xuân cuối đời
người
ở đâu mà ta chốn đây
bìa
rừng dăm ngọn gió heo may
thổi
từ bên này sang Xích Bích
qua
Hồ Nam đồng cỏ xanh dầy
Trường
Giang lớp trước nhường lớp sau
lớp
trước không còn chả âm hao
đứng
ngó mãi về Kinh Châu Tân Dã
Dĩnh
Nam Ngọa Long Cương dạt dào
tuyết
lông ngỗng tà tà trên đất
trời
xám từ đông hút tận đoài
lão
nhân dắt lừa qua cầu đá
giòng
nước đông rồi cành trơ côi
dẫy
bạch mai ngủ vủi trong tuyết
bài
ca Lương Phủ vọng bên tai
giang
hồ tứ chiếng vùi trong tuyết
ngựa
cũng chùng cương đứng thở dài
loạn
vài mươi năm thành Tam Quốc
vừa
Ngụy Thục Ngô đánh tơi bời
kẻ
chết chả yên trong đất lạnh
kẻ
sống mệt phờ tóc vướng tai
tang
thương bốn phía giang cùng nứa
Đông
Hán Đại Tần cũng búa roi
yên
dăm ba bữa thời tới loạn
khóc
chán xoay qua lại nực cười
làm
đám dân ngu sống chết dở
bát
cơm bát máu bát mồ hôi
đánh
lắm dơ cái thân gầy gụộc
vật
không ra vật khỉ đười ươi
ờ mà tráng sĩ
kiếm
tuốt ra rồi kiếm sĩ ơi
đầu
thù không rớt đầu ta rơi
gần
2300 năm cuối thời Chiến Quốc
nghe
qua câu chuyện dạ bồi hồi
đâu
phải đường gươm xoàng dở ẹc
chẳng
qua kiếm sư Lỗ Câu Tiễn chả dậy thôi
mới
hay trời đất vô biên quá
chẳng
qua thiên mệnh đã an bài
gươm
giáo chẳng qua đồ sắt vụn
hoa
hòe hoa sói múa lôi thôi
vàng
nén vàng ròng trên mâm bạc
ném
rùa nơi hồ bán nguyệt cầu vui
đầu
Phàn Ô Kỳ râu tóc trắng
bàn
tay Yên Cơ đủ mặn mòi
sông
Dịch sớm đông mang mang chẩy
ô
hay tang trắng ngập đầu người
cũng
tưởng gươm vàng ghi dấu sử
đâu
ngờ diễn dở thế gian cười
ôi
thiên hạ luận thành với bại
lưu
danh na ná giống danh hài
đôi
lúc chết vinh hơn sống nhục
muôn
thời vẫn một ánh trăng soi
Cao
Tiệm Ly nâng cao ống trúc
một cung sáo oán gửi muôn đời ?
một chiếc thuyền con bơi qua bắc
dân
tiễn miền nam nước mắt rơi
ra
đi mang tấm lòng hào kiệt
muôn
năm vẫn một phía mặt trời
Kinh
Kha vẫn anh hùng bất diệt
muôn
năm vẫn trong trái tim người
thơ
ngắn ghi tấm lòng luyến tiếc
anh
hùng bất tử chả tàn phai ?
chu vương miện