HÃY QUEN DẦN
Thơ Hào Quang
Hãy quen dần, với cuộc sống cô đơn
Khi đi, về không còn ai đưa đón
Hãy quen dần, nhìn lúc hoàng hôn xuống
Chớ bận lòng, khi thiếu nắng ban mai !
Hãy bỏ dần, niềm vui thú đó đây
Tìm nguồn vui của những ngày đơn lẻ
Hãy sống giản đơn, buông đi cho nhẹ
Đừng quá ôm cam, để khổ thân mình!
Ai cũng đi qua trên nẻo đường trần
Lúc quỹ thời gian dần về đoạn cuối
Dù muốn hay không, khó lòng thay đổi
Khi quen rồi, cuộc sống nhẹ nhàng hơn!
Hào Quang, 15/9/2021.
NHÀ EM
Nhà em ở tận xóm ngoài
Hàng trúc uốn ngõ, có vài thân cau
Trường làng từ độ biết nhau
Lá sen hai đứa chụm đầu che mưa.
Thời gian thấm thoát trôi qua
Em càng xinh đẹp, nết na dịu hiền
Tiếng oanh tâm sự thêm duyên
Em chưa trao gửi ân tình cùng ai.
Còn tôi từ độ đôi mươi
Đi vào nghiệp lính sống nơi biên thùy
Vui, buồn ôn chuyện đã qua
Bâng khuâng, lại nhớ người xưa... xóm ngoài
Bao năm, chinh chiến dong dài
Hôm nay, trở lại bồi hồi gặp em
Sang đông, trời độ mưa dầm
Em còn nhớ thuở sen cầm đợi nhau?
Thẹn thùng, vành nón em chao
Lòng tôi bịn rịn, nhịp cầu xe duyên!
Hào Quang - 1989
chienthangqt2008@gmail.com