HUỲNH LIỄU NGẠN
bỏ quên miền nhớ vào sông
gọi tên em giữa gió giông bão
cuồng
một đời lặn lội đèo truông
làm con trăng rộng qua nguồn mà
reo
bờ kia bến nọ ao bèo
rừng sâu rú rậm đèo heo suối
ghềnh
bóng hình anh thật chông chênh
lên non xuống thác bập bềnh
nhiều khi
bởi còn một kiếp sân si
như đò không bến chắc chi gặp
bờ
thấy em trong một giấc mơ
mà hương mùa rạ còn trơ gốc
nhìn
đời anh như lụt năm thìn
để em gác bẹ tóc rìn vào mây
cầu xưa lỡ nhịp thân gầy
đèn xanh đỏ giữa hàng cây cỗi
già
đã mùa theo ngọn phong ba
chìm ghe em lật trôi qua chợ
chiều
lên phường xuống phố liêu xiêu
em quên cột tóc mẹ liều như hư
ở bên tả ngạn sương mù
áo em dính hạt mù u đến giờ
nhớ chờ anh nhé ngu ngơ
tàn cây cơm nguội đôi bờ còn
thương
ngập hai đầu gối em vương
mà mô có chộ để nhường anh đi
bữa rày có khác bữa ni
tóc em cắt ngắn mần chi tội
tình
cho anh gọi lại ơi mình
để mai sau nhớ bóng hình của
em
gió mùa thu thổi từng đêm
em ru giấc mộng có mềm lên môi
chập chờn đom đóm ngoài khơi
răng không để lại bầu trời cho
anh
khi mô cầu vượt biển thành
hai đầu một nhịp trời xanh thì
về.
29.9.2025
HUỲNH LIỄU NGẠN
Minh họa: Vũ Thái Hòa
hiephuynh479@gmail.com
.jpg)
.jpg)

