Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, May 11, 2020

CÓ NÓI GÌ KHÔNG NHỈ? | ĐÔI MẮT ẤY - Chùm thơ Lê Hứa Huyền Trân


Lê Hứa Huyền Trân

CÓ NÓI GÌ KHÔNG NHỈ?

Tôi nghe chút buồn vắt vẻo trong đêm
Rồi hôn nhẹ lên hiên cửa
Đêm có nói gì không nhỉ?
Chỉ nhớ ngày ấy bóng tôi mang một vẻ đẹp rất dịu dàng
Xoa đầu tôi
Che lấp đi mọi thứ đơn côi
Lần đầu tiên tôi đã tin thì ra bóng đêm mang một màu đẹp lạ kì đến vậy

Gió này, đêm ấy gió có nói gì không nhỉ?
Sao tôi nghe chút run lạnh khi thức dậy trong cơn ngủ vội lúc bình minh
Khi dòng đời chộn rộn với những vất vả mưu sinh
Tôi ngủ vùi trong cơn say
Muốn mình đôi khi mất đi ý thức

Ngày hôm ấy, ánh trăng có nói gì không nhỉ?
Đôi lời than phiền về sự chen lấn của mây?
Làm trăng mất đi vẻ đẹp lung linh
Khi đáng lẽ nó được toàn quyền khoe mình tỏa sang giữa bầu trời xám ngoắt?

Và tôi, giây phút ấy có nói gì không nhỉ?
Khi quá khứ và hiện tại đổi chỗ cho nhau
Khi nhân sinh tôi thương trở thành người tôi ghét cay ghét đắng
Và nỗi khổ ải một thời trở thành một chút xao lãng trong tôi
Lúc ấy, tôi có kịp cảm ơn chưa nhỉ?
Hay cạn lời để nước mắt lên ngôi?



ĐÔI MẮT ẤY

Đôi mắt ấy có màu hoàng hôn 
Là khi chủ nhân chúng đau 
Và dòng suối rỉ ra từ những lời mà nhân sinh chẳng mảy may suy nghĩ 
Cái thứ “mặn mà” những giọt nước ấy đang mang 
Chẳng phải thứ mà một trái tim đương khô cằn
 Lại phải them một lần đón nhận 

Nhân sinh cứ nói những điều mà họ đang nghĩ 
Vì họ phơi ra trước đời mỗi ngày là những bài học chẳng thể tin ai 
Và họ nói với bạn rằng bạn là người duy nhất mà họ tin 
Bạn nghĩ mình khác người vì nghe được tâm tư 
Nhưng bạn giống tất cả vì họ cũng đang nghe những điều tương tự 

Và đôi mắt ấy nhuốm hoàng hôn 
Dẫu đêm buông 
Và ngoài kia bình minh đang le lói nhảy trên từng chiếc lá 
Mục ruỗng bởi côn trùng


Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định



READ MORE - CÓ NÓI GÌ KHÔNG NHỈ? | ĐÔI MẮT ẤY - Chùm thơ Lê Hứa Huyền Trân

CÔ ẤY... – Thơ Trần Mai Ngân





CÔ ẤY... 

Đã bao lần...
Anh muốn nói với em về... “cô ấy”...
Nhưng...
Cứ ngập ngừng nỗi sợ hãi trong anh
Tuổi Năm Mươi anh không ngỡ được rằng
Tim rộn rã... tình yêu không nghĩ đến!

Rồi tháng năm dần qua như thắp nến
Cuộc tình xa thêm tuổi gấm thêu hoa
Với em, con... anh vẫn là chồng, cha...
Nhưng trái tim đã chia thành lối rẽ...

Có những đêm...
Em ngon giấc - anh nằm bên lặng lẽ
Giấu tiếng thở dài... anh nhớ cô ta
Cố nụ cười mà ánh mắt nhoà xa
Cô ấy nói: ta là điều không thể!

Và lần cuối rời xa nào đâu dễ
Nhưng quyết tâm... đến đi cũng âm thầm
Em ạ!... anh không lỗi cũng không lầm
Ngôi nhà mình vẫn màu hồng hạnh phúc!

Cô ấy xa... gửi lại lời cầu chúc
Cho chúng mình hạnh phúc đến trăm năm
Anh đau lắm nỗi buốt giá xa xăm
Như những vết dầm trong tim cứa máu...

Ngày tháng, tháng ngày trôi qua đau đáu
Ở trong anh mãi hình bóng cô ta...

