Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, March 18, 2016

BẾN SÔNG QUÊ - thơ Vũ Trầm Tư




Bến Sông Quê

Bến sông quê em ngồi giặt áo
Cây bần cao bóng mát nghiêng che
Đêm thắp sáng lập lòe đom đóm
Dưới trăng non ai đợi bên hè

Cô thôn nữ dịu dàng đôn hậu
Bao trai làng ngắm nghé ước mơ
Mái tóc dài rẽ đôi thắt bím
Trái tim em thổn thức bao giờ?

Bến sông xưa một lần xa xứ
Bỏ làng quê tìm chút công danh
Chuyến đò xa nghe lòng bối rối
Em bên bờ ánh mắt long lanh

Mười năm rồi chưa lần gặp lại
Vẫn nhớ hoài bóng dáng ngây thơ
Vầng trăng khuyết chìm sâu bến nước
Hồn bơi trong kí ức dật dờ

Ngày nào đó nếu còn gặp lại
Kỉ niệm xưa chắc cũng quên rồi
Em theo chồng về nơi xứ lạ
Chuyện ngày thơ giờ quá xa xôi

Vũ Trầm Tư
READ MORE - BẾN SÔNG QUÊ - thơ Vũ Trầm Tư

GIỚI THIỆU TẬP "THƠ TÌNH SINH VIÊN" CỦA PHẠM NGỌC THÁI - Phương Tuấn




      Vào dịp cuối năm 2015 vừa qua - Nhà thơ Phạm Ngọc Thái đã được "Công ty trí thức Việt" cùng với Nhà xuất bản Hồng Đức kết hợp cho xuất bản một tác phẩm văn học "thơ và bình".
      Tập sách có tên đề: THƠ TÌNH SINH VIÊN - Gồm trên 100 bài thơ tình với 12 bài bình thơ hay Phạm Ngọc Thái của nhiều tác giả. Sách dầy 200 trang, là các thi phẩm hấp dẫn được chọn lọc ra từ trong đời thi ca của nhà thơ.
      Chúng tôi trích đăng bốn bài thơ và một bài bình rút ra từ tập "Thơ tình sinh viên" đó, xin giới thiệu tác phẩm cùng bạn đọc:

                  PHỐ THU VÀ ÁO TRẮNG

Tà áo trắng em đi qua phố
Mùa thu rơi phủ mắt anh
Tà áo trắng của người sinh nữ
Anh nhìn xác phượng khóc rưng rưng.


Chỉ còn lại con tim rớm đỏ
Áo quệt vào máu rỏ hai tay…
Ôi, mùa thu mùa thu êm ả
Sao lòng anh tơi tả thế này?


Tà áo trắng trôi dưới dòng mây bạc
Lang thang vài cánh bướm bơ vơ
Áo trắng in ngang trời - sét đánh!
Lưỡi dao nào cào nát tim thu?


Anh cũng có một thời bên áo trắng
Cũng bế bồng và cũng đã ru em!
Cái thời ấy chìm vào xa vắng
Phút gặp lòng đâu hết ngổn ngang.


Thêm một mùa thu, một mùa thu vỡ
Câu thơ nẩy những bông hoa buồn
Thôi, đừng hát để ướt lòng trinh nữ

Em đi rồi! Anh chết cả mùa đông.




    CON ĐƯỜNG PHƯỢNG ĐỎ 

Em mang màu phượng đỏ ra đi…
Anh tha thẩn dọc hè phố nhỏ
Nơi kỉ niệm của mối tình sinh nữ
Xác ve còn bám ở thân cây.

Con đường phượng đỏ đêm nay
Mây lãng du bay trời xanh vô định
Những cánh hoa rung trong hoài niệm
Nghe lòng thổn thức đâu đây.

Phượng đã cháy lên một thời
Nửa tóc bạc rồi, nửa mái xanh phơ phất
Tới một ngày chúng cũng tàn úa hết
Ta sẽ thành ông bà lão, em ơi!

