Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, March 7, 2020

EM VÀ THƠ - Thơ Quách Như Nguyệt

 
Em Và Thơ

Đọc thơ anh, em đã rơi nước mắt
Cảm động nhiều dù biết chỉ là thơ
Chỉ là thơ, chỉ là thơ thôi nhé
Nhưng sao lòng xao xuyến, chẳng thờ ơ

Đọc thơ anh, những dòng chữ ngọt ngào
Chữ nhẩy nhót, bay múa vời mộng ảo
Những câu thơ bay lên tận trời cao
Thơ đánh thức những ngôi sao ngủ gật

Chẳng có ai làm thơ… mà nói thật*
Anh đã viết một câu thơ như thế
Thơ không thật cho nên tình không thật
Tình vẽ vời… nên tình đẹp anh ơi!

Vẫn ngác ngơ, ngơ ngác sống giữa đời
Vẫn lặng lẽ, thích sống trong mộng tưởng
Em và thơ, đủ vui và hạnh phúc
Nhân vật trong thơ, không quan trọng, vô thường!

Quách Như Nguyệt
August 29th, 2019



READ MORE - EM VÀ THƠ - Thơ Quách Như Nguyệt

LẠC NHAU TRONG NHỮNG MÙA THƯƠNG NHỚ - Truyện ngắn Hồng Lê

Ảnh từ Serano shop.


LẠC NHAU TRONG NHỮNG MÙA THƯƠNG NHỚ
Truyện ngắn
Hồng Lê


Thục Quyên ngồi trong gốc nhỏ quen thuộc quán café “Lối xưa”  nơi mà anh và cô vẫn thường ngồi, mắt lơ đễnh nhìn qua khung cửa sổ gỗ màu xanh, ngoài trời hạt mưa lất phất vẫn đọng giọt nước long lanh trên những chiếc lá nhỏ. 
Quán vẫn với những thứ quen thuộc mà cô từng thấy với những chiếc máy may đạp bằng chân, chiếc tivi xưa cũ, một chiếc máy nghe đĩa kiểu cổ điển. Một kệ sách nhỏ đằng xa trong góc phòng với những quyển sách đã bạc màu thời gian. Tất cả ở đây đều phảng phất nét hoài niệm, cũ kỹ.  
Anh bảo anh thích nơi này bởi ngoài vị café ngon thì nó cũng trầm mặc, cũ kỷ, hướng nội giống anh, nơi anh có thể quên hết những xô bồ, bon chen, nghiệt ngã ngoài kia để tĩnh tâm nghỉ về cuộc sống. Còn cô thích nơi này  đơn giản vì cô được ở bên anh, được anh chia sẽ những buồn vui, chiêm nghiệm về những triết lý sâu sắc của cuộc đời.
Cô đếm từng ngày trôi qua, chính xác là đã một tuần nay, anh biến mất không một lý do, không một lời giải thích nào. Tất cả tin nhắn, điện thoại của anh đều không liên lạc được. Cô nhớ anh đến điên dại, trái tim cô như gào thét, quẫy đạp, vùng vẫy trong những nổi nhớ dằng xé. Dường như tất cả ký ức về anh như từng đợt sóng ngầm cứ ào ạt ùa về trong tâm trí cô. Cô và anh cùng lớn lên trong một vùng quê nghèo đầy gió cát, những nhọc nhằn vất vả hằn sâu trên gương mặt con người mộc mạc, chân thành nơi đây. 
Từ ngày anh đi cô vẫn duy trì thói quen cũ, vẫn một mình ngồi góc quán cũ. Mùi cà phê từ chỗ pha chế ngun ngút bốc lên. Bài hát Lệ đá của Trần Trịnh du dương vang lên…
“Dạ chị vẫn uống ca phê nguyên chất như mọi hôm phải không ạ? Hôm nay chị đi một mình thôi sao?” Tiếng cô bé phục vụ bàn cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô. 
- “Ừ cho chị café như cũ em nhé” cô mỉm cười rồi trả lời.
Cô nhâm nhi chút café, ngày nào cũng hương vị ấy nhưng  chưa bao giờ cô thấy nó đắng ngắt, lòng cô lại trống rỗng, vô hồn đến vậy.
                                                  ***
- “Chị ơi, hôm nay chị có muốn thưởng thức món khác không?”  “có người gửi thư cho chị đấy ạ?” Tiếng cô bé phục vụ bàn vang lên.
          - “Vẫn thức uống cũ em nhé”
Cô thầm nghĩ, giữa thời đại này rồi ai còn viết thư tay. Cô vội vã lật từng trang, cô giật mình khi thấy nét chữ quen thuộc của anh. 
Em…đã 165 ngày trôi qua, anh biết em vẫn chưa thể quên được anh. Nhưng anh tin em sẽ làm được. Đừng cố quên anh bởi anh biết khi càng cố quên em sẽ càng nhớ anh nhiều hơn. Hãy để trái tim em tự nguyện buông bỏ anh một cách bình thản nhất….” Cô ước mình có thể chạy ùa vào lòng anh để khóc, để hờn, để giận.
Rồi như thế từng bức thư của anh cứ đến với cô trong nổi nhớ mong, chờ đợi mong lung mờ ảo.
“Em…. đã 275 ngày trôi qua, có lẽ em đã nguôi ngoai nổi nhớ về anh. Hãy vui vẻ đón nhận cuộc sống mới em nhé. Hãy xem anh như cơn gió thoảng trong những sáng bình minh rực rỡ hay những buổi chiều tà man mác sương đêm. Cuộc đời ngắn lắm, anh đang điều trị bệnh ở một nơi rất xa, anh không chắc rằng mình  còn sống trên cõi đời này được bao lâu nữa nhưng anh sẽ luôn mỉm cười đón nhận. Em cười rất đẹp, hãy cười tươi em nhé. Đừng chờ đợi anh” 
Đọc đến đây, trái tim cô đau thắt lại, nước mắt cô không kìm được nữa, cứ thế tuôn ra ào ạt…Cô oán hận anh, tại sao anh lại chối bỏ cô trong gian đoạn khó khăn của đời mình, tại sao anh lại một mình chống chọi. Nước mắt cô chỉ chực chờ có vậy để tuôn ra.
“ Em… đã 768 ngày trôi qua rồi phải không em, tất cả ký ức trong em chỉ giờ đã là những hoài niệm nhạt nhòa. Những kỷ niệm chúng ta giờ đã là cũ kỹ. Tình hình điều trị bệnh của anh đang rất tốt. Em an tâm nhé.”
Ánh mặt trời chói chang len lói vào khung cửa sổ gỗ màu xanh. Cô hiểu rằng anh đã chọn ra đi bởi anh có lý do của riêng mình. Sức khỏe anh vẫn ổn, đó là điều cô vui nhất.
“Hôm nay cho chị thưởng thức hương vị của thức uống mới em nhé”? Cô chủ động nói với càng trai phục vụ bàn. 
Từ nay, cô sẽ gói gém cẩn thận những yêu thương đong đầy, những hoài niệm xưa cũ, những vết sẹo, những tổn thương, dằn vặt,  đau đớn cất sâu vào góc nhỏ trái tim mình để dũng cảm bước sang trang mới, một cuộc sống không có anh bên cạnh. Cô vội vàng đứng lên mỉm cười, bước nhanh ra khỏi quán …Tiếng hát của Mỹ Tâm vẫn văng vẳng bên tai 
“Rồi muộn màng ta nói lỡ yêu và nhớ…
Rồi muộn màng ta ngỡ sẽ xa được nhau
Để rồi ta thương nhớ nhớ thương từng đêm
Nếu mình không thể quên thôi thì đừng quên… ”