                                       Trần Mai Ngân

READ MORE - CÔ ẤY... – Thơ Trần Mai Ngân

CHÙM THƠ "TA VỀ..." CỦA LÊ VĂN TRUNG






TA VỀ
Bài 1

Ta về trắng cả hai tay
Gánh đời nghiêng nặng bờ vai muộn phiền
Ta về trắng cuộc tình duyên
Phố xa lạ phố, người quên, lạ người

Sầu chao nghiêng mái hiên đời
Sầu rơi như chiếc lá bùi ngùi rơi
Ta về, tàn cuộc rong chơi
Chuyến tàu muộn, không còn ai, ga buồn

Ta về lỡ cuộc trăm năm
Lối xưa vàng úa tím bầm dấu rêu
Nhói lòng buốt một tiếng kêu
Nghe rơi rụng cả bóng chiều đời ta.

                                   
TA VỀ
Bài 2

Ta về tay níu hoài khung cửa
Gọi xót xa từng nỗi nhớ quên
Gọi những lòng đi không trở lại
Gọi những tình xanh đã úa vàng

Ta về tay níu niềm hoang phế
Thương vách tường rêu lạnh nỗi niềm
Hỡi em nhan sắc chìm dâu bể
Hỡi ta nghìn dặm những lênh đênh

Ta về tay níu lòng hư ảo
Hụt giữa bờ đau giấc mộng người
Hụt giữa trăm năm mùa trăng vỡ
Hụt giữa đời nhau quá ngậm ngùi

Ta về tay níu nhành lan úa
Thương tóc đêm rằm lộng phấn hương
Chừ biết tìm đâu hồn nhung lụa
Một thuở tình mây áo nguyệt vàng

Ta về? Ta níu ta! Một bóng
Nghe gió oan khiên thổi buốt lòng
Đời nhau? Còn chỉ từng con sóng
Vỗ mãi về đâu những tiếc thương!

                             16 giờ 13.6.17
                             Lê Văn Trung 


TA TRỞ VỀ NHƯ LY KHÁCH XƯA

Con tàu về muộn, sân ga vắng
Ta đến như người ly khách xưa
Áo bạc lạnh căm hồn cô lữ
Trăm năm mù khuất bụi giang hồ
Một mảnh trăng đau trời viễn xứ
Ôi trăng như một kẻ không nhà
Ôi trăng như tấm lòng cô phụ
Ta về lạc lõng giữa đời ta
Ta về mơ lại mùa sương cũ
Áo mỏng vai mềm đêm dạ hương
Ta về nhuốm lửa bên thềm lạnh
Sưởi ấm tình xưa đã tuyết đông
Ta về như bóng mây phiêu lạc
Mơ đóa quỳnh hương vẫn trắng ngần
Mơ thấy lệ ngời trong mắt ngọc
Mơ thấy thuyền xưa đậu cuối sông
Ta về mơ lại cơn mơ cũ
Thuở áo vàng bay lụa bướm vàng
Ta về ngồi lại bên hiên phố
Uống nỗi buồn trong men rượu tan
Con tàu về muộn! Ta đành muộn!
Chợt thấy thương người ly khách xưa
Chợt thấy tình người như ga vắng
Mà lòng chưa úa một cơn mơ.


TA VỀ CHO TRỌN NGHĨA TANG THƯƠNG

Thôi cứ về đi, dù lỗi hẹn
Hề chi đá nát với vàng phai
Chút bụi thời gian đâu dễ nhuộm
Chiếc áo tình xưa có nhạt nhàu
Ta về như thể, lòng không nỡ
Phụ rẫy đời nhau, dẫu xót xa
Ta về như thể lòng ta đã
Khắc cốt ghi tâm chuyện ước thề
Ta về như để ta nhìn lại
Một bóng đời in lên vách rêu
Một thoáng mù sương mờ nhân ảnh
Ta gọi tên mình: hỡi cố nhân!
Thôi cứ về đi, dù chẳng thể
Sông vắng đò ngang, gãy nhịp cầu
Cứ thả trôi theo dòng nước bạc
Mới biết niềm đau của bể dâu
Thôi cứ về đi, dù chẳng thể
Người quên kẻ nhớ có nhìn nhau?
Ta cầm tay mình mà thương tiếc
Ngón tay ngà ngọc thuở yêu đầu
Thôi về đi nhé! Về đi nhé!
Đón chuyến tàu khuya dẫu muộn màng
Dẫu biết chẳng còn ai đứng đợi
Ta về, cho trọn nghĩa tang thương.
                              

TA VỀ HAY LÀ TA ĐANG MƠ

Năm mươi năm lạc dấu chân người
Ta về tìm lại bến tình xưa
Thấy dòng sông chảy mù vô tận
Và con đò cũ chìm trong mưa
Năm mươi năm, từ buổi ta đi
Khu vườn xưa quạnh bóng trăng khuya
Bóng ai chải tóc ngoài hiên vắng
Sợi buồn rơi chạm buốt cơn mê
Áo bay hay lụa mùa sương bạc
Trắng mộng phù vân một kiếp người
Bàn tay vói níu màu mây cũ
Chợt thấy lòng son phấn đã phai
Năm mươi năm dâu biển mịt mùng
Lòng trắng lòng, trắng xóa bạch vân
Ta về nhuốm lửa đêm đông lạnh
Kể chuyện buồn vui của thế gian
Kể chuyện thế gian mà đứt ruột
Ta gọi tên niềm hiu quạnh xưa
Ta gọi tên người sa nước mắt
Ta về? Hay là ta đang mơ?
                          