Con đường tình đẫm giọt sương rơi
Gió vẫn xạc xào vi vút thổi
Giá hồi ấy chúng mình lấy nhau rồi sinh năm đẻ bảy
Thì đâu còn phượng để anh ru?

Em đã mang màu phượng ấy ra đi… 




               TRONG MƯA 

Mưa rơi nhẹ như là tóc ấy
Giống dải lụa mềm quấn nỗi buồn bay
Mưa rơi khẽ như hoa vậy
Vỗ vào đêm hoá các nốt đàn gày.

Em có thầm nghe mưa bay ngoài đó
Em có buồn khi gió thổi đêm đêm
Đứng trong mưa hồn anh tràn bão tố
Mưa rơi vào anh, tan ra nơi em xa không…

Em bước nhẹ, những tháng năm hoang dại
Về bên anh mái tóc rối tơi bời
Anh hôn mãi những giọt mưa em thuở ấy
Dẫu chỉ thấy còn bong bóng vỡ đầy môi...




     MƯA BAY TRONG TIẾNG CHUÔNG


Chuông chùa thỉnh lên lời cầu nguyện
Nam-mô-a-di-đà!
Trong khúc mưa bay âm vang trời đất
Nửa tỉnh, nửa mê cũng thể như là...
Vi vút tầng cao con lá rụng
Nghe lao xao sóng vỗ bên hồ
Chân ta bước dưới khuông trời thành phố
Tiếng chuông buồn lại hoá bản nhạc thơ.
Thoắt tình đã vào xa vắng
Mình anh với bóng nhớ hoài em
Hồn như cánh chim vô định
Mái tóc em bay làn mưa mênh mang.
Ôi, tiếng chuông gảy lên bao ký ức?
Kia không gian thao thiết gót chân mềm
Gió dìu dặt, ánh trăng suông dìu dặt
Bản thơ tình anh vọng giữa mưa đêm.
           


         Sau đây là bài bình:


                EM VỀ BIỂN                               


                  
Bờ bãi đời người - Cuộc sống tình yêu
                  Trái tim nhỏ em dựng cả toà sen chân phật tổ!
                  Ta cũng thể loài cua còng trong bể cả
                  Yêu thương nhiều hưởng đã bao nhiêu.
 
                                        Kỉ niệm K.A -  Người nữ sinh trường SPNN năm xưa.
                                                           Quê hương thành phố biển

Em về biển để vùi vào trong cát
Nỗi buồn nước mắt
Những nát tan vòm ngực đã thương đau.

Biển cứ vỗ tan... nát tình biển cả...
Xô mãi bờ với lá thông reo
Người thiếu nữ ấy dần thành cát trắng
Mang nỗi niềm không biết đã đi đâu?

Tháng năm trôi…tình cũ cháy như khêu
Dòng suối thần tiên nuôi đời ta mục ải
Đôi gót đỏ ánh mắt nhìn thơ dại
Đã thổi thành bão tố ở trong anh.

Hàng bạch đàn năm xưa còn đó
Anh còn đây. Em hỡi, anh còn đây!
Nhớ những buổi đón em bên cổng trường sinh ngữ
Tóc nửa bạc rồi chỉ thấy gió mưa bay...

Tóc nửa bạc rồi. Tình vẫn đó, em ơi!

                            Thơ Phạm Ngọc Thái

Lời bình:  MỘT MỐI TÌNH ĐẦY LỆ

      Đây là mối tình của nhà thơ với cô nữ sinh trường Sư phạm Ngoại ngữ. Nỗi thơ đầy lệ:
                        Em về biển để vùi vào trong cát
                        Nỗi buồn nước mắt
                        Những nát tan vòm ngực đã thương đau.

