Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, July 26, 2021

TÌNH YÊU – PHẨM CHẤT MA LỰC CỦA CUỘC SỐNG - Lê Chung bình thơ Võ Thị Như Mai

 


TÌNH YÊU – PHẨM CHẤT MA LỰC 

CỦA CUỘC SỐNG

Cảm nhận của Lê Chung

về bài thơ của Võ Thị Như Mai:

CHUYỆN TÌNH YÊU


   Nếu không có Tình Yêu thì không có ma lực trong cuộc sống; cuộc sống vẫn giữ nguyên thường thường không được thắp sáng, không có ánh sáng nào được tỏa ra. Nó vẫn giữ nguyên như tảng đá. Không  giống như bông hoa tỏa ra ánh sáng , màu sắc và hương thơm. Tình yêu mang mọi điều đến cho cuộc sống. Nó mang màu sắc đến cho cuộc sống ; thế rồi con người không còn là trắng đen nữa, cuộc sống trở nên như cầu vồng. Tất cả mọi màu sắc, toàn bộ quang phổ của nó trở nên sẵn sàng . Bỗng nhiên con người tràn ngập ánh sáng  cứ như bóng tối chưa bao giờ tồn tại. Bóng tối không thể tồn tại cùng Tình Yêu: Nó chỉ tồn tại cùng với sự ghét bỏ, hận thù mà thôi.

      CHUYỆN TÌNH YÊU    

       chiều ơi

       sao mà nắng vàng như thế

       ngày mai ơi

       sao mà mây trôi thênh thang

       và tôi ơi

       những cây cầu bắc ngang

       chần chừ làm chi

       mà không sang bên ấy?

những câu chuyện vui tôi dành cho em đấy

hoa hồng dịu dàng tôi dấu vào tim

những giấc mơ đêm

ôi những giấc mơ đêm

sẽ chỉ cần vài giây

mình nắm tay nhau băng qua phố vắng

       sá chi những lời trách mắng

       sá chi những lời điêu ngoa

       tôi bận viết nốt bản tình ca

       để mình nhìn nhau mà hát

em như những nốt nhạc

tung tăng trên cánh đồng

đôi mắt nhìn mông lung

tôi lặng người mà ngắm

       mình yêu nhau

       ôi mình yêu nhau say đắm

       gần như là cuộc sống

       gần như là giấc mơ

nhưng

tôi phải trở về

trong những chiều bơ vơ

để lặng yên nhớ em

để mỗi đêm nghe trái tim biết khóc

để ngày qua ngày bạc thêm màu tóc

để em là người cuối cùng

trong quãng vắng đời hoang


Lời bình của Lê Chung

 Khổ thứ nhất :

chiều ơi

sao mà nắng vàng như thế

ngày mai ơi

sao mà mây trôi thênh thang

và tôi ơi

những cây cầu bắc ngang

chần chừ làm chi

mà không sang bên ấy?

   Khổ thơ này nói về thời điểm xuất hiện SỰ THẬTTÌNH YÊU để rồi nó tuôn trào trong thực tại của một con người đang yêu.

  Đó là khi không gian, thời gian và tâm thức của con người hòa quyện với nhau  thành một thể thống nhất

    Chiều ơi! Ngày mai ơi! Đó là những từ ngữ biểu cảm cho thời gian. Nắng vàng như thế, mây trôi thênh thang, những cây cầu bắc ngang, sang bên ấy là những từ ngữ diễn đạt không gian. Và tôi ơi! chần chừ làm chi, mà không sang bên ấy diễn tả những tâm trạng của con người. Một khi ba nhân tố đó cùng xuất hiện tại một thời điểm và chúng hòa hợp với nhau thì sự thật Tình Yêu sẽ tuôn trào trong thực tại của bạn. Đó không phải là quá trình của logic, đó là tồn tại, là hiện hữu, không liên quan gì với bất kỳ thứ  triết lý nào. Bỗng nhiên con người ở đây, bây giờ, trong sự tĩnh lặng quá sâu sắc đến mức bắt đầu nghe thấy lời thì thầm trong chính trái tim mình. Đó là một giọng nói nhỏ nhẹ, êm ái, nhắc nhở con người: Chần chừ làm chi mà không sang bên ấy, câu nhắc nhở này không phải của lý trí mà đó là tiếng nói của một trái tim sáng suốt, khi mà tâm trí ngừng tạo ra sự ồn ào, huyên náo và nó sẽ được con người nghe thấy.