                                               
Hồng Lê
TP Đồng Xoài, tỉnh Bình Phước

READ MORE - LẠC NHAU TRONG NHỮNG MÙA THƯƠNG NHỚ - Truyện ngắn Hồng Lê

CHÙM THƠ “LỜI CÁM ƠN” CỦA LÊ VĂN TRUNG






LỜI CÁM ƠN

Xin cám ơn những con đường tôi đã đi qua
Những hàng quán, những vỉa hè buổi sớm
Những người đến, người đi không hò hẹn
Và cả nỗi buồn bỏ lại hay mang theo

Tôi cám ơn từng chiếc lá vàng bay
Bay cuống quýt trên tóc chiều bối rối
Xin cám ơn những con đường tôi chưa hề đi tới
Những bến bờ trong vạn nỗi chờ mong

Cám ơn suối nguồn và những dòng sông
Những bèo bọt của một thời dong ruổi
Những chuyến đò ngang tay chèo rã mỏi
Còn lênh đênh nghe sóng vỗ mạn thuyền

Xin cám ơn người dù nhớ hay quên
Tôi vẫn nguyện trải lòng mình trong vắt
Xin cám ơn những lở bồi còn mất
Những dòng sông và những cây cầu

Cám ơn cả nguồn hạnh phúc và nỗi thương đau
Giọt nước mắt long lanh và nụ cười rạng vỡ
Ôi cõi trần gian, cuộc hành trình dang dở
Tôi vẫn đi cho trọn kiếp con người.
                                  