     "biển" ở đây là thành phố quê hương của người con gái (như trong tựa đề bài thơ đã viết), nhưng hình ảnh biển còn là biểu tượng của bãi-biển-đời-người hay là tình-em-biển-cả:
                        Biển cứ vỗ tan... nát tình biển cả...
                        Xô mãi bờ với lá thông reo
      Cái hàng thông năm tháng đứng trên bờ biển hát, vừa như sự vô tình mà lại hữu tình của thiên nhiên, với con sóng xô nát bờ khắc khoải mãi về người trinh nữ. Một biển cuộc đời đầy sóng bão, người sống trong nó và... nó có thể nghiền nát con người:

                        Người thiếu nữ ấy dần thành cát trắng
                        Mang nỗi niềm không biết đã đi dâu?

     Người con gái ấy đã đi không trở lại. Hình ảnh "cát" trong bài thơ này mang màu sắc thơ siêu thực, tức là dạt vào trong chốn cát bụi đời người...
     Tôi xin phân tích bốn câu thơ làm tựa đề:
                          Bờ bãi đời người - Cuộc sống tình yêu
                          Trái tim nhỏ em dựng cả toà sen chân phật tổ!
                          Ta cũng thể loài cua còng trong bể cả
                          Yêu thương nhiều hưởng đã bao nhiêu.
     Tình yêu của em đưa ta về nơi thánh thiện. Em chính là cả toà sen nát bàn phật tổ của đời anh! Thế mà, trên "bờ bãi đời người" thân phận em vẫn nổi chìm như kiếp rong rêu. Thì ra tình yêu không chỉ mang cho ta hạnh phúc, mà còn là bi kịch đớn đau trong cuộc đời. Đây là bốn câu thơ hay nhất bài, hình tượng đã đạt đến điểm đỉnh, khái quát nội dung tư tưởng của toàn bài để đưa tấm phẩm bích Em Về Biển vào trong miếu mạo của thi ca.

     Xin bình tiếp vào bài:
                           Tháng năm trôi…tình cũ cháy như khêu
                           Dòng suối thần tiên nuôi đời ta mục ải
                           Đôi gót đỏ ánh mắt nhìn thơ dại
                           Đã thổi thành bão tố ở trong anh.
       Tình cũ như ngọn đèn càng khêu càng cháy. Người con trai cũng như cây thông mòn mỏi mãi, năm tháng dần thành mục ải... thì mối tình trong trắng thơ ngây, thơm mát như ban mai của người con gái xưa lại hiện về xoa lên nỗi đau của lòng anh. Hình bóng người sinh nữ cứ lặng lẽ, âm thầm mà cào xé tưởng như những trận bão lòng không dứt.
    Em Về Biển tuy không đi sâu vào miêu tả tấm thân bên trong của người con gái, hồi ức chỉ phục lại những ấn tượng có tính điển hình, như:
                        Đôi gót đỏ ánh mắt nhìn thơ dại
    Hay là:

