Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, August 25, 2017

GẶP NHAU, ĐỜI NGƯỜI TỰA, DÔNG LUÔN - Thơ Chu Vương Miện


             Nhà thơ Chu Vương Miện


GẶP NHAU

gặp nhau dang dở dở dang
cùng chung một chuyến chiều tàn về không
khi xưa em cũng có chồng
mà nay phiêu bạt tang bồng chốn nao ?
mùa xuân hoa mận hoa đào
mùa thu hoa cúc rộn chào nơi nơi
trời ơi đời đáng mớ đời
bỏ em kẹt giữa chợ trời vắng teo ?
hoàng hôn quán xá tiêu điều
kẻ buôn ngườì bán xế chiều đường xa
chuyện gần lan tới hôm qua
chuyện nay toàn chuyện con gà lứa heo
văn chương giá rẻ ngang bèo
mươi hai bến nưóc chèo queo một mình
dở dang ôi chuyện cũng đành


ĐỜI NGƯỜI TỰA

Bóng câu cửa sổ
Đời ong ruồi làm tổ cành cao
Giật mình tỉnh giấc chiêm bao
Thì ra toàn những tào lao báo đời ?
Khóc cũng đó mà cười cũng đó
tuồng tích nào mặt đỏ mặt xanh
thân chim đâu được lià cành
làm sen thân ở dưới bùn muôn năm ?
mười hai tháng chỉ nằm dưới đất
Nhìn khung trời vằng vặc toàn sao 
năm canh gió thổi lào xào
Bên ao bèo với kiếp nghèo nối nhau
Kiếp bò với lại kiếp trâu
Nhai trầu nhả bã trắng đầu nhớ thương


DÔNG LUÔN

Trải manh chiếu bên nền nhà cũ
Nằm thiu thiu chả ngủ chả nghê
Màn đêm im lặng tứ bề
Mà nghe đất chuyển lòng về cố hương
Chuyện làng xóm ba đường bảy ngả
Chuyện phố phường xác lá rừng thu
Loanh quanh từ bạn ra thù
Lộn qua lộn lại giữa tu với đời
Giới xuống tóc năm ngơi cửa Phật
Người tóc dài chật vật áo cơm
Nhìn về biển lặng đông nam
Ồ con thuyền đã giăng bưồm dông luôn

Nơi chốn cũ bến ngang bến dọc
Chợ vắng người rời rạc bán mua
Trời buồn trời đổ cơn mưa
Người buồn nằm đẫy giấc trưa cũng buồn
Đò ngang trôi hết đường trở lại
Đò dọc thì mát mái dọoc luôn
Sớm mai rồi lại chiều hôm
Qua ngày đoạn tháng cỏ vườn mọc cao ?
Trăng cũng lặn mà sao cũng lặn
Một cánh đồng hiu quạnh cò bay
Nhìn trời nhìn đất nhìn mây
Mây bay vô dịnh gió xoay vật vờ
Cuối đời nào khác bài thơ ?

CHU VƯƠNG MIỆN


READ MORE - GẶP NHAU, ĐỜI NGƯỜI TỰA, DÔNG LUÔN - Thơ Chu Vương Miện

LỤC BÁT, ƯỚC MƠ... - Thơ Tịnh Đàm


            Tịnh Đàm


LỤC BÁT

Anh ru sợi tóc em dài
Làm duyên con gái miệng hoài dạ thưa.
Anh ru giọt nắng đong đưa
Về giăng cánh mộng như xưa ,chốn này .
Anh ru nỗi nhớ trong tay
Thả lên trời hóa mây bay trắng lòng. !
Anh ru đời với ước mong
Sẽ yêu thương mãi ở trong kiếp người .
Anh ru, Ru mãi, ru hời
Tình yêu thêm đẹp những lời cho nhau 


ƯỚC MƠ...

Ước mơ cũng chỉ nhỏ nhoi,
Mà sao lại thấy hiếm hoi với mình !
Đời buồn,nên mãi lặng thinh
Nghe đau một chút nhân tình thế gian !
Niềm riêng theo tiếng cười khan,
Vọng về đâu lúc hơi tàn âm hao ?!
Cõi người với những khát khao,
Sẽ như sóng vỗ rì rào khơi xa !

