VỌNG VỀ CỐ THỔ YÊU THƯƠNG
Mẩy từ thấp thoáng
Giêng Hai
Xa lăng lắc
Xanh xanh chồi búp
lộc đài
Chòi ra góp mặt
Tiếng dồng dộc ru ổ
trứng hồng
Um ma nghé ngọ xanh
tháng Chạp
Ngơ ngác
Ngẫng đầu gọi gió
đông
Có phải mình đấy
không
Con dế lửa mang đầy
bụng lửa
Không đốt cành cây
Không thiêu bụi cỏ
Mà mơn man thổi
hương phun gió
Quay đầu vểnh râu
phương cố thổ
Vọng về
Phía ấy là rơm rạ
vía làng
Phía ấy là sông
nước hồn quê
Phía ấy là
Lũ tróc đầu dâu
Lũ cào chân ruộng
Bát nhang ngoại
chén gạo làng nước cuốn
Duyên thì con gái
em trôi
Là tôi
Mà không chỉ một
tôi
Cả làng sớm hôm mót
củ
Mơ giấc mơ trù phú
Kể nhau nghe chuyện
ai đó nhặt vàng
Những rãnh cày ửng
lên màu cổ tích
Mũng giống mẹ gieo
gió nghịch
Ngọn roi cha vẫn rì
tắc dãi dầu
Từ độ trăng nghiêng
cau bén duyên trầu
Hoa bù xít
Phả
Nực nồng điệu gáy
Đất vẫn vắt mình
cho sữa chảy
Không còn răng sún
cạp ngô non
Không còn chắc lép
đong lon
Không còn hạt cơm
cõng củ
Không còn rượu gạo
ổi xanh rủ nhau bù khú
Không còn chỗ cho
buồn xưa cư ngụ
Cố hương ơi,
Người vẫn trong hơi
thở
Sao vời xa tiếng dế
lửa gọi mùa
Bầy sáo bông vọc
nước chơi đùa
Một vẫy cánh quên
năm thề bảy hẹn
Dâu sông Vệ còn
xanh
Tằm Mỹ Hưng vẫn kén
Mai chiều toen hoẻn
Đứt nối một mình
Ai phụ quay tơ!
QUA CHỢ CŨ NHỚ NGƯỜI XƯA
Liêu xiêu mái lá cũ
mềm
Guộc gầy chân cột
hom hem tay kèo
Chia nồng nực sẻ
hanh heo
Tựa nhau mà đỡ đói
nghèo qua cơn
Chiều đông gió tủi
mưa hờn
Cua đồng ngang dọc
đường trơn lối lầy
Tơi cời vẫn tụ về
đây
Hàng kia tôm cá dãy
này ớt tiêu
Lầm lì mặt đất xanh
rêu
Rưng rưng nước giọt
rơi đều trước sau
Những thân rơm rạ
nhĩ nhàu
Vẫn dành hơi ấm cho
nhau suốt mùa…
Thông thênh quán
nhỏ gió lùa
Nghe kèo cột kể
ngọt chua một thời
Đâu người phiên chợ
xưa ơi
Đành cho mối mọt
nghiến lời hẹn sao?
GIẤC MƠ LÀNG
Loằng ngoằng tay cỏ
xanh
Ôm ấp mặt đất nâu
lỗ chỗ
Mộng mỵ dấu chân mơ
ngược phố
Rưng rưng về trước
cổng làng
Cùng chiếc lá vàng
chơi ván đáo dở dang
Mở rộng rào tre vốn
đã lưa thưa khép hờ năm tháng
Sờ sẫm vách đá ong
tìm vết mưa nắng rạn
Nhặt hòn bi ve vật
vạ bên đường…
Gió hoang lung chợt
sững lại góc vườn
Núm ruột ngày xưa
đã mọc thành đụn mối
Xao xác rơi từ
những tầng mây nổi
Mảnh hồn ai
U uất gọi chiều
Đâu rồi bóng dáng
thương yêu
Ráng như máu đỏ ra
từ tiếng cuốc
Dải tang trắng
Cành cây xanh rút
ruột
Đắng mắt người rin
rín lệ hoàng hôn
Chẳng ai dại khờ
đem kỷ niệm đi chôn
Chỉ vô ý bụi thời
gian vùi lấp
Lập lòe ký ức ma
trơi
Nguồn sáng vỡ đâu
dễ gì huân tập
Dế giun nào bốc mộ
thời gian?
Làm sao gỡ nổi giấc
mơ làng
Đêm mười ngón gai
tre cào nát ngực
Văng vẳng mơ hồ
tiếng chuông hư thực
Có rồi không
Tia chớp lóe ngang
trời…
Nguyễn Ngọc Hưng
No comments:
Post a Comment