                       Những nát tan vòm ngực đã thương đau
    Nghĩa là không thấy những hình ảnh yêu thương trần tục xuất hiện trong tình thi này, chỉ có những hương vị thơm tho, thanh thoát, nên thơ... nhưng vẫn đầy cảm xúc da diết, mộng mơ mà năm tháng không phai nhoà trong anh.
     Đời hiện hữu mà tình yêu lại là ảo ảnh. Cuộc sống chỉ còn là một bãi cát vô vi, trắng phau để những trận bão tố lòng anh thổi mãi không thôi. Đến đây một mảng thơ hiện thực được tràn vào, tình thơ lại càng thêm tha thiết:
                         Hàng bạch đàn năm xưa còn đó
                         Anh còn đây. Em hỡi! Anh còn đây,
                         Nhớ những buổi đón em bên cổng trường sinh ngữ...
      Những buổi đón người yêu bên cổng trường... gợi lại bao nhiêu kỷ niệm để nói về một thời đôi trai gái đã say đắm yêu nhau. Ta có thể mường tượng, bóng trăng huyền diệu thuở ấy, bước chân em đi nhè nhẹ, những chiếc lá rơi khẽ khua lên xào xạc. Ôi! Tấm thân của người con gái như một tảng thiên thạch trinh trắng vô vàn, cuốn hút cả những linh hồn. Chạm vào thiên thạch ấy, mọi sức mạnh đều tiêu tan mềm nhũn để tan hoà thành nước. Ánh mắt, đôi môi, cả cặp "tuyết lê" trắng ngần, trinh khôi của người thiếu nữ tựa như đôi mỏm núi kỳ vĩ nhô lên làm nên luỹ thành sừng sững nghìn năm, là thiên kiệt tác nhân sinh của loài người.  Khi ta áp môi hôn, khi đôi bàn tay man dại của tạo hoá đặt vào đó, nó nóng hổi và huyền thoại...
      Nhà thơ đã từng sống qua nửa thế kỉ, chứng nhận bao điều lớn lao cùng những điên đảo xẩy ra trong thế giới loài người, để cuối cùng anh lại quay về, chỉ ngợi ca người yêu bất tử hơn mọi thứ trên đời. Thế mà đời người như bóng câu bay qua trong vòm trời vô định, tất cả đều tan vỡ lẫn vào trong cát bụi cuộc đời - Như những dòng thơ kết thúc trong Em Về Biển này :
                         Tóc nửa bạc rồi chỉ thấy gió mưa bay...
                         Tóc nửa bạc rồi. Tình vẫn đó, em ơi!
    Mái tóc sương nhà thơ soi xuống dòng sông vô cùng, vô tận của thời gian, lẫn nhoà trong tiếng gió mưa phủ kín đất trời. Năm tháng qua đi lặng lẽ mà héo úa, như bao chiếc lá vàng rơi rụng xuống, phủ lên trên những hồi ức về người con gái xưa một nấm mồ tình.


      PHƯƠNG TUẤN


READ MORE - GIỚI THIỆU TẬP "THƠ TÌNH SINH VIÊN" CỦA PHẠM NGỌC THÁI - Phương Tuấn

RỒI CŨNG CHIA TAY - Nhạc: Mai Hoài Thu - Thơ: Khưu Trí Dư - Ca sĩ: Diệu ...

READ MORE - RỒI CŨNG CHIA TAY - Nhạc: Mai Hoài Thu - Thơ: Khưu Trí Dư - Ca sĩ: Diệu ...

MÙA THU THƠ ẤU - hai bài thơ của Trần Thị Nhung

Tác giả Trần Thị Nhung



MÙA THU THƠ ẤU

Con về gỡ cánh chuồn kim
Mắc trong nhành lúa, mãi tìm giọt mưa.
Con về gỡ tổ chim xưa
Tìm mồi châu chấu, giữa trưa nắng dài.

Nắm cỏ gà kiếm cho ai
Vội vàng tay hái, rớt ngoài triền đê.
Dế trườn lên cỏ ngủ mê
Cánh diều bỏ mặc gió về đón đưa.

Con tìm nón lá ngày xưa
Che lên mái tóc ngày chưa biết buồn
Về mơ giấc ngủ ổ rơm
Quả lồng đèn chín, rước thơm trăng trời.

Quê nghèo bùn lấm áo tơi
Con ngồi gỡ để mẹ vơi nhọc nhằn.

TTN


GIỮ

Em giữ cho lá chút diệp lục
Để mai úa vàng
Lá đỡ nằm đau

Giữ cho chiều tàn
Một nỗi xanh xao
Nắng có dối lòng nhau
Mùa thu cũng không buông lời trách cứ

Giữ cho dòng sông lặng yên trong làn gió
In lại bóng hình anh
Hoa đã dại hơn cho một mùa lá xanh
Em sẽ thôi không chờ nữa.

Nghe như con đường
Giữ vào lòng tiếng mưa vỡ
Bong bóng nằm có bớt đau.