                          Tịnh Đàm
                 (Hóc Môn, TP.HCM) 

READ MORE - LỤC BÁT, ƯỚC MƠ... - Thơ Tịnh Đàm

NHỚ CHÚ CHẾ LAN VIÊN - Hồi ký của Lâm Bích Thủy


       
          Lâm Bích Thủy thời chưa lập gia đình



NHỚ CHÚ CHẾ LAN VIÊN

Chú đi khỏi thị trấn An Nhơn, khi tôi còn là hạt bụi. Tại Hà Nội, tôi ở xa gia đình. Tốt nghiệp ra trường về miền sơn cước (Nông Trường QD Ba Vì, Sơn Tây) công tác. Tôi chỉ mường tượng về chú qua những cuộc tranh luận của các  nhà  thơ - bạn văn của ba tôi tại 37 Hàng Quạt mà thôi. 
  
Lúc chú bị bệnh phổi, được Chính phủ ta cho sang Trung Quốc điều trị. Được một năm, bệnh chưa khỏi mà họ vẫn trả về; nghe nói phổi chú có vấn đề! 
   Trước đây, tôi thường nghe mọi người ca ngợi tình bằng hữu của nhóm Tứ hữu Bàn Thành; tôi không để tâm về vấn đế này. Song có một cảm nhận rõ trong tôi là cái tình mà ba tôi dành cho gia đình chú Chế Lan Viên khác xa tình bạn; đó là sự thương yêu, chăm sóc đùm bọc như người anh cả đối với đứa em út ruột thịt: Vào những ngày nắng ráo, tôi thấy ông già chạy lên chạy xuống gác gỗ mong manh từ nhà lên gác thượng để phơi sách, báo v.v...; ông lấy gạch chặn lên từng xấp tài liệu để khỏi bay. Thấy ông cứ chạy lên chạy xuống tôi lo ông ngã nên hỏi:
  - Con thấy những thứ này khô rồi, có mốc ỉu gì đâu mà ba phơi kỹ vậy?”
- Của chú Chế Lan Viên nhờ ba phơi cho chết vi trùng (lao), Nhà chú không có trần; các em lại còn nhỏ, chú sợ lây bệnh cho chúng . 
           
Chế Lan Viên thời còn trẻ


  Trước đây tôi thường nghe các chú ca ngợi tài văn của chú Chế Lan Viên: Năm 1938, chú đã xuất bản tập “Điêu tàn”. Ở tập thơ đầu đời này thể hiện rõ nổi đau sâu kín trong tâm hồn của một cậu bé mới 18 tuổi, do đồng cảm với nỗi đau mất nước của một dân tộc đang dần đến chỗ diệt vong, chú trở thành thần đồng về thơ thời đó. 
   Khi chiến tranh ở Miền Bắc trở nên ác liệt, tôi lại nghe các chú Hổ, Long nhất là bác Khương Hữu Dụng v.v...bình thơ chú Chế rất sôi nổi: “Thơ Chế bây giờ mang hình viên đạn nhiều hơn mùa xuân” Sở dĩ có nhận xét này là do trong một bài thơ nào đó có câu “hạnh phúc nhất trên đời là được đi đánh Mỹ”. Ba tôi không tán thành ý nghĩ đó của chú, rằng:
 “Sao Chế lại có ý nghĩ đi đánh Mỹ là hạnh phúc nhất đời  chứ? Nếu tất cả mọi người trên thế giới sống hòa bình với nhau có hơn không?” Bác Dụng đồng tình với ba, nói  “Không có gì hạnh phúc hơn khi con người được sống trong hòa bình, đoàn kết giúp đỡ, yêu thương nhau; không bom đạn, chết choc, được sống tự do thăm nhau... thế mới là hạnh phúc!“..Và tôi còn nghe tranh luận về tập thơ Vàng sao: 
- “Cái điên loạn trong “điêu tàn” người đọc có thể chấp nhận được, còn trong Vàng sao làm cho người ta không chịu đựng được nữa:
              Điên! Điên, điên và say nữa xin say
             Điên đến chết và say cho đến khóc
              Say thêm nữa! Phút giây điên vàng ngọc