LỜI CÁM ƠN BUỒN BÃ

Xin cám ơn nụ hoa tình nở muộn
Còn vàng ươm màu của sắc xuân phai
Vẫn nồng hương từ trong tiếng thở dài
Vẫn say đắm trong hồn chiều xế bóng

Xin cám ơn tình như từng ngọn sóng
Vỗ nhẹ nhàng vào quạnh vắng đời tôi
Vỗ nhẹ nhàng vào những giấc chiêm bao
Tôi mơ thấy tóc người bay bối rối

Tôi mơ thấy mắt mù sương mòn mỏi
Một phương tình vời vợi giữa trăm năm
Một phương tình in hằn vệt sao băng
Tôi rụng giữa tình em ấm nồng giọt lệ

Xin cám ơn cuộc tình như truyện kể
Kể tháng, kể năm, kể hết đời nhau
Kể tóc phai sương, kể áo nhạt nhàu
Kể hết tai ương, kể tàn hoạn nạn

Xin cám ơn nụ hoa tình nở muộn
Cho tôi mầm hạnh phúc giữa thương đau
Thời gian ơi! Xin dừng lại bên cầu
Cho tôi kể truyện tình còn dang dỡ.
                               

LỜI CÁM ƠN HOA

Cám ơn hoa Cúc hoa Đào
Đã đem hương nhụy ướp vào da thơm
Cám ơn những nụ tình Hồng
Xiêm y lụa mỏng đã nồng nàn hương
Cám ơn hoa Khế bên vườn
Nhớ ai mà tím cả hồn sương khuya
Cám ơn em nụ Hoàng Mai
Vàng chi vàng óng cả lời yêu thương

Hình như hoa nở đầy trăng
Long lanh nghìn giọt sương Quỳnh tinh khôi

Cám ơn Hoa, cám ơn Người
Cám ơn lượng Đất nghĩa Trời bao dung.


LỜI CÁM ƠN MUỘN PHIỀN

Rồi sẽ có một ngày kia ngày nọ
Thấy ra màu đen trắng của nhân gian
Xin cám ơn những điều tôi đã có
Của một lần trời đất trót cưu mang

Con thuyền sẽ cập bến bờ sinh tử
Tôi neo thuyền ngồi đợi phút tôi đi
Lòng sẽ xanh như màu thu biếc lá
Và hồn tôi nhuộm trắng bến sông này

Xin đừng khóc, đừng nói lời đưa tiễn
Đừng khăn sô, đừng ủ dột sầu bi
Giữa cõi tạm, trái tim người là bến
Một lần qua là không hẹn quay về

Giữa cõi tạm, cuộc tình tôi là mộng
Mà trần gian lạnh ngắt bóng con người
Xin trả lại dù nghĩa đời đen trắng
Tôi trở về thắp sáng một vì sao

Xin cám ơn những điều tôi đã có
Của một lần trời đất trót cưu mang
Xin trả hết những phụ phàng duyên nợ
Suốt cuộc người trôi giạt giữa nhân gian.

                                         Lê Văn Trung

READ MORE - CHÙM THƠ “LỜI CÁM ƠN” CỦA LÊ VĂN TRUNG

BUỒN ƠI, TA XIN CHÀO MI... - Trần Mai Ngân


                          Tác giả Trần Mai Ngân


BUỒN ƠI, TA XIN CHÀO MI...

Có những tháng ngày ta cùng nỗi buồn đồng hành và chịu đựng nhau.

Những tháng ngày ấy thật dài và đen tối. Ta buông mình rơi sâu xuống vực ảm đạm tưởng chừng như đã tan ra thành từng mảnh vỡ từ khổ đau. Cứ thế, ta lăn trôi theo nỗi buồn dẫn dụ...
Lúc ấy, ta đã quên mất buổi sáng vẫn luôn còn có bình minh và tiếng chim hót. Không nhớ được những cơn gió nhẹ nhàng ban trưa và hoàng hôn vàng trên tóc khi đến chiều...
Ta đã quên, quên tất cả để đắm mình trong hơi thở muộn phiền. Nỗi buồn bây giờ như một đam mê, huyền bí làm ta lạc lối đời...
Cứ thế ta chìm sâu mê muội!

Đến một lúc, nỗi đau đã đủ, đã đầy... ta như chết đi. Chết đi để rồi hiện sinh lại ở một kiếp khác ngay trong kiếp này... ta thành một con người khác! Ta buông nỗi buồn và xa lánh nó ! Ta quên hết, quên hết!

Đúng vậy, khi nỗi đau đã đủ đã đầy ta tự khắc sẽ buông ra. Và ta sẽ mỉm cười.
Nỗi buồn ơi! Vẫy tay chào mi nhé !

                                                                     Trần Mai Ngân

READ MORE - BUỒN ƠI, TA XIN CHÀO MI... - Trần Mai Ngân