4/09/2015
Trần Thị Nhung

Trường THCS Thanh Ninh, Phú Bình, Thái Nguyên.

 <trannhung.nh@gmail.com>
_______



Lần đầu gởi cho VNQT.
READ MORE - MÙA THU THƠ ẤU - hai bài thơ của Trần Thị Nhung

LUNG LINH - hai bài thơ của Phạm Phan Hòa


Tác giả Phạm Phan Hòa



LUNG LINH

                 * Tặng NTBTM và luôn hằng
                  mong ngọc muôn đời tỏa sáng
                  dù là những giọt nước mắt em.


Yêu sao
Màu nắng ngày xưa
Đổ dài- rực rỡ cơn mưa
Hạ
Hồng!.
... Khóc tình chia biệt
Sang sông.
Chìm sâu muôn thủa
Giọt lòng
Long
Lanh!.

PPH
QN- 16/3/2016.

MƯA HỒNG

                    * Tặng TM Thúy ngày xưa.

  Về QN.. có nghĩa là hãy để cho kỉ niệm của tôi và Mặc Trầm như những bóng mưa tan theo mùa hè, như những cánh mây buồn trôi theo từng cơn gió chiều phiêu bạt và nơi mây đến rất gần đường cách chia.
  Dĩ vãng về nơi cuối trời vần vũ đổ mưa như mãi khóc hoài thương một đời sông lặng lờ ngơ ngác nhớ.
  Mưa bây chừ lạnh ướt hai vai, xao xác tháng ngày dài đổ bên đời thời- xa rời sách vở.
  Bàn tay xưa sạm chai mùi nắng.. tê cứng lạnh lùng! Bốn mùa cũng qua.
  Thời gian vô tình khắt khe ngày đi thôi độ lượng, đôi chân chưa lần biết mỏi anh mãi lê thê giữa đời.. nuôi tình lớn khôn.
  .. Mùa hè sớm ở nơi em rồi sao? Giọng ve ngày xưa đã nôn nao tìm về say âm hưởng cũ- cung đàn anh từ nơi xa vắng gửi sầu chân phương.
  Phượng ươm hồng cho mắt đỏ khóc chia tay rớt xuống ngày thắm tươi sân trường yên ắng, đường me lá rơi tỉ mỉ từng chiều đợi ai.
  Em có còn kịp về theo những bóng mưa li ti  bụi hồng em có còn quay về thời mưa chưa ướt áo? Thủa nắng hạ gầy gò theo mỗi bước chân đi.
  Mưa tô mầu tuổi xanh, mưa long lanh mắt ngọc ấm lên vạn con đường học trò.
  Mưa hồng ơi!.
  Mưa hồng.

Phạm Phan Hòa
QN- 14/3/2016.

READ MORE - LUNG LINH - hai bài thơ của Phạm Phan Hòa

RƯỢU ÂN TÌNH UỐNG VỚI YÊU THƯƠNG - thơ Trúc Thanh Tâm


Tác giả Trúc Thanh Tâm


RƯỢU ÂN TÌNH
UỐNG VỚI YÊU THƯƠNG

Hạt bụi trở mình từ chốn đền thiêng
Trong phản chiếu của gương thần mầu nhiệm
Những mảnh vỡ của thời gian lắng đọng
Ta lớn lên trong cổ tích cội nguồn 

Giữa hai bờ sinh tử chông chênh
Đời quanh quẩn cuộc chơi phù phiếm
Phù sa bồi cho thêm cây lấn biển
Mưa chan hòa mật ngọt đất hồi sinh 

Sông hiền hòa như lòng mẹ bao dung
Để hạnh phúc hóa thân từ cây lúa
Rừng bạt ngàn, biển đông còn sóng gió
Cha hiên ngang như dáng núi mùa xuân 

Rượu ân tình xin uống với yêu thương
Cho nhịp đập trái tim thêm gần gũi
Đất nước ơi, trong lời thề xương máu
Một Diên Hồng khí phách đến muôn sau!

TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )


READ MORE - RƯỢU ÂN TÌNH UỐNG VỚI YÊU THƯƠNG - thơ Trúc Thanh Tâm

TÌNH SẦU MUÔN THUỞ - hai bài thơ của Hoàng Anh 79

Tác giả Hoàng Anh 79


TÌNH SẦU MUÔN THUỞ

Chiều tắt nắng mây bay về cố xứ
Tình đã phai theo sắc tím hoàng hôn
Ta lặng lẽ trên đồi cao gió hú
Không mùa đông sao sương lạnh buốt hồn

Chiều chấp chới ta bên triền núi lở
Nhìn em xa xa lắc đến mịt mùng
Ta gã tình sầu từ trong muôn thuở
Áo mũ công hầu bỏ lại sau lưng

Mặc thế sự trăm nghìn lần điên đảo
Không có tiền ta chơi với mình ta
Rượu cạn bầu mềm môi quên cơm áo
Nhìn hoa rơi chợt nhớ khói quê nhà

Bến sông cũ chắc giờ hiu quạnh lắm
Ly khách ơi ai đợi nữa mà về
Còn sót lại đâu đây vài say đắm
Rồi lụi tàn khi đã hết cơn mê

Đời vay mượn sao buồn rơi nước mắt
Sẽ bay đi những thương nhớ giận hờn
Ta sẽ chết không có ai vuốt mặt
Thì đã quen rồi lầm lũi cô đơn !

Ngày 9/3/2016
HOÀNG ANH 79




CÒN CHÚT YÊU THƯƠNG

Qua chợ Trường An còn sương trắng
Em ơi có đợi ở Long Hồ
Vài chiếc lá me rơi lãng đãng
Cổ Chiên gờn gợn khói triền mơ



Theo dấu chân em đường hạ đỏ
Chở đầy nhung nhớ tuổi ngây thơ
Có sợi tóc thề đưa theo gió
Trói chặt hồn ta đến bây giờ



Trên sông lục bình trôi tím biếc
Như màu mực tím của bài thơ
Đâu biết mùa thi là tiễn biệt
Ta đi vào cát bụi giang hồ



Em vào đại học nhiều  mơ ước
Dẫu sao đời còn chút yêu thương
Ta kẻ độc hành không hẹn trước
Hợp tan dâu bể bởi vô thường



Tà áo trinh nguyên thơm màu nắng
Có gặp nhau tình cũng chia xa
Ví dù em học môn lo gic
Có luận ra lời trái tim ta?


NGÀY 14/3/2016
HOÀNG ANH 79


READ MORE - TÌNH SẦU MUÔN THUỞ - hai bài thơ của Hoàng Anh 79

TRĂN TRỞ - Tùy bút của Trương Thị Thanh Tâm


Tác giả Trương Thị Thanh Tâm


TRĂN TRỞ

Tùy bút của Trương Thị Thanh Tâm

Những quá vãng xa xưa của một thời đăng quang con gái, thời được gọi là hoàng kim, được bủa vây hạnh phúc nhất trong cuộc đời, bây giờ đã mất hút đàng sau ước mơ trùng trùng vĩnh cửu. 
   
Tuổi sầu lá mục, nghe cơn sóng kỷ niệm vỗ về trầm lặng man man, sao không giúp nhau một chút ngọt ngào cần thiết, một chút của yêu thương gắn bó sẽ trở thành hoan lạc đời đời...
     
Hãy nhắc nhở nhau qua tâm linh, sự thức giấc sẽ làm quà cho một lần hội ngộ. Hãy cho nhau những nụ cười hồn nhiên như dòng suối mát, đừng giữ lại phần nào của mưu toan nghi kỵ, cũng đừng cần phải suy tính về một tương lai, bởi thời gian mơ hồ, cuộc sống đôi khi chẳng thể thay đổi được gì, sự cố gắng chỉ là để đào sâu hố mâu thuẩn cách ngăn. Một đời đau khổ, sao không cố mà quên còn cưu mang những bất hạnh đó, nếu có thể gặp lại người cho dù chỉ sống một ngày cùng người mình yêu hơn là sống cả đời với người mình không yêu.
       
