái. Anh ta nói:

     - Bình tĩnh nào, có chết thì cả hai cùng chết, tôi không để cô một mình đơn lẻ ở thế giới bên kia đâu.

     Cô gái đứng không vững muốn khuỵu xuống, nhưng thanh niên ráng sức một tay kéo cô ta đứng lên. Tay cô gái run lên trong bàn tay anh ta như thằn lằn đứt đuôi. Cánh hoa rách nát trên đôi môi thanh niên rời ra từng mảnh, khi anh ta nói:

     - Nói đùa một chút thôi, tôi không giết cô đâu. Làm sao tôi có thể giết người tôi yêu được. Có biết điều đó không người tình phản bội?

     Vừa nói xong thanh niên rút trong túi quần ra một vật gì đó, mà trong lúc hốt hoảng cô gái nghĩ là hung khí.

     - Đừng …

     Cô gái thét lên. Nhưng thanh niên kịp thời dùng bàn tay bịt miệng cô lại, anh ta thì thầm đủ để cô gái nghe:

     - Không phải hung khí đâu. Thứ mà cô đang sắp sửa bán đứng linh hồn và tình yêu của mình để có được đấy. Vàng. Ba mươi lượng vàng đủ để cô sống làm người theo cách như cô nói. Thanh niên nuốt nước bọt như để lấy hơi sức vì không nói nổi nữa. Nhưng rồi anh ta cũng nói nổi, bằng thứ giọng nghe sao mà tha thiết:

     - Anh định dùng nó để tạo dựng hạnh phúc cho chúng ta, nhưng giờ thì không còn chỗ để dùng  nữa. Em cầm lấy đi.

     Vừa nói anh ta vừa dúi vật gì đó vào tay cô gái.

     Người con gái trân trân nhìn vào vật thanh niên cầm trên tay. Bây giờ thì cô nhận ra đó là cái túi nhỏ.

     Thấy cô gái không cầm và cũng không có ý tháo chạy, thanh niên mở túi  đổ xuống bàn  thứ gì đó gây ra tiếng rổn rảng của vật rắn và có cái lại lóe sáng khi chạm phải tia sáng của ánh đèn từ trong quán chiếu ra.

     - Vàng! Cô gái thốt lên.

     - Ba mươi lượng, đủ cho cho em sống sung sướng trọn đời.Bằng lòng đi, trở lại với anh nhé. Thanh niên ngừng tay không trút hết số còn lại trong chiếc túi ra.

     Chợt cô gái thét lên:

     - Anh Quán! Chính anh đã…

     Nói xong cô gái vụt chạy ra cổng rồi biến mất trên quãng đường đêm vắng người. Cô không dám quay lại để lấy chiếc xe máy của cô dựng trong quán cafe.

                                                              *

     - Tôi không  hiểu được sao thằng con tôi lại trở thanh kẻ giết người!

     Bà mẹ nói với thầy giáo chủ nhiệm cũ của con trai mình,  rồi bà kể lại câu chuyện con chó Đốm hóa  dại như bà đã kể với anh công an cho thầy nghe,  khi ông đến thăm gia đình bà.

     - Khi con chó bị giết nó lui sau hè đứng khóc tưc‘ tưởi mà không  hề để ý đến vết thương con chó cắn thật sâu vào gót chân nó. Thầy nghĩ có tội không. Mà sao giờ nó lại giết người chứ, tôi không sao hiểu nổi!

     Người thầy ngẫm nghĩ không biết nói sao với bà mẹ của người học sinh cũ, vốn là trò yêu một thời của mình.

     Kể từ lúc biết thủ phạm của vụ cướp của giết người ở tiệm vàng X, thì bà con lối xóm không ai lui tới nhà của bà. Ngoài anh công an ra, bà chẳng biết tâm sự với ai. Giờ được thầy giáo đến thăm, bà có người để trút hết nỗi niềm cay đắng của người mẹ bất hạnh sinh phải con là tội phạm!

     Người thầy cũng kể cho bà mẹ nghe về con trai bà hồi còn ở trường trung học:

     - Hồi đó  nó là học sinh giỏi khối mười một của nhà  trường. Được bạn bè và thầy cô yêu quý lắm.

     - Vậy thì phải có nguyên do gì đó phải không thầy? Tôi nghĩ giết người cũng phải có cái máu hung hãn chứ. Họ hàng nhà tôi và bên cha nó mấy đời có ai trộm cắp đâu, nói chi đến chuyện cướp của giết người. Mà sao tôi đẻ nó ra lại như vậy. Làm thầy, chắc thầy cũng biết chứ.Thầy nói cho tôi nghe thử!

     Trước câu hỏi của bà mẹ, người thầy tỏ ra bối rối. Liệu có ai sinh ra đã mang sẵn trong người thứ máu hiếu sát không? Theo thầy, tính nết con người thường do hoàn cảnh và sự giáo dục mà ra. Nhưng thằng Quán con bà được sinh ra trong gia đình lương thiện, lớn lên được nhà trường giáo dục cẩn thận và đã trở thành học sinh giỏi. Môi trường xã hội thì trong lành ổn định. Thầy có nghe mối tình của Quán, thầy cũng biết được lời khai của Quán trước cơ quan pháp luật về động cơ gây án, do một anh công an vốn là học sinh cũ của thầy kể. Tất cả tội ác của Quán bắt nguồn do sự thất bại tình yêu mà ra.

     Phải chăng tình yêu cũng chỉ là một trạng thái của một thứ tâm bệnh, khiến tâm lý con  người  rơi vào tình trạng mất quân bình, dễ dẫn đến những xúc động quá mức và hành xử cực đoan không kiểm soát được?

     Thầy phải giải thích với bà mẹ khốn khổ nầy  sao đây để cho bà ngoài việc chịu đau khổ mất đứa con, còn phai bị dằn vặt do  mặc cảm mình đã truyền sang cho con một dòng máu nhơ nhớp. Đến đổi bà con thôn xóm chẳng ai thèm nhìn mặt bà. Cuối cùng để an ủi người mẹ, thầy nói:

     - Tôi nghĩ không có thứ huyết thống như bà nói đâu. Dòng máu mà đứa trẻ mang trong người lúc còn nhỏ là kết tinh tình yêu thương  của  mẹ cha. Nhưng khi lớn lên, nó đã thay dòng máu trong người nó theo cách suy nghĩ của mình. Bà  buồn vì mất đứa con thì phải thôi, nhưng  buồn vì mặc cảm mình đã truyền cho con cái dòng máu không tốt thì không đúng đâu. Máu của người mẹ nào thương yêu con cũng  đều tốt cả bà ạ.



NGUYỄN BÁ TRÌNH

bichlien101046@yahoo.com.vn
READ MORE - DÒNG MÁU TRONG NGƯỜI - Nguyễn Bá Trình