TA VỀ KHÔNG KỊP CHUYẾN TRĂM NĂM

Ta về không kịp chuyến trăm năm
Vườn phủ sương phai cỏ úa vàng
Em bỏ bờ xưa quên bến cũ
Câu thề chưa hẹn, tình sang ngang

Ta biết xa là xa vời vợi
Tình chỉ như mây giạt cuối trời
Tình chảy theo trăm dòng sông lạ
Ta chảy về đâu mà ngậm ngùi

Ta về không kịp, không về kịp
Lòng bỗng chao nghiêng một bóng thuyền
Ta đứng bên bờ trông vòi või
Lặng chìm trong sóng bóng chiều nghiêng

Sông của ngày xưa là sông cũ
Bến của ngày xưa là bến xưa
Sông với ta buồn như sóng vỗ
Bến với ta buồn đêm nguyệt mờ

Ta về không kịp, về không kịp
Nghe tiếng trăm năm rụng nhị hồ
Nghe tiếng đời ta sầu lớp lớp
Lặng chìm trong tận đáy hư vô.
                            

TA VỀ MỘT BÓNG BÊN ĐƯỜNG

Ta về hiu hắt con đường cũ
Hàng phượng buồn quên chưa trổ bông
Mưa tạt qua sông rờn rợn sóng
Gió oan khiên buốt lạnh trong hồn

Ta về ga vắng con tàu nhỡ
Nét chữ ai đề lạnh vết rêu
Ta đọc như kinh bầm nỗi nhớ
Niềm đau dâu biển nửa câu Kiều

Ta về hiên vắng nhà hoang
Gọi
Tên người nghe vọng tiếng buồn phai
Ta gom hết lá vàng năm cũ
Mới thấy lòng xưa cũng đổi mùa

Ta về quên nhớ thôi đành vậy
Áo bạc màu theo cuộc nhiễu nhương
Em còn đâu đó phương trời lạ
Ru giùm ta mấy khúc đoạn trường

Ta về một bóng soi bờ nước
Thấy đời mình chao một thoáng mây
Tay mỏi vổ buồn thanh gươm rỉ
Đời người như sợi tóc tàn phai.
          

TA VỀ VỚI KHÚC KINH THƠ

Trăm năm hẹn với con đường cũ
Dù lênh đênh xiêu lạc mười phương
Nỗi nhớ chập chùng trăm nỗi nhớ
Nhớ tóc chiều ai nhớ bến sông

Ta sẽ về cho dẫu dỡ dang
Chưa tròn chưa vẹn nghĩa trăm năm
Ta về tìm bóng chim vườn cũ
Rụng tiếng buồn rơi giọt lệ bầm

Ta về chép lại bài thơ cũ
Dán nỗi buồn lên mỗi bước chân
Để nghe chùng lắng hồn kiêu bạt
Để nhớ nhung và để lãng quên

Ta về để thấy màu trăng cũ
Còn sáng bên thềm của thế gian
Ta sẽ chìm trong hồn trăng vỡ
Giọt lệ tình phai nỗi bẽ bàng

Ta về như một tên hàn sĩ
Thẹn với công danh thẹn với người
Dẫu đã chết chìm cùng dâu bể
Hà cớ vì đâu còn hổ ngươi

Mà sao thương quá con đường cũ
Thương bóng em bên bóng mẹ già
Ta chở nỗi đời ta vạn dặm
Ai chở giùm em những xót xa

Mà sao thương quá con đường cũ
Thương áo vàng phai nỗi đợi chờ
Ai nhuộm mù sương vào đôi mắt
Ai ru lời ru chùng câu thơ

Em ơi muôn nẻo đường cô quạnh
Có đóa hoa nào nở xót xa
Ta sẽ vì hoa mà ngồi lại
Nhang trầm, ta tụng khúc kinh thơ

                                 Lê Văn Trung

READ MORE - CHÙM THƠ "TA VỀ..." CỦA LÊ VĂN TRUNG

THOÁNG HƯƠNG XƯA, KHOẢNH KHẮC SÂN TRƯỜNG - Thơ Văn Thiên Tùng





THOÁNG HƯƠNG XƯA

Bao tâm tư lắng sâu giờ chợt lại
Dìu ta về tìm lại thoáng hương xưa
Vòng tay học trò - kể mấy cho vừa
Ngần mơ ước ngất ngây miền ký ức