Đêm đã sâu không gian lặng vắng, nỗi nhớ trở về dù chỉ là một thoáng bên nhau, sao vẫn khó mà quên đôi bàn tay dại dột, gió vô tình vạt áo chẳng nằm yên. Tuổi mới lớn nên cứ trào dâng cho di tích còn lại mãi mãi trong tâm hồn, làm sao có thể quên, làm sao có thể xoá mờ...!
       
Trăm sông rồi cũng xuôi về biển, nước ngọt cũng nhờ phù sa, đời không gì là tuyệt đối, tình yêu cũng không phải lúc nào cũng khổ đau, thượng đế cho ta tình yêu và hạnh phúc nhưng ta có giữ được nó hay không còn tùy thuộc bản thân...
       
Thượng đế sinh ra tôi vì đã sinh ra người trước đó, tôi sẽ không cô đơn nếu như người biết trách nhiệm của mình. Thiên nhiên không ban cho ta cuộc sống lâu dài, nhưng ký ức đẹp sẽ mang theo ta mãi mãi, cũng như ngài không cho ai tất cả và cũng không lấy lại tất cả của ai bao giờ, nên rồi duyên sẽ đến, luật bù trừ của tạo hóa, hy vọng cho ta sự tồn tại. Tình yêu sẽ có nếu như ta biết đợi chờ cũng là nhựa sống cho một hành trình tiếp nối, như cây không rễ cây sẽ không đứng, tình không chân thực tình không vững bền...
           
Mỹ Tho, tháng 3-2016.
Trương Thị Thanh Tâm 


READ MORE - TRĂN TRỞ - Tùy bút của Trương Thị Thanh Tâm

CÒN ĐỌNG CHÚT XUÂN - Thơ Lương Bút

      
    
          Tác giả Lương Bút



CÒN ĐỌNG CHÚT XUÂN

    1.Đu đưa hoa đầu ngõ
Xuân vộị buông nhau rồi
Nụ hồng chưa kip nở
Ủ mềm miền cỏ tươi

Qua giêng em rời phố
Hương xuân nồng còn theo
Núi rừng reo trong gió
Tóc bềnh bồng chân leo

Bên vách đá là sàn
Nắng lên khơi ấm mới
Chim rừng mồ côi gọi
Bên bờ khe nước chao

Mây trời hờn bay bay
Người rừng chân mệt lả
Mang trăng về đêm say
Rọi hồng lên đôi má

2. Gốc mai rừng vườn ai
Tiếc xuân chồi thua thắm
Đông xô xuân đến
Hạ dục xuân đi
Núi đồi vọng bến
Gờn gợn men đời

Lệ xuân đeo đọng hạt,
Cố nhân rồi nơi đâu?
Vậy thôi ấy có nhiêu thôi
Võng đưa
Cọt kẹt
Ru hời tiếng thơ…

                      Lương Bút

READ MORE - CÒN ĐỌNG CHÚT XUÂN - Thơ Lương Bút

HÀ NỘI, MÙ MỊT SƯƠNG - Thơ Nguyễn Khôi


 
                        Tác giả Nguyễn Khôi



HÀ NỘI - MÙ MỊT SƯƠNG
    (Tặng Bàng Nguyễn)
                  ------
Lời dẫn : Theo Sống khỏe.vn thì " Hà Nội là Thủ Đô
ô nhiễm không khí nhất Châu Á".

                    *
May là mới nóng 26 độ
như ở Sài Gòn (35độ C) chắc phát điên ?
                     