  Ba khổ thơ tiếp theo:

những câu chuyện vui tôi dành cho em đấy

hoa hồng dịu dàng tôi dấu vào tim

những giấc mơ đêm

ôi những giấc mơ đêm

sẽ chỉ cần vài giây

mình nắm tay nhau băng qua phố vắng

sá chi những lời trách mắng

sá chi những lời điêu ngoa

tôi bận viết nốt bản tình ca

để mình nhìn nhau mà hát

em như những nốt nhạc

tung tăng trên cánh đồng

đôi mắt nhìn mông lung

tôi lặng người mà ngắm

mình yêu nhau

ôi mình yêu nhau say đắm

gần như là cuộc sống

gần như là giấc mơ

   Khi sự thật về Tình Yêu được khám phá, con người bắt đầu tiết ra hương thơm. Những phẩm chất tuyệt vời mà con người chưa bao giờ tình cờ nhận biết. Con người bắt đầu nhìn cuộc sống bằng đôi mắt của thi sĩ, bằng cái nhìn của họa sĩ, con người bắt đầu nghe những lời nói và âm thanh bằng đôi tai của người nhạc sĩ. Tất cả mọi nghệ thuật của loài người từ trước đến nay không phải là một cái gì đó khó có thể ra đời được, mà nó chỉ là sản phẩm phụ của những trái tim tha thiết yêu thương, bởi vì trái tim đằm thắm yêu thương sẽ trở thành sự sáng tạo. Nó sẽ rót chính nó vào tồn tại theo nhiều cách có thể, thông qua nhiều khía cạnh. Khi Tình yêu bắt đầu tuôn chảy trong trái tim bạn, bạn bắt đầu tạo ra hương vị của ma lực xung quanh bạn, sự tao nhã, mỏng manh, sự duyên dáng tinh tế bắt đầu tự nguyện xuất hiện.

   Ba khổ thơ này nói về sự giao cảm của Tâm thức, cuộc gặp gỡ bên trong tâm thức của của con người. Nói một cách cụ thể hơn đó là người đàn ông nay có khả năng gặp được người phụ nữ bên trong. Và cuộc gặp mặt với người phụ nữ bên trong là một cực đỉnh của bạn ấy, điều đó cũng mang đến niềm khoái cảm tuyệt vời.

  Trong cuộc gặp mặt với người phụ nữ bên ngoài, bạn sẽ chỉ có những cái nhìn thoáng qua (lâu nhất là khoảng 15 đến 30 phút). Nhưng khi bạn gặp với người bên trong, thì điều đó nó sẽ trở thành trạng thái của bạn mà không phải thoáng qua, vì nó không bị thời gian và không gian bên ngoài chi phối ảnh hưởng đến, bạn hoàn TỰ DO mà không ai có thể cản trở được. Nó giữ nguyên với bạn, nó đợi chờ bạn, nó trở thành hương thơm của chính bạn, vì thế mà có hai câu thơ :

gần như là cuộc sống

gần như là giấc mơ

  Đến khổ thơ cuối:

  nhưng

tôi phải trở về

trong những chiều bơ vơ

để lặng yên nhớ em

để mỗi đêm nghe trái tim biết khóc

để ngày qua ngày bạc thêm màu tóc

để em là người cuối cùng

trong quãng vắng đời hoang

   Liên hệ một chút với thi nhân Hàn Mặc Tử .

  Trong bài thơ: MÙA XUÂN CHÍN của Hàn Mặc Tử, khổ thơ cuối là :

  Khách xa gặp lúc mùa xuân chín

  Lòng trí bâng khuâng SỰC NHỚ nàng

  Chị ấy năm nay còn gánh thóc

  Dọc bờ sông trắng năng chang chang .

  Từ  SỰC NHỚ  là một từ đắt giá nhất của cả khổ thơ, thì ở đây cũng vậy, chúng ta thấy từ  NHƯNG  cũng có một sức biểu cảm như thế, nó là ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, ranh giới giữa thiên đường và địa ngục, ranh giới giữa không-tâm trí và tâm trí.

