|
Tác giả Huy Uyên |
Thời
thiếu nữ
Trong
cơn mưa xóm vắng trời chiều
đứa
con ngày xưa lầm lũi bước
phố
quê đỏ đèn ánh mắt đìu hiu
người
một mình ngậm sầu tưởng tiếc.
Đứng
nhìn mùa thu vàng gõ cửa
nước
chen xanh phủ ngập cánh đồng
ngậm
ngùi vết chân chim đuôi mắt mẹ
tiễn
con về phố thị chiều đông.
Tháng
mười hai tơ vương trong lòng
bao
nhiêu người đi, ở lại
in
đấu quanh đây những vết chân buồn
tàu
qua rồi còn tay ai đưa vẫy.
Ở
ngã ba sông quên mái chèo khua nước
đêm
dát đỏ trăng vờ ngũ cùng thuyền
bến
cũ tiếng chuông thánh-đường chìm khuất
em
một mình giặt áo giữa trời sương.
Con
đường và những hàng cây
đầu
dốc tuồng như tiếng ai đang gọi
tim
riêng trao vội vã cùng người
ngó
lại cây đa, bến cũ.
Vườn
cà tầm xuân em hái nụ
môi
em quá đổi ngọt ngào
những
ngày hè xưa quá
em
trèo lên cây bưởi hái hoa trao.
Trầu
xưa rồi có còn cay
sao
tiếc những chiều quê không nói
cá
cắn câu đợi đến bao giờ
cô
gái bên sông đi lấy chồng quá vội.
Xao
xuyến hương thơm mùi lá
dại
lòng chi em chở mãi mây trời
hạnh
phúc nghiêng che một thời thiếu-nữ
em
lang thang nơi xứ lạ quê người.
Đồng
chiều vườn hoa nụ cải vàng
mặt
trời vội về phía núi
bên
khe em gái nhớ khôn cùng
tháng
mười hai hình như về quá vội.
Ngày
xưa tôi cầm tay em mà lòng bối rối
cùng
em.
Huy Uyên
Bến
quê
Sáng
em nhẹ mái chèo qua bến
nắng
ngập-ngừng trôi từng giọt sương tan
xóm
nghèo từ thu đông hạ trắng
đường
quê hiu hắt chạy khắp làng.
Bờ
dậu xanh mấy rặng mồng tơi
mưa
nắng hai mùa
đồng
sâu ruộng cạn
chiều
rắc vàng men theo rặng chân đê
đò
em qua sông đưa chàng từ xa vắng.
Bến
quê hai mùa đò gác mái
thơm
mùi hoa sông nước bằng lăng
thả
tình trao ai
bên
gốc "mưng" gốc "bội"
đêm
trần truồng em hát khẻ cùng trăng.
Mơ
ai chuyện hương lửa gốc "bần"
dòng
sông chín màu hoàng hôn lẻ bạn
mưa
trên sông thoáng giọt mưa tuôn
ai
một mình đứng dưới trời nín lặng.
Từ
em đưa khách qua sông xóm vắng
túp
tranh nghèo bên bến cũ bờ đê
tình
hẹn qua rồi những chiều lẻ bạn
suốt
đời ai chờ đợi buổi quay về.
Đêm
chao buồn đợi gió theo sông
trăng
vỡ tan trôi hửng hờ với nước
lầm
lũi đi qua mấy lúc bão dông
bến
quê trôi khuất dòng nước mắt.
Em
trong tay nhỏ nhoi hạnh-phúc
trời
sương chan những ký-ức buồn
vườn
ai đầy hoa lan hoa cúc
ai
đọng hồn chiều Hạ-lý mù sương .
Chao
tình em con nước bềnh bồng
bến
xưa năm nào còn đứng đợi
bỏ
ai ngơ ngẫn với dòng sông
ráng
chiều lạnh hồn ai không nói
(em
quê tháng ngày hoài chờ đợi).
Huy Uyên
Em
gái Đông-hà
Khi
trời sang chiều bơ vơ đầu chợ
ai
đi bỏ lại đò xưa
con
sông Đông-hà ầm ào sóng vỗ
nhớ
da diết ai
chia
tay mãi đến bây giờ.
Ngã
ba đường 9 thoáng đìu hiu
ngày
giêng hai bập bùng đạn lửa
nước
mắt xoay quanh nhỏ giọt trăm chiều
lệ
xót đổ ruột chín chìu nhung nhớ.
Về
lại ngã-ba-cầu-ga từ thuở
bến
bờ xa khuất mấy dòng sông
nước
chảy ngược lên Đầu-mầu,Cam-lộ
nhớ
chuyện ngày xưa máu chảy quặn lòng .
Em
gái quê từ buổi mất Khe-sanh
bỏ
Lao-bão,Tà-cơn chìm sầu từ độ
mây
trôi bơ vơ về tận Đông-giang
người
đi rồi sao quá buồn ơi Đông-lễ .
Thôi
em gió Lào xuyên sầu mùa hạ
thổi
tóc người bay dạt tới Khe-mây
nơi
em bắt đầu từng con khe suối đổ
em
có xuyến xao tim thương nhớ một người .
Em
có một lần về ơi Như-quỳnh
gởi
tiếng hát theo phố trôi cùng gió
bao
nhiêu năm người từ biệt miền Trung
đi
xa rồi có gởi tình còn ở lại.
Trao
tặng em cành lan-hồ-điệp
đi
quất quanh mấy dãy phố Đông-hà
đứng
trên cầu Đông-hà nhìn sông hát
bên
chợ chiều sắc-nắng-vàng-pha .
Từ
em đi phố thị Đông-hà
ký-ức
xưa trào dâng cuối phố
thôi
hết rồi vùng kỷ-niệm muôn hoa
phút
bên người đi qua thời xa cũ.
Huy Uyên