Sớm ra Hà Nội sương mù mịt
Cứ ngỡ mình đang ở Sơn La ?
-Nhưng mà không phải là khói bếp,
là khói Xăng xe độc hại mà...
                      
Mới sớm tinh mơ Xe chật đường
Các em "bịt kín" thật là thương
- chẳng phải Đạo Hồi mà che mặt
Đến cái gót chân chẳng tỏ tường...
                      
Ơ hay, "mở cửa" văn minh đến
Hóa ra tàn phá cả môi trường
-Xóa sạch làng quê xây Phố thị
Người thừa vất vưởng... thiếu áo cơm.
                      
Mới khởi đầu thôi... đã mịt mờ
Ung thư vào Bệnh viện nằm chờ
Rỗi nghề ra Quán Bia chém gió
Mặc kệ sương mù... ngạt thở ơ... ? !

                   Hà Nội 18-3-2016
                   NGUYỄN KHÔI

READ MORE - HÀ NỘI, MÙ MỊT SƯƠNG - Thơ Nguyễn Khôi

MIỀN DỄ THƯƠNG - Thơ Đình Xuân



            Tác giả Đình Xuân




MIỀN DỄ THƯƠNG

Khắc nào nhộng hóa thành ve
Con ngài hóa bướm phòng the xin mời
Tóc xưa hay rẽ đường ngôi
Rẽ qua rẽ lại lệch đời nhau luôn

Còn không một thuở thương cuồng
Sao không sống vội cho lòng lã lơi
Mỗi ngưa xe mỗi vòng trôi
Mỗi phần mỗi phận, eo ơi, ngọt bùi

Khắc nào tình mới thơm lùi
Khắc nào áo mới mở khuy khoe nồng
Hay hò hẹn nơi không, không
Hay về với triết dụ ngôn cấu cào

Đang chơi vơi chốn hư hao
Cho xin một chút nao nao của người

                                ĐÌNH XUÂN

READ MORE - MIỀN DỄ THƯƠNG - Thơ Đình Xuân

BẠN QUAN - Thơ Đặng Xuân Xuyến


         



BẠN QUAN

(P/s: - Bạn say nên quá lời chứ ngoài đời
chắc vẫn còn những vị quan tốt.)
     
Bạn cũ lâu ngày gặp lại
Chén rượu quê đưa đẩy tẩy trần
Tao ruột ngựa hỏi câu ngớ ngẩn
Mày làm quan chắc kiếm bộn tiền
Chức ấy rẻ mà sinh lắm lãi
Mày học ngu nhưng thủ đoạn tài
Tao học giỏi nhưng mù thủ đoạn
Mãi long đong chức phó dân quèn
Mày nhăn mặt chửi tao thằng đểu
Quá nửa đời mãi chửa hết ngu...

Rượu tới tầm
Mày ghé tai tao
Nói thật nhỏ
Căng tai mới rõ
Làm người khó
Làm quan càng khó
Chốn quan trường chó vịt giống nhau
Mày than đời chỉ rặt những thau
Quan càng lớn chữ nhân càng nhỏ
Ví miệng quan giống trôn trẻ nhỏ
La liếm quen rồi nào biết bẩn dơ.

Tao gật gù giả bộ ngớ ngơ
Khen các quan vì dân vì nước
Nghe nửa câu mắt mày trợn ngược
Chửi tao khùng hệt “lũ dân ngu”
Mày chửi thề đặc giọng quân khu
Đời đã chó
Quan trường càng chó
Rồi nhăn nhó
than đời mày nhọ
Mấy tháng trời bổng lộc hụt xơi...

Rượu mày mời tao uống khó trôi
Thịt mày gắp tao nhai khó nuốt
Trời nhiều gió
Hay lòng tao nổi gió
Rượu đầy vò
Tao ngất ngưởng vờ say.

Hà Nội, trưa 18 tháng 03.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN  


READ MORE - BẠN QUAN - Thơ Đặng Xuân Xuyến