  Cũng giống với nhân vật CHỊ ẤY, nhân vật TÔI của bài thơ này, anh ta chắc chắn là phải hoàn thành tất cả những nhiệm vụ GÁNH THÓC của mình trong những hoàn cảnh vô cùng nghiệt ngã của cuộc đời thật nơi trần gian (nhiều khi còn khổ hơn là gánh thóc trên dọc bờ sông trắng nắng chang chang ) điều đó được thể hiện qua những cụm từ ngữ sau:

 Những chiều bơ vơ, trái tim biết khóc, ngày qua ngày bạc thêm mái đầu,  quãng vắng đời hoang……

  Cuối cùng, Tình yêu là ma thuật, tình yêu là tôn giáo, bất kỳ điều gì chạm đến một trái tim tràn ngập yêu thương thì cũng đều được biến đổi thành  VÀNG,  thậm chí nếu bùn mà được chạm bởi Tình Yêu thì ngay lập tức những bông hoa sen bắt đầu phát triển. Tình Yêu là một ma thuật kỳ diệu nhất trên đời, sức mạnh ma thuật, và những người biết Tình Yêu là những người ma thuật.

LÊ CHUNG

READ MORE - TÌNH YÊU – PHẨM CHẤT MA LỰC CỦA CUỘC SỐNG - Lê Chung bình thơ Võ Thị Như Mai

VỌNG VỀ CỐ THỔ YÊU THƯƠNG - Chùm thơ Nguyễn Ngọc Hưng

 


VỌNG VỀ CỐ THỔ YÊU THƯƠNG 

 

Mẩy từ thấp thoáng Giêng Hai

Xa lăng lắc

Xanh xanh chồi búp lộc đài

Chòi ra góp mặt

Tiếng dồng dộc ru ổ trứng hồng

Um ma nghé ngọ xanh tháng Chạp

Ngơ ngác

Ngẫng đầu gọi gió đông

 

Có phải mình đấy không

Con dế lửa mang đầy bụng lửa

Không đốt cành cây

Không thiêu bụi cỏ

Mà mơn man thổi hương phun gió

Quay đầu vểnh râu phương cố thổ

Vọng về

 

Phía ấy là rơm rạ vía làng

Phía ấy là sông nước hồn quê

Phía ấy là

Lũ tróc đầu dâu

Lũ cào chân ruộng

Bát nhang ngoại chén gạo làng nước cuốn

Duyên thì con gái em trôi

 

Là tôi

Mà không chỉ một tôi

Cả làng sớm hôm mót củ

Mơ giấc mơ trù phú

Kể nhau nghe chuyện ai đó nhặt vàng

Những rãnh cày ửng lên màu cổ tích

Mũng giống mẹ gieo gió nghịch

Ngọn roi cha vẫn rì tắc dãi dầu

 

Từ độ trăng nghiêng cau bén duyên trầu

Hoa bù xít

Phả

Nực nồng điệu gáy

Đất vẫn vắt mình cho sữa chảy

Không còn răng sún cạp ngô non

 

Không còn chắc lép đong lon

Không còn hạt cơm cõng củ

Không còn rượu gạo ổi xanh rủ nhau bù khú

Không còn chỗ cho buồn xưa cư ngụ

Cố hương ơi,

Người vẫn trong hơi thở

Sao vời xa tiếng dế lửa gọi mùa

 

Bầy sáo bông vọc nước chơi đùa

Một vẫy cánh quên năm thề bảy hẹn

Dâu sông Vệ còn xanh

Tằm Mỹ Hưng vẫn kén

Mai chiều toen hoẻn

Đứt nối một mình

Ai phụ quay tơ! 

 

 

QUA CHỢ CŨ NHỚ NGƯỜI XƯA 

 

Liêu xiêu mái lá cũ mềm

Guộc gầy chân cột hom hem tay kèo

Chia nồng nực sẻ hanh heo

Tựa nhau mà đỡ đói nghèo qua cơn

 

Chiều đông gió tủi mưa hờn

Cua đồng ngang dọc đường trơn lối lầy

Tơi cời vẫn tụ về đây

Hàng kia tôm cá dãy này ớt tiêu

 

Lầm lì mặt đất xanh rêu

Rưng rưng nước giọt rơi đều trước sau

Những thân rơm rạ nhĩ nhàu

Vẫn dành hơi ấm cho nhau suốt mùa…

 

Thông thênh quán nhỏ gió lùa

Nghe kèo cột kể ngọt chua một thời

Đâu người phiên chợ xưa ơi

Đành cho mối mọt nghiến lời hẹn sao? 