Tuổi chúng mình với những gì có được
Bao yêu thương từ bè bạn - cô thầy
Chuyện đùa vui - hờn giận vốn chất dầy
Ngày hai buổi bên nhau thật trìu mến

Biết giờ đây lắm điều không ngờ đến
Từng cuộc đời - mỗi phận kiếp khác nhau
Giữa phong ba bão táp nhuốm muôn màu
Hay tất tả giữa dòng đời xuôi ngược

Những cánh chim di mãi hoài lạc bước
Đăng đắng tấc lòng-chan chát bờ môi
Thương quê cha - nhớ đất mẹ bồi hồi
Nhưng vẫn vượt qua muôn vàn khắc khoải…

Có lắm điều cố lãng quên nhưng lại…
Đâu đó hoài vương - luống đỗi nghẹn ngào
Trong cổng trường ươm mộng đẹp thanh tao
Gom thành chuổi - giờ đây đọc chợt biết

Trang lưu bút ngây ngô nhòa nét viết
Lá thư tình đỏng đảnh - hỏi tình chi?
Chữ mến thương như rứa - dệt thêu gì
Tình là lạ… là tình yêu chớm nở…

Những cuộc tình gắn liền trang sách vở
Vốn đeo mang tận góc bể chân trời
Để giờ đây tiếc ngẩn, tiếc ngơ hoài
Bởi tiếng yêu… giản đơn sao bỏ ngỏ

Lòng dặn lòng chớ vượt sang vạch đỏ
Giữ vạch xanh tươi thắm một khung trời
Giữ sắc hồng đơm hương tỏa ngời ngời
Âm thầm nhớ - đơn thương tình mới đẹp…

Những câu mến quen rồi đâu dễ khép
Ấy và tôi cùng lứa lại đồng trang
Cớ chi ta lại vội chuyển bậc sang
Để vơi chất hồn nhiên đang tầm với

Ta về lại lục tuổi thơ diệu vợi
Thoáng hương xưa đâu đó vướng vương lòng
Mấy mươi năm ta hằng ước - hằng mong
Gặp lại ấy… chút chút thôi ấy nhé!

Gặp lại để trao bớt đi cho nhẹ
Những trang thư ôm ấp tự bao giờ
Những vần thơ tình ý… vốn đợi chờ
Trong tập vở mãi chẳng nhòa…
                                                    chẳng nhạt.                       

                              Quảng Trị, 18/6/2017
                            Mai Vân Văn Thiên Tùng


KHOẢNH KHẮC SÂN TRƯỜNG

Vẫn còn đây khoảnh khắc đầy thương nhớ
Đã giao mùa phương ấy khác gì không?
Rét nàng bân sắc hương có vơi nồng
Đào thắm chứ - hẳn ửng hồng tựa thuở !?!...

Muôn nẻo làng hoa cau mấp mé rộ
Đợi mùa giao xuân tiễn đón hạ sang
Đất trời đang ăm ắp giọt nắng vàng
Từng cánh phượng xòe bung... màu ửng thắm

Rét nàng bân ở chốn nầy cũng lắm
Hương xoan lừng - lừng ngát độ chiều buông
Chút sương mành se buốt dịu mát lòng
Muôn lối nẻo lời ve đồng ru Hạ

Bài đồng dao tuy chẳng gì xa lạ
Hòa trong muôn hương sắc hẩy hây đưa
Mỗi sớm chiều đâu kể nóng giữa trưa
Khúc dạo tấu lèn muôn tà áo trằng

Khúc điệu ru dấu nỗi buồn thầm lặng
Nơi cổng trường hè ngấp nghé buồn vơi
Rời sân trường... Ôi ! Bao tiếc nuối vời
Chín tháng êm đềm bên thầy - cô - bạn

Ba tháng hè chơi vơi buồn chất ngán
Ta lại xa xa mãi mái trường yêu
và cập bến sân đời những lắm điều
Bậc cuối khóa nhàu trang thư tình dỡ...

Tuổi học trò với sân trưởng rộng mở
Mãi ấm nồng dẫu buộc phải chia xa
Đây trường đời lắm bão táp phong ba
Chẳng quên được bao xuân tươi - hạ thắm

Bấy trang tình khi xuân nồng- hạ đẫm
Hoa tình yêu thoáng nở rộ sân trường
Bao lời thầy cô giảng vốn gieo vương
Tình bè bạn hằn loang dần trang vở...

Làm sao quên… khoảnh khắc ấy sân trường…

                             Mai VânVăn Thiên Tùng
                                        21/4/2019

READ MORE - THOÁNG HƯƠNG XƯA, KHOẢNH KHẮC SÂN TRƯỜNG - Thơ Văn Thiên Tùng