Chập chờn lau sậy đơm bông
Rét run gió bấc mùa đông lại về
Bếp hồng mẹ nhóm tình quê
Rổ khoai nóng hổi tỉ tê chuyện trò
Tiếng chim ngày cũ vô lo
Cành tre lấp lóa nắng nhòa thơ ngây
Cánh diều hạ biếc xa bay
Cánh đồng sương trắng ngủ say giấc nồng
Lối về thơ dại còn không
Bến quê tím mắt sầu đông nhớ người
Bờ rào rẽ lối mồng tơi
Run run gió bấc tỏ lời thầm thương
Trăng treo chênh chếch đêm trường
Tàn thu ngó ý còn vương dấu nhìn
Khói sương qua ngõ chùng chình
Ướt đằm gió bấc ấm tình bếp quê...
MƯA CUỐI NĂM
Trời trở bấc sao mưa còn tới
Nhói lòng ta vời vợi niềm chi
Đành thôi quay gót mùa đi
Trông vời theo cánh thiên di cuối trời
Ngày như đã gọi mời nắng mới
Có niềm vui nào đợi ta không?
Từ mây khuất chốn phiêu bồng
Nổi nênh lòng gió mênh mông tứ bề
Sầu trăng lạnh tỉ tê khúc dế
Mưa tàn phai còn để âm buồn
Khói sương nhòa nhạt khói sương
Cuối năm lịch mỏng còn vương vấn mùa
Ươn ướt lá lời mưa thầm thĩ
Có lẽ nào sầu chỉ riêng ta
Hoa xưa vàng cánh phai nhòa
Tháng năm chớp mắt như là giấc mơ...
CHIỀU ĐÔNG QUÊ CŨ
Sông trôi về đâu sông ơi...
Cánh đồng thả khói chơi vơi
Hiu hắt bờ lau trắng xóa
Mùa đông xõa tóc ngang trời
Hoàng hôn vương mây lang thang
Cỏ may từng sợi gió lùa
Chân trần về nơi thân thuộc
Hồn quê thấm đẫm hương mùa
Miên man chân trời chuông ngân
Đồng chiều cuống rạ bâng khuâng
Chật kín buồn thương quê xứ
Tiếng chim cúm núm thật gần
Mục đồng lùa trâu khuất lối
Sương giăng chẳng thấy nỗi niềm
Chùa quê mõ trầm man mác
Rụng về một phiến trăng đêm...
KHÓI ĐÔNG QUÊ NHÀ
Gió quấn quýt trên ngàn lá chín
Xao động cành trưa một tiếng chim
Cánh chuồn thức giấc bên ao vắng
Ngỡ thu lay gọi vội đi tìm
Chạm đông hơi bấc dường tê tái
Tóc trắng lau đưa lạnh tay người
Cánh đồng choàng đắp khăn sương ngủ
Đường quê cỏ dại hé môi cười
Tiếng trẻ nô đùa vang xóm nhỏ
Nhặt lá khô rơi nhóm lửa đông
Khoai vùi nóng hổi cời que bếp
Vừa thổi vừa ăn má đỏ hồng
Giắt mái tranh nâu chùm khói biếc
Những nếp nhà lan tỏa chiều thơm
Vẽ tranh quê mùa đông ấm áp
Đàn chim về chấm phá hoàng hôn...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)