 

 

GIẤC MƠ LÀNG 

 

Loằng ngoằng tay cỏ xanh

Ôm ấp mặt đất nâu lỗ chỗ

Mộng mỵ dấu chân mơ ngược phố

Rưng rưng về trước cổng làng

Cùng chiếc lá vàng chơi ván đáo dở dang

Mở rộng rào tre vốn đã lưa thưa khép hờ năm tháng

Sờ sẫm vách đá ong tìm vết mưa nắng rạn

Nhặt hòn bi ve vật vạ bên đường…

 

Gió hoang lung chợt sững lại góc vườn

Núm ruột ngày xưa đã mọc thành đụn mối

Xao xác rơi từ những tầng mây nổi

Mảnh hồn ai

U uất gọi chiều

 

Đâu rồi bóng dáng thương yêu

Ráng như máu đỏ ra từ tiếng cuốc

Dải tang trắng

Cành cây xanh rút ruột

Đắng mắt người rin rín lệ hoàng hôn

 

Chẳng ai dại khờ đem kỷ niệm đi chôn

Chỉ vô ý bụi thời gian vùi lấp

Lập lòe ký ức ma trơi

Nguồn sáng vỡ đâu dễ gì huân tập

Dế giun nào bốc mộ thời gian?

 

Làm sao gỡ nổi giấc mơ làng

Đêm mười ngón gai tre cào nát ngực

Văng vẳng mơ hồ tiếng chuông hư thực

Có rồi không

Tia chớp lóe ngang trời…


Nguyễn Ngọc Hưng

 

READ MORE - VỌNG VỀ CỐ THỔ YÊU THƯƠNG - Chùm thơ Nguyễn Ngọc Hưng

HOA NGỌC LAN - Chu Vương Miện

 






READ MORE - HOA NGỌC LAN - Chu Vương Miện

MỜI RƯỢU MÙNG NĂM - Chùm thơ Trần Thiên Thị

 


MỜI RƯỢU MÙNG NĂM 

 

Giang hồ không ấn tín

Trăm năm một tấc gươm cùn

Rót đầy

Rót đầy trăm chén

Hỏi ai còn muốn say cùng?

 

Chờ chi Hoàng Hà chảy ngược

Thơ khêu thành lũ trăm dòng

Đòi chi hồn nhiên thưở trước

Gánh tình đã đủ long đong

 

Thì thôi uống thêm chén nữa

Ngày mai lại tiếc đêm này

Đọc người trong đôi mắt ướt

Đọc đời trên chỉ bàn tay

Dừng thôi dã tràng công khó

Lạy về Đông hải mà say 

 

Thì thôi

Em cứ hát

Nệ chi bài ca cũ

Thì thôi

Em cứ khóc

Thỏa lòng hạt muối mồ côi

Nhục vinh gối đầu đánh giấc

Tình chung lăn lóc say cười 

 

Rót thêm

Rót thêm chén nữa

Hồng nhan tri kỷ say cùng

Rót thêm

Rót thêm chén nữa

Bạn thù mời lại vui chung

Cuộc chơi đến hồi tàn cuộc

Tạ ơn đào-kép=anh-hùng

 

Rót xuống đất một chén

Uống với người đi xa

Nâng ngang mày một chén

Uống cạn với trăng tà 

 

 

BẮT ĐỀN THÁNG BA 

 

Đứng giữa đường khuya bắt đền đêm

Chuốc sương vai cỏ đã say mềm

Quang tình đã sắp từ thu trước

Trăng cứ vàng như sợ lãng quên 

 

Đứng giữa mùa xuân bắt đền em

Vui chia nghiêng ngửa buổi chân ghềnh

Nhờ hoa nói hộ bao lời hẹn

Rượu ven đường nuôi chẳng được lãng quên 

 

Bắt đền tháng ba

Bắt đền cánh bướm

Say chi tình mắc nợ với mùa hoa

Bắt đền ca dao

Bắt đền cổ tích

Để khi buồn

Còn lại một mình ta 

       

 

BẮT ĐỀN

 

cứ lo sông sẽ cạn nguồn

cứ lo đánh mất nỗi buồn của em

lá còn hờm sẳn sầu quen

úa vàng chỉ để bắt đền mùa thu

 

Trần Thiên Thị

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

READ MORE - MỜI RƯỢU MÙNG NĂM - Chùm thơ Trần Thiên Thị