Chính vì vậy Vàng sao không để lại cho người đọc một ấn tượng nào hết, nó lặng lẽ đi qua. Hình như chú Chế nhận ra, nên đã tâm sự với bạn trong một bức thư   
    “Mình thấy thơ nó (Tế Hanh) thơ anh em thì “chant”, “bel canto” còn mình thì hơi “cri”, “hurter” quá. Nói thế chứ còn nước còn  tát, Quí ạ.  Mình sẽ cố sửa chữa lại giọng mình”   
                                              (Thư đề ngày 15/9/1972)

Nhân một chủ nhật, Phan Lai Triều đến nhà thăm ba tôi và  lấy cây đàn Mandoline, tôi mượn để bập bênh cho vui mấy ngày nghỉ bù. Triều nói chuyện với ba tôi được một lúc thì tôi chen ngang; rất thẳng thắn, không úp mở: “Tớ nghe mọi người ca ngợi tình bạn của ba tớ và ba cậu, vậy mà chẳng thấy ba cậu đến nhà tớ bao giờ!” Chắc Triều về méc lại chú Chế. Ngay chủ nhật liền sau, chú và cô Thường tản bộ đến. Bước vào cửa, chú kịp cười chào ba má tôi, rồi đưa mắt tìm kiếm trong hai cô gái sàng sàng nhau, cùng nói “chào chú ạ”. Chú đưa mắt nhìn vào tôi, vào Tú Thủy, hỏi: “Trong hai, đứa nào là Bích Thủy”. Tú chỉ vào tôi:- “chú ơi, là chị này ạ”. Ba tôi nghe chú cháu hỏi nhau thì ngơ ngác; hết nhìn chú, lại nhìn tôi như muốn có lời giải thích của một ai đó, song tôi chỉ cười mỉm. Tôi lúc đó ư? chẳng hề ngạc nhiên khi biết, đó là chú Chế Lan Viên - ba của Phan Lai Triều đã bị tôi lục vấn hôm trước. Và tôi tin chắc, nếu còn sống đến giờ, ba tôi cũng không thể hiểu chuyện gì giữa tôi và chú Chế đâu.

                                                                                   Lâm Bích Thủy

READ MORE - NHỚ CHÚ CHẾ LAN VIÊN - Hồi ký của Lâm Bích Thủy

TÌNH ĐÃ LỠ - Thơ Lệ Hoa Trần





TÌNH ĐÃ LỠ

Tình đã lỡ biết bao giờ nhặt lại
Như nước tràn nào có lấy được chăng
Hoa đang tươi rồi bỗng héo úa tàn
Có vun mấy cũng thành loài phân dại

Tình đã lỡ anh ơi ! Đời con gái
Mất duyên rồi, phải chịu nửa chừng xuân
Có ngo ngoe thì cũng chỉ lững chừng
Không cao vút như ngày vừa mới lớn

Anh cũng thế, cũng y cơn sóng gợn 
Vỗ vào bờ còn lại bọt trắng trôi
Thầm, cô đơn, ngơ ngẩn đứng giữa trời
Ôm mặt khóc, để nghe tình dang dỡ

Tình đã lỡ một đời mang nhung nhớ
Biết nói gì khi số phận lao đao
Thôi thì đành xin hẹn lại kiếp sau
Tình hai đứa sẽ tròn duyên, mộng đẹp.

                                      Lệ Hoa Trần
                                      24-08-2017

READ MORE - TÌNH ĐÃ LỠ - Thơ Lệ Hoa Trần

TÔI BIẾT - Thơ Thủy Điền

 
                       Tác giả Thủy Điền



TÔI BIẾT

Tôi thấy, chiều nay gió lắm chiều
Bên nhà cây lá... dạt liêu xiêu
Khói cơm lay chuyển từng cơn sóng
Có lẽ ! Người đang vất vả nhiều

Tôi đoán, chiều nay mưa hắt hiu
Có nàng con gái nhỏ tôi yêu
Thò tay hé mở đôi cửa kín
Nhìn ngắm sang bên, ước đủ điều
  
Tôi biết, chiều nay gió thổi nhiều
Hồn ai se lạnh nỗi cô liêu
Không gian một bóng hình cô lẻ
Khát từng giọt ấm. Biết bao nhiêu.

                                   Thủy Điền
                                  25-08-2017

READ MORE - TÔI BIẾT - Thơ